Đế Bá

Chương 922: Thời gian của ta rất quý giá (1)

Bình thường nói đến tinh bích, ví dụ tinh bích àm thánh tôn dùng ý chỉ loại thấp nhất, phẩm chất tiểu thánh tôn. Trừ phi có chỉ định đặc biệt, không thì thường hay nói tinh bích đẳng cấp thấp nhất khởi đầu.

Trong khi đám người giành ra giá, mắt Bạch Ông nóng bỏng hỏi Lý Thất Dạ:

- Lô thần này như thế nào?

Bạch Ông cảm thấy thấy lô thần đó đã là cực phẩm, tuyệt đối thích hợp Thạch Hạo.

Lý Thất Dạ chỉ nhìn một cái:

- Không tệ.

- Không tệ . . . Chỉ không tệ?

Bạch Ông lắp bắp:

- Hỏa nguyên của . . . Của . . . Lô . . . Lô thần này là Chu Tước thần hỏa!

Bạch Ông không biết nên nói cái gì với Lý Thất Dạ. Trong mắt Bạch Ông thì lô thần này là cực phẩm, nhưng miệng Lý Thất Dạ bảo không tệ, đây chính là chênh lệch.

Lý Thất Dạ thiếu hứng thú với lô thần trước mắt, nó không đáng để hắn tốn thời gian:

- Còn lô thần khác khi nào đấu giá?

Bạch Ông hếch cằm chỉ lối vào bên phải:

- Chờ nửa đợt sau mới đấu giá, sẽ tổ chức trong đó. Phải là khách quý chí tôn, hoặc đấu giá ba món đồ, hoặc tiêu phí tám ngàn khối thánh tôn tinh bích mới có tư cách tham gia. Tất nhiên khách quý chí tôn không cần tham gia đấu giá nửa vòng đầu.

Lý Thất Dạ nói:

- Vậy đi tham gia nửa đợt sau, nơi này không có gì hay để xem.

Lý Thất Dạ nhấc chân bước đi.

Bạch Ông sững sốt:

- Nhưng mà . . .

Lý Thất Dạ đã đi hướng lối vào. Bạch Ông, Thạch Hạo vội chạy theo.

Lối vào bên phải đi thông phòng đấu giá nửa vòng sau, có người canh gác. Lý Thất Dạ vừa đến cửa thì bị chặn lại.

Hai thị vệ phòng đấu giá ngăn đường Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói:

- Các hạ, xin hãy đưa chí tôn lệnh ra, nếu không có thì mời quay về.

- Không có.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

- Nhưng các ngươi nên hoan nghênh ta đi vào mới đúng, đây là vinh hạnh cho thạch nhân phường các ngươi.

Lý Thất Dạ nói quá kiêu ngạo, hai thị vệ biến sắc mặt.

Một thị vệ lạnh lùng nói:

- Đến kiếm chuyện phải không?

Thị vệ khác cười khẩy nói:

- Hừ! Tới gây sự không xem trước đây là đâu, ngươi tìm nhầm chỗ!

Thị vệ duỗi tay ra chộp hướng Lý Thất Dạ.

Đối với phòng đấu giá thì chuyện như vậy không đáng gì, nếu gặp phải sẽ dạy cho một ài học rồi đá ra. Thế lực thạch nhân phường cường đại biết mấy, sợ gì ai?

Ầm!

Lý Thất Dạ không nhúc nhích cái nào, hai thị vệ bị đánh bay. Một chuỗi tiếng nổ vang lên. Hai thi vệ đụng thủng mấy vách tường lớn phòng đấu giá, cuối cùng bay ra đường.

Tiếng động lớn làm phòng đấu giá náo động, mọi người nhìn hướng Lý Thất Dạ.

Có người hết hồn hét chói tai:

- Chuyện gì xảy ra?

Tạm dừng đấu giá lô thần nặng ký cuối cùng. Người đấu giá thấy tình huống đó, gã biến sắc mặt.

Liệt Kiệt trông thấy Lý Thất Dạ, lạnh lùng cười:

- Hóa ra là nhân tộc không biết sống chết là gì.

Mấy chục cường giả phòng đấu giá xông lên bao vây Lý Thất Dạ, Bạch Ông, Thạch Hạo lại. Bạch Ông, Thạch Hạo sợ mặt xanh mét như tàu lá chuối, vẻ mặt nhăn nhỏ, lần này thảm rồi.

Một người bộ dạng tổng quản đi ra, vẻ mặt lạnh băng, sát ý dữ dội.

Đấu giá đã ngừng, nhiều người mua nhìn Lý Thất Dạ.

Liệt Kiệt lớn tiếng thổi lửa góp gió:

- Hồ Tôn Giả, hãy dạy cho tiểu tử không biết sống chết này một bài học đi! Đánh gãy tứ chi của hắn, treo ngoài cửa thành thị chúng, để hắn đừng tưởng rằng thạch nhân phường là nơi cho hắn giương oai!

Không trách Liệt Kiệt hận Lý Thất Dạ, gã vốn là một trong những người được tuyển tham gia đại hội dược sư Cự Trúc quốc, ai ngờ đêm hôm qua có tin truyền đến tạm gạch bỏ gã. Liệt gia hỏi thăm khắp nơi, nghe được chút tiếng gió. Vấn đề nằm ở Lý Thất Dạ, nên sáng sớm Liệt Kiệt chạy tới gây sự với hắn.

Liệt Kiệt thấy Lý Thất Dạ không biết sống chết gây rối trong thạch nhân phường thì mừng thầm, cái này gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.

Tổng quản thạch nhân phường bước đến trước mặt Lý Thất Dạ. Tổng quản được người gọi là Hồ Tôn Giả, một vị thánh tôn. Một phòng đấu giá có tổng quản là thánh tôn, có thể tưởng tượng thế lực của phòng đấu giá này lớn cỡ nào.

Hồ tổng quản lạnh lùng nói:

- Tiểu tử này, nếu ngươi muốn đến làm ăn thì thạch nhân phường chúng ta rất hoan nghênh, còn nếu đến gây sự e rằng ngươi đi nhầm chỗ.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

- Ngươi nói đúng, ta đến làm ăn, nhưng mấy thứ kia không lọt vào mắt ta, đang định lên lầu xem. Nhưng dường như các ngươi không muốn làm ăn, vậy nên ngại quá, ta không phải loại người khách sáo.

Thái độ kiêu ngạo của Lý Thất Dạ làm mấy người tham gia đấu giá nhỏ to xì xầm. Bọn họ tò mò tiểu tử nhân tộc này từ đâu đến mà dám huênh hoang trong thạch nhân phường.

Liệt Kiệt cười nhạo:

- Ha ha ha, chỉ bằng vào tiểu bối vô danh như ngươi cũng muốn vào đấu giá nửa vòng sao? Hãy bỏ ý định này đi, nơi đó không dành cho tiểu tử nghèo. Thứ không biết sống chết, dám gây sự trong thạch nhân phường, ngươi chán sống rồi!

Liệt Kiệt không quên châm chích để thạch nhân phường ra tay dạy dỗ Lý Thất Dạ.

Hồ tổng quản ánh mắt sắc bén, đôi mắt lộ ra sát ý:

- Tiểu tử này, ngươi cố ý muốn gây sự?

Lý Thất Dạ lười dài dòng với Hồ tổng quản, hắn ném một hộp báu ra, thản nhiên nói:

- Đừng lãng phí thời gian của ta, kêu đại nhân vật của các ngươi đến đây, đấu giá nửa vòng sau sắp bắt đầu.

Hồ tổng quản nhận lấy hộp báu, mở ra xem. Hồ tổng quản đóng nắp lại ngay, hai tay nâng hộp báu, biến sắc mặt.

Hồ tổng quản ra lệnh cho người bên cạnh:

- Mau, đi mời lão tổ tông!

Viến đổi đột ngột làm mọi người ngây ra. Tình huống đảo ngược quá nhanh, giây trước Hồ tổng quản còn định dạy dỗ Lý Thất Dạ một trận.

Trong thời gian ngắn một lão nhân râu tóc bạc phơ sải bước chạy tới. Lão nhân huyết khí nội liễm nhưng đứng đâu cũng cho cảm giác nặng như núi cao.

Lão nhân đi ra, Hồ tổng quản vội giao hộp báu cho lão. Vẻ mặt Hồ tổng quản trang trọng thì thầm vào tai lão nhân tóc bạc,

Nghe Hồ tổng quản nói xong, lão nhân kết ấn đè hộp báu, mở ra xem, biến sắc mặt, vội đóng nắp hộp lại.

Lão nhân khom lưng, cúi đầu hướng Lý Thất Dạ:

- Người thạch nhân phường ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, có chỗ nào đắc tội lão hủ xin lỗi công tử. Công tử giá lâm thạch nhân phường là vinh hạnh cho chúng ta, làm thạch nhân phường rực rỡ hẳn lên.

Thay đổi đột nhiên làm người mua và những người khác trong phòng đấu giá ngây ra. Đặc biệt người mua quen biết lão nhân đều hút ngụm khí lạnh. Lão nhân có lai lịch lớn, nổi tiếng lừng lẫy từ mấy ngàn năm trước. Lão nhân tọa trấn thạch nhân phường, không ai dám đến giương oai.

Hiện giờ lão nhân cung kính với Lý Thất Dạ đúng là khó tin. Đám người tò mò không biết trong hộp báu chứa cái gì.

Bạch Ông, Thạch Hạo cũng lấy làm lạ. Trong hộp báu có gì mà làm thạch nhân phường thay đổi thái độ?

Lý Thất Dạ chậm rãi nói:

- Được rồi, ta lười nói nhiều. Ta tới chọn vài thứ, nghe nói đấu giá nửa vòng sau có đồ vật không tệ, mau bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người.