Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Ta còn biết miệng chim kẹp ngươi bay ra Lão Vô Tự, ngươi còn la ó là ăn ngươi!
- Má ơi!
Độ Không Khâu Dẫn như gặp quỷ, nó nhảy cẫng lên, lắp bắp:
- Cái . . . Cái này là thật hay giả?
- Ngươi nói đi.
Miệng Lý Thất Dạ phun chân ngôn, một câu chân ngôn hóa thành trật tự pháp tắc nháy mắt nhập vào cơ thể Độ Không Khâu Dẫn.
Độ Không Khâu Dẫn rùng mình, hét chói tai:
- Tía má ơi! Công tử gia! Công tử là vô địch thiên hạ, cửu thiên thập địa, ngũ hoang lục đạo, thiên vực vạn giới . . . Bản Lão Vô Tự biết ngay trên đời này không ai có thể ngăn công tử gia quay về! Công tử gia là vương giả trở về, quân lâm thiên hạ, thống ngự chúng sinh, chưởng chấp Càn Khôn, tạo ba ngàn ức hậu cung, cưới ức vạn tiên nữ . . .
Trong phút chốc Độ Không Khâu Dẫn lốp bốp nói một đống lời nịnh bợ Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp trợn tròn mắt, lão đạo sĩ cũng xoe tròn mắt. Con giun này nãy giờ kiêu căng, ai gặp nó cũng bị chửi thúi đầu, không ngờ sẽ có ngày nịnh nọt người như thế.
Lý Thất Dạ nói với Độ Không Khâu Dẫn:
- Được rồi, còn nói nhảm nữa là ta ném ngươi lại Lão Vô Tự.
Độ Không Khâu Dẫn hớn hở chạy đến bên cạnh Lý Thất Dạ, bộ dáng tranh công nồng nhiệt cọ người hắn. Lý Thất Dạ vỗ rương vàng đất trên lưng nó, Độ Không Khâu Dẫn ngoan ngoãn nằm im bên cạnh hắn.
Có Lý Thất Dạ chống lưng, Độ Không Khâu Dẫn càng kiêu ngạo hơn:
- Đạo sĩ thối, trả thần pháo lại cho ta!
Độ Không Khâu Dẫn quát to với lão đạo sĩ:
- Nếu ngươi không trả thì công tử nhà ta sẽ đánh ngươi đến răng rơi đầy đất, hủy chỗ ngươi ở, không, hủy đống miếu đổ nát Thiên Đạo Viện này!
Lý Thất Dạ vỗ Độ Không Khâu Dẫn, nói:
- Được rồi, đừng lắm miệng.
Độ Không Khâu Dẫn im thin thít.
Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, thản nhiên nói:
- Đạo trưởng hiện tại nên trả lại thần pháo cho vật nuôi của ta đi?
Lý Thất Dạ nói chuyện rất khách sáo.
Đôi mắt nhập nhèm của lão đạo sĩ không còn buồn ngủ, lão nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, trầm ngâm một lúc sau cười gượng:
- Đùa, đùa thôi. Lão đạo ta chỉ giỡn với con giun miệng thối, thừa dịp nó chưa chuẩn bị lấy trộm pháo đất vàng của nó chứ không có ác ý gì.
Lão đạo sĩ đưa thần pháo ôm trong ngực cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ bỏ thần pháo vào rương vàng đất trên lưng Tiểu Nê Thu.
Nhưng Tiểu Nê Thu không chịu bỏ qua, còn chửi:
- Bà nội nó, đạo sĩ thối dám đánh lén ta? Bổn đại gia không để yên cho ngươi, ta muốn tìm Ma Cô . . .
Có Lý Thất Dạ chống lưng Tiểu Nê Thu càng vênh váo.
Lão đạo sĩ nghe cái tên Ma Cô thì cơ mặt cứng lại.
Lý Thất Dạ xoa dịu Tiểu Nê Thu:
- Được rồi, đạo trưởng đã trả lại cho ngươi thì thôi đi, ngươi cũng mượn dùng thiên địa chi mạch của Thiên Đạo Viện.
Tiểu Nê Thu vẫn còn bực tức nhưng đành nói:
- Hừ hừ, lần này coi như đạo sĩ thối nhà ngươi hên!
Lý Thất Dạ ra lệnh:
- Tốt rồi, chúng ta cũng nên đi, chuyện ở đây đã xong.
Tiểu Nê Thu hớn hở theo sau lưng Lý Thất Dạ. Trì Tiểu Điệp đầu óc mờ mịt, sự việc thật kỳ dị, một con giun biết nói, còn biết chửi người.
- Đạo huynh, xin dừng bước!
Lý Thất Dạ định rời đi thì lão đạo sĩ vội kêu lại:
- Lão đạo có chút món ăn thôn quê, đạo huynh ở lại nếm thử chút?
Lý Thất Dạ xoay người nhìn lão đạo sĩ, gật đầu, nói:
- Cũng được, ăn một chén.
Lý Thất Dạ bước vào đạo quan.
Lão đạo sĩ mừng rỡ, lão như lốc xoáy xông vào đạo quan. Bên trong truyền ra tiếng đinh đang, chớp mắt lão đạo sĩ đã bưng lên một mâm đồ ăn đầy ắp.
- Thanh loan phượng can, thiên diệp độc thảo, băng hải tiên miết, phi giao ngư mục, điên sơn bảo duẩn . . .
Tiểu Nê Thu nhìn các món ăn, kêu lên:
- Đạo sĩ thối, nghĩ tình mâm cơm này bổn đại gia sẽ không so đo ngươi trộm đi thần pháo của ta!
Tiểu Nê Thu nói xong có tiếng nhai ngấu nghiến, nó gió cuốn mây tan ăn mâm cơm.
Lão đạo sĩ là ăn hàng, thấy Tiểu Nê Thu ăn ngồm ngoàm thì hét to một tiếng:
- Chừa cho ta một chút!
Lão đạo sĩ giành đồ ăn với Tiểu Nê Thu.
Trì Tiểu Điệp trợn tròn mắt, không chỉ vì lão đạo sĩ và Tiểu Nê Thu giành đồ ăn, nàng bất ngờ với mâm cơm ngon lành bày đầy bàn. Trì Tiểu Điệp không dám tin mâm cơm này sẽ xuất hiện trong một đạo quan đổ nát.
Trong mâm cơm này Trì Tiểu Điệp chỉ biết hai, ba món. Thanh loan phượng can. Điên sơn bảo duẩn, Trì Tiểu Điệp chỉ ăn hai loại kỳ trân tiên vị này một lần. Phụ hoàng của Trì Tiểu Điệp, tức vua Sư Hống quốc muốn ăn hai thứ này còn khó khăn, phải tự mình đi săn bắt. Đây là trân hào thế gian, ăn rất có ích cho đại đạo, người bình thường không ăn được.
So với lão đạo sĩ, Tiểu Nê Thu tướng ăn khó xem thi Lý Thất Dạ ung dung hơn, hắn chỉ nếm một miếng.
- Thử đi, đừng bỏ qua cơ hội.
Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, không khách sáo tham gia cuộc chiến cướp giật. Món ngon như vậy có thể gặp một lần đã là may mắn.
Mâm thức ăn bị càn quét hết ngay trong chớp mắt. Lão đạo sĩ, Tiểu Nê Thu ăn no ợ chua. Trì Tiểu Điệp ăn lửng bụng, nàng là công chúa của Sư Hống quốc, đây là món ngon nhất nàng ăn từ nhỏ đến lớn. Ăn xong Trì Tiểu Điệp cảm thấy toàn thân lâng lâng, lỗ chân lông giãn ra như phun sương.
Chỉ mình Lý Thất Dạ là ung dung, hắn ăn có vài miếng. Lão đạo sĩ vội bưng lên bình mỹ tửu cho Lý Thất Dạ, gã rót rượu đầy ly.
Lão đạo sĩ nói:
- Đạo huynh nếm thử, đây là Thiên Đạo Viện ủ đặc biệt.
- Thấm thánh Xuân Tuyền rượu, rượu ngon.
Lý Thất Dạ uống một hớp, khen:
- Thế gian từng đồn Vương Viễn mê rượu, có ai biết hắn cũng giỏi ủ rượu ngon?
- Đạo huynh quả nhiên là người biết hàng, kỳ nhân.
Lão đạo sĩ khen nịnh:
- Rượu này là á thánh tổ của chúng ta, ủ, trong Thiên Đạo Viện cũng không còn bao nhiêu.
Lão đạo sĩ rất quý trọng,Lão còn tiếc không uống nhưng rót đầy ly cho Lý Thất Dạ.
Trì Tiểu Điệp thì rất rung động. Vương Viễn, người từng là vô địch, siêu ghê gớm. Không ngờ rượu này do Vương Viễn ủ, lai lịch quá khủng.
Tiểu Nê Thu ăn no nê, hầm hừ liếc lão đạo sĩ, nói:
- Hừ hừ! Thấm thánh Xuân Tuyền rượu có gì ghê gớm? Đạo sĩ tohói nhà ngươi chưa thấy rượu ngon nhất đời đâu, tại Thần triều . . .
Lý Thất Dạ vỗ rương đất vàng trên lưng Tiểu Nê Thu, ngăn nó nói nhiều:
- Ăn no rồi im đi.
Tiểu Nê Thu im miệng ngay, không dám nói linh tinh nữa.
Lý Thất Dạ liên tục uống mấy ly Thấm thánh Xuân Tuyền rượu, nói:
- Cực kỳ ngon, đã uống rượu xong, có gì cứ nói đi.
Lão đạo sĩ cười gian xoa tay, nói:
- Không biết đạo huynh là thần thánh phương nào, đạo hiệu là gì?
Lý Thất Dạ liếc lão đạo sĩ cười lắc đầu, nói:
- Đạo trưởng sai rồi, ta chỉ là một tiểu bối vô danh, đến từ Tẩy Nhan cổ phái, đệ tử bình thường, tên Lý Thất Dạ.
Tiểu Nê Thu kiêu căng nói:
- Ha, ngươi có thể gọi công tử của ta là Lý tiên nhân, không, là Lý tiên vương.
Lý Thất Dạ vỗ Tiểu Nê Thu, nói:
- Đừng nói bậy bạ!
Tiểu Nê Thu cười gượng, ngậm miệng lại.