oáp...- cô ngáp một cái rồi nhìn anh đang nằm bên cạnh ôm cô ngủ ngon lành
- Chuyện hôm...qua.... ừm... cảm ơn anh- đặt lên môi anh một nụ hôn,cô bước xuống giường.
- Á...- đôi tay rắn chắc kéo cô lại.
- Anh làm gì vậy? - cô bị anh ôm chặt
- Tiểu Tuyết, còn sớm. Mau ngủ đi- cái giọng ngái ngủ, môi chu chu trông thật dễ thương a~~ ai mà nhìn thấy cảnh này chắc shock lắm. Nam Cung Hàn- người máu lạnh mà có cái nét dễ thương bức người này
- Trời trời!!! Tôi với anh thân nhau từ khi nào vậy?- cô uất ức trả lời
- Hửm?- Hàn mở mắt ra nhìn cô
- Hôm qua ai cầu xin tôi ăn em?
- Cái... cái gì?- mặt cô đỏ lựng, khói bốc lên đầu
- Em quên rồi?- anh cười ma mị
- Tôi.. tôi không có....
- Có..
- tôi không nói với anh nữa- nói rồi cô đứng dậy đi xuống
Nhưng chân tay mềm nhũn không thể bước đi báo hại cô đi như con cua.
Sượt chân một cái, cô quay người xém nữa là mặt xuống đất thì vòng tay rắn chắc ôm lấy cô.
- Cẩn thận chút đi chứ?- anh thờ ơ nhìn cô
- anh...bỉ ổi! Còn không phải do anh?- vẫn bộ mặt uất ức nhìn anh
- Rồi. Anh sẽ đền bù vào tối nay