Đế Bá

Chương 674: Bàn sơn

Nhưng ngọn núi đen này cực kỳ nặng nề, dù Lý Thất Dạ dốc hết sức lực đẩy thì núi chỉ nhúc nhích một chút. Đổi lại ngọn núi khác bị Lý Thất Dạ đẩy một phát sớm bay đi chân trời.

Két két két két két!

Lý Thất Dạ đẩy cả ngọn núi di chuyển, nó dọc theo quỹ tích kỳ lạ, dường như chân núi đã đặt sẵn tuyến đường.

Thu Dung Vãn Tuyết vội vàng theo sau lưng Lý Thất Dạ, nàng không dám sơ là, thả thần thức ra nhìn bốn phía, căng thẳng đề phòng sợ có kẻ cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

May mắn không ai chọn Bàn Sơn khẩu, trong sa mạc chỉ có Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết.

Két két két két két!

Lý Thất Dạ đẩy ngọn núi đen dọc theo quỹ tích nhất đinh di chuyển vào giữa sa mạc, tốc độ khá chậm.

Giờ Thu Dung Vãn Tuyết đã hiểu tại sao người ta không chọn sơn khẩu này. Thu Dung Vãn Tuyết chính mắt thấy thực lực của Lý Thất Dạ, hắn bóp chết vương hầu như nghiền con kiến, bây giờ hắn vất vả đẩy ngọn núi, nếu để nàng làm tuyệt đối sẽ không đẩy nổi.

Két két két két két!

Lý Thất Dạ đẩy ngọn núi di chuyển vào giữa sa mạc, núi đen nặng nề vượt sức tưởng tượng. Đổi lại người khác sợ là khó làm được, thực lực kinh người như Lý Thất Dạ cũng chịu thách thức lớn.

Lý Thất Dạ đẩy tới trước, ngọn núi dịch chuyển được nửa đường. Lý Thất Dạ đổ mồ hôi như tắm, chốc lát sau toàn thân hắn ướt đẫm.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ thở hồng hộc, hơi lo lắng nói:

- Tạm dừng nghỉ ngơi đi.

Lý Thất Dạ vừa đẩy vừa lắc đầu, nói:

- Không được, nếu nàng thả tay ra nó sẽ trượt về chỗ cũ, coi như phí công. Nàng phải một hơi đẩy nó đến giữa sa mạc, nếu không mãi mãi không thành công.

Thu Dung Vãn Tuyết rung động, hèn gì những người khác không muốn chọn Bàn Sơn khẩu. Đừng nói Thu Dung Vãn Tuyết, dù là cường giả cổ thánh thì đây là khiêu chiến rất lớn.

Lý Thất Dạ có thực lực khá mạnh, mặc dù ngọn núi đen cực kỳ nặng nề nhưng hắn kiên trì đẩy một hơi vào giữa sa mạc.

Khi Lý Thất Dạ đẩy ngọn núi vào giữa sa mạc chợt nghe tiếng răng rắc, dường như có thứ gì cố định ngọn núi. Lý Thất Dạ thả tay ra.

Lý Thất Dạ mệt nín thở, người ướt đẫm mồ hôi như mới tắm, chân mềm nhũn khó đứng vững.

Thu Dung Vãn Tuyết giật mình vội ôm Lý Thất Dạ lảo đảo, hơi lo lắng hỏi:

- Ngươi có sao không?

Lý Thất Dạ thở hồng hộc:

- Để ta nằm nghỉ ngơi một chút, mệt chết người, thứ này đúng là khiêu chiến lớn.

Thu Dung Vãn Tuyết ôm Lý Thất Dạ tìm chỗ an toàn ngồi xuống, một lúc lâu sau hắn phục hồi lại huyết khí.

Thu Dung Vãn Tuyết cảm nhận huyết khí của Lý Thất Dạ như thủy triều rút về, nàng thở phào, quan tâm hỏi:

- Cảm giác thế nào?

Lý Thất Dạ mỉm cười, hưởng thụ nói:

- Thoải mái quá, nằm ngủ trong ngực mỹ nhân đúng là rất dễ chịu, nghỉ thêm chút nữa là khỏe.

Thu Dung Vãn Tuyết giật mình tỉnh táo lại, mặt đỏ gấc. Thu Dung Vãn Tuyết đang ôm chặt Lý Thất Dạ, hai người gần sát nhau, đầu hắn gối lên ngực nàng, vùi vào khe rãnh. Vẻ mặt Lý Thất Dạ thoải mái hưởng thụ.

Thu Dung Vãn Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận muốn đẩy Lý Thất Dạ ra:

- Ngươi . . .!

Lý Thất Dạ phất tay ngăn Thu Dung Vãn Tuyết lại, cười nói:

- Đừng tức giận, Thu Dung. Nếu ta thật sự muốn sàm sỡ nàng, dùng thủ đoạn kiểu này là si nhục ta. Nếu ta muốn hưởng diễm phúc mỹ nhân thế này, ta sẽ trực tiếp thu nàng, ăn sạch nàng, để nàng cam lòng làm nữ nhân của ta. Ta có tự tin và nắm chắc. Yên tâm, đây chỉ là đùa giỡn cho vui, không có ý khinh nhờn nàng.

Đầu Lý Thất Dạ gối lên ngực cao vút, vẻ mặt thoải mái hưởng thụ. Đầu Lý Thất Dạ gối lên ngực Thu Dung Vãn Tuyết nhưng biểu tình thản nhiên, không có ý xấu xa khinh nhờn.

Thu Dung Vãn Tuyết không biết nên nói cái gì, một lúc sau nàng mở miệng hỏi:

- Ngươi luôn tự kiêu ngông cuồng như vậy sao? Ngươi không cảm thấy mình quá ngạo, quá cuồng?

- Luôn có người nói ta như vậy.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Đối với ta thì kêu ta giả bộ khiêm tốn thì ta sẽ trở thành ngụy quân tử, hoặc vạn cổ thánh hiền, đáng tiếc ta không thuộc loại nào. Ta có thực lực, có tư cách này, đối với ta là chuyện bình thường. Đương nhiên đối với người khác thì ta kiêu căng, ngông cuồng.

- Tự tin lớn quá.

Thu Dung Vãn Tuyết bực tức nói:

- Cửu giới to lớn, có vô số cường giả, ngọa hổ tàng long. Tự tin quá đáng không phải điều hay.

- Đó là đối với người khác.

Lý Thất Dạ thoải mái hưởng thụ, cười nói:

- Cửu thiên thập địa, vô số cường giả, có tồn tại vô địch nhưng không ảnh hưởng ta. Ta là Lý Thất Dạ, vậy là đủ rồi.

Thu Dung Vãn Tuyết ngây người. Ta là Lý Thất Dạ, vậy là đủ rồi. Câu này rất bình thường nhưng Lý Thất Dạ thốt ra thì nhuộm đẫm bá khí, ngạo nghễ cửu thiên thập địa, ngạo thị vạn cổ.

Câu nói này đã chứng minh tất cả. Một lúc lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết lấy lại tinh thần nhìn tiểu nam nhân nằm trong lòng mình, đầu gối ngực nàng.

Tiểu nam nhân nhắm mắt, mặt treo nụ cười bình yên hưởng thụ, dường như mọi thứ trên thế gian đều là dòng nước lặng với hắn.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn tiểu nam nhân đến ngây người. Lý Thất Dạ là một bí ẩn làm người ta mãi mãi không thể nhìn thấu, tràn ngập bí ẩn, xem hoài không chán.

Tự tin ung dung, bình thường sâu thẳm là sức hấp dẫn lớn nhất của tiểu nam nhân, như đại đạo chi chương, tràn ngập cám dỗ, sức hút.

Một lúc lâu sau Thu Dung Vãn Tuyết vuốt tóc tiểu nam nhân, vuốt ve mặt hắn.

Thu Dung Vãn Tuyết chậm rãi nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Lý Thất Dạ nhắm mắt, mỉm cười không trả lời.

Lý Thất Dạ mất công sức rất lớn cuối cùng đẩy năm ngọn núi đến giữa sa mạc. Khi năm ngọn núi tụ lại với nhau . . .

Cách!

Đất trống có năm ngọn núi vây quanh tựa như hộp báu mở nắp ra. Lý Thất Dạ vội nhìn chằm chằm, nhưng bên trong trống trơn không có gì.

Lý Thất Dạ nhìn đất trống rỗng, thất vọng lắc đầu.

Lý Thất Dạ khẽ thở dài:

- Đáng tiếc thứ kia không ở đây.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn bên trong trống rỗng cũng khá thất vọng, nàng tỉnh táo lại, nhớ lời Lý Thất Dạ vừa nói.

Thu Dung Vãn Tuyết tò mò hỏi:

- Ngươi đang tìm cái gì?

Hiển nhiên Lý Thất Dạ đến sa mạc vì món đồ nào đó, Thu Dung Vãn Tuyết rất tò mò. Là thứ gì hấp dẫn được Lý Thất Dạ?

Lý Thất Dạ nhìn Thu Dung Vãn Tuyết, cười hỏi:

- Nàng muốn biết thật không?

Thu Dung Vãn Tuyết liếc xéo Lý Thất Dạ:

- Nói mau lên.

Cái nhìn quyến rũ, khí chất trưởng thành làm người say mê.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Cho nàng biết cũng không sao, thứ ta muốn tìm là chìa khóa mở đệ nhất hung mộ.

Thu Dung Vãn Tuyết cực kỳ rung động:

- Chìa khóa đệ nhất hung mộ!?

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm thật lâu.

Chìa khóa đệ nhất hung mộ, Thu Dung Vãn Tuyết biết thứ này có ý nghĩa gì. Nhưng từ vạn cổ đến bây giờ số lần chìa khóa đệ nhất hung mộ xuất hiện đếm trên đầu ngón tay.

Thu Dung Vãn Tuyết rung động. Lý Thất Dạ nâng cằm nàng lên khép môi anh đào lại.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Thu Dung tộc trưởng của chúng ta đừng hoảng hốt như vậy, nước miếng sắp chảy xuống đất rồi. Ta tin dáng vẻ thục nữ của nàng đã đủ mê người.