Lý Thất Dạ nói:
- Nhưng vậy vẫn chưa đủ. Nếu kinh động nó là Độ Không Khâu Dẫn sẽ trốn ngay, chớp mắt vượt qua một không vực khác. Muốn đào được Độ Không Khâu Dẫn thì trước tiênp hải nhốt nó. Độ Không Khâu Dẫn bẩm sinh tính thần thổ, muốn nhốt được nó phải là thần mộc tính, mộc khắc thổ. Vì vậy cần có Thúy Thiết Trúc là thông mộc tính nhất.
Trì Tiểu Điệp hỏi:
- Tức là có Thúy Thiết trúc là có thể nhốt được nó?
Lý Thất Dạ nói:
- Không, một khi Độ Không Khâu Dẫn ra khỏi đất thì không thứ gì nhốt nó được, chỉ khi nó ở trong đất thì mới lấy mộc khắc thổ giam cầm nó. Độ Không Khâu Dẫn ra khỏi đất trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lôi. không gian là thiên địa của nó, Độ Không Khâu Dẫn có thể chớp mắt vượt qua một linh vực khác.
Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, lần đầu tiên nàng nghe thấy thứ như vậy. Độ Không Khâu Dẫn gì đó trước kia Trì Tiểu Điệp chưa từng nghe nói qua.
Lúc này Lý Thất Dạ nâng con giun lên, hắn mở rương vàng đất trên lưng Độ Không Khâu Dẫn ra.
Khi Lý Thất Dạ mở rương đất vàng ra, bên trong trống rỗng không có gì. Lý Thất Dạ thấy vậy biến sắc mặt.
Bỗng một thanh âm lười biếng vang lên:
- Ngươi đang tìm thứ này sao?
Một người thanh niên xuất hiện làm Trì Tiểu Điệp giật nảy mình, lão đạo sĩ vốn nằm trong đạo quan đã ngồi bên cạnh bọn họ từ bao giờ.
Lão đạo sĩ mắt mông lung buồn ngủ, đôi mắt đục nửa khép hờ. Hai tay lão đạo sĩ ôm một phá đất, pháo không to nhưng lão ôm có vẻ rất nặng.
Lý Thất Dạ nhảy ra khỏi vũng bùn, đôi mắt nhìn chằm chằm pháo đất trong ngực lão đạo sĩ.
Lão đạo sĩ ôm pháo đất, biếng nhác nói:
- Vào đạo quan của ta trộm đồ không phải chuyện tốt.
Lý Thất Dạ nhìn lão đạo sĩ, thản nhiên nói:
- Trộm? Phải nói là ngươi mới đúng. Tổ tiên của ta từng chôn Độ Không Khâu Dẫn xuống đây, để nó lại đời đời vì tương lai cho ta tới lấy.
Lão đạo sĩ mắt nhập nhèm nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Tổ tiên của ngươi? Là ai?
Câu hỏi của lão đạo sĩ cũng là thắc mắc của Trì Tiểu Điệp, nhưng Lý Thất Dạ không nói thì nàng không dám hỏi.
Lý Thất Dạ chậm rãi đặt Độ Không Khâu Dẫn xuống:
- Ngươi hỏi nhiều quá, có một số việc không nên hỏi nếu không sẽ chết rất khó xem.
- Thật không?
Lão đạo sĩ cười tủm tỉm nói:
- Lão đạo sĩ ta đây luôn muốn chết nhưng không được, nếu ngươi đào con giun này ra thì cẳng bằng tặng cho ta? Hì hì, lần trước thứ này trốn quá nhanh, nếu không ta đã lấy làm món nhắm rượu.
- Lão đạo sĩ, ngươi không nên đụng vào thứ này.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ tổ sư Trường Sinh Viện không nói cho ngươi biết sao?
Lão đạo sĩ mơ màng buồn ngủ, không thèm quan tâm cười nói:
- Hì hì, tiểu quỷ, đừng khoác lác quá, lão già ta không tin tà.
Lý Thất Dạ híp mắt nhìn lão đạo sĩ, chậm rãi nói:
- Ma Cô đâu? Ma Cô đi đâu rồi?
Lão đạo sĩ đột nhiên đứng bật dậy, vẻ buồn ngủ biến mất hết, đôi mắt già nau nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ trở nên cực kỳ đáng sợ, như nuốt hết tất cả.
Trì Tiểu Điệp giật nảy mình, dù nàng chưa từng thấy qua cao nhân nhưng nàng biết lão đạo sĩ này rất đáng sợ. Trì Tiểu Điệp không hiểu tại sao khi lão đạo sĩ nghe cái tên Ma Cô sẽ giật mình như thế.
Lão đạo sĩ hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ, trầm giọng hỏi:
- Ngươi . . . Ngươi là ai?
Người lão đạo sĩ phát ra huyết quang.
Lúc này Trì Tiểu Điệp cảm nhận được uy thế huyết khí có thể phá hủy tất cả. Lão đạo sĩ đã cố giấu đi huyết khí, nhưng huyết quang mơ hồ đủ khiến Trì Tiểu Điệp cảm giác như đang đối diện một con rồng.
Lý Thất Dạ bình thản, chậm rãi nói:
- Lão đạo sĩ, tốt nhất đừng ra tay với ta, dù Vương Viễn của Thiên Đạo Viện các ngươi có bò ra khỏi mồ cũng không dám xuống tay với ta! Nếu không ta hủy Thiên Đạo Viện của các ngươi!
Trì Tiểu Điệp hét thất thanh:
- Á thánh!
Vương Viễn, một cái tên như sấm bên tai, đặc biệt là trong Đông Bách Thành. Vương Viễn chưa thành tiên đế nhưng có uy danh không thua gì tiên đế, ở thời đại xa xưa gã từng trùng hưng Thiên Đạo Viện, khiến Thiên Đạo Viện suy sụp một lần nữa nổi trội lên. Vì vậy địa vị của Vương Viễn trong Thiên Đạo Viện sánh ngang với thủy tổ Thiên Đạo Viện.
Trăm ngàn vạn năm trôi qua, Vương Viễn qua đời rất nhiều năm nhưng Thiên Đạo Viện còn ghi nhớ công lao của gã, gọi là á thánh. Người có được danh hiệu này trong Thiên Đạo Viện chỉ mỗi mình Vương Viễn.
Lão đạo sĩ rung động, mắt trợn to nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm. Lão đạo sĩ không dám tùy tiện ra tay, chậm rãi thu về huyết quang.
Lý Thất Dạ mặc kệ lão đạo sĩ, hắn nhẹ gõ Độ Không Khâu Dẫn, có tiết tấu gõ rơng đất vàng.
Thanh âm vang lên:
- Phù!
Một lúc sau Độ Không Khâu Dẫn tỉnh lại, chui đi thật xa.
Sau khi bò ra xa, Độ Không Khâu Dẫn há mồm chửi:
- Ui chao, bà nội nó, là tên khốn kiếp nào đánh lén lão tử?
Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, nàng chưa từng thấy một con giun nói chuyện, biết mắng người, quá ảo.
Con giun biết nói chuyện, biết mắng người, Trì Tiểu Điệp ngây ngẩn không nói nên lời. Trong Đông Bách Thành trăm hoa đua nở, Trì Tiểu Điệp từng thấy nhiều đại yêu nhưng chưa thấy con giun tu luyện thành đạo.
Độ Không Khâu Dẫn thấy lão đạo sĩ thì nhảy cẫng lên:
- Ui cha, bà nội nó, là đạo sĩ thối đây mà!
Nhìn lão đạo sĩ ôm pháo đất càng khiến Độ Không Khâu Dẫn giận dữ, nó chửi mắng:
- Đạo sĩ khốn kiếp, đạo sĩ thối, mau trả thần pháo lại cho ta! Nếu không bản thần tiên sẽ nổ nát miếu nhỏ của ngươi!
Lão đạo sĩ híp mắt cười tủm tỉm:
- Con giun lớn lối thật, coi chừng đại gia ta bắt ngươi làm món nhậu.
- Vớ vẩn, hết sức vớ vẩn, nhảm chết bỏ! Ngươi chỉ đánh lén ta được vài lần. Công phu mèo ba ba cẳng của ngươi mà cũng mơ cướp thần pháo của ta? Phi, phi, phi, đạo sĩ thối, mau trả thầ pháo lại đây!
Độ Không Khâu Dẫn uy hiếp:
- Nếu không coi chừng bổn đại gia trục xuất chỗ gà không đẻ trứng này đén dị giới linh vực! Tổ cha nó, nếu không phải bổn đại gia hứa không thể rời khỏi chỗ quái quỷ này thì bổn đại gia sớm trục xuất ngươi đi, trục xuất chỗ quái quỷ này của ngươi đi! Mau trả thần pháo lại!
Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, nếu con người mà chửi người như vậy thì không lạ, một con giun biết mắng người thật khó tin.
Lý Thất Dạ vỗ vị trí cạnh mình, nói với Độ Không Khâu Dẫn:
- Được rồi Tiểu Nê Thu, mau qua đây, ta sẽ đòi lại thần pháo cho ngươi.
Độ Không Khâu Dẫn cực kỳ kiêu ngạo, nó liếc xéo Lý Thất Dạ, mắng:
- Nhãi ranh, ngươi là ai? Dám kêu ta là Tiểu Nê Thu? Coi chừng bổn đại gia một pháo đánh ngươi vào dị giới! Nếu ngươi còn dám kêu bổn đại gia là Tiểu Nê Thu, có tin bổn đại gia trục xuất ngươi đi thứ nguyên, cho ngươi mãi mãi không quay về?
Lý Thất Dạ nhìn Độ Không Khâu Dẫn, chậm rãi nói:
- Tiểu Nê Thu, coi chừng ta ném ngươi lại Lão Vô Tự.
Độ Không Khâu Dẫn giật mình kêu lên:
- Sao ngươi biết Lão Vô Tự?
Độ Không Khâu Dẫn khó tin nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Ngươi là ai?
Con giun mồm miệng ác độc trở nên cảnh giác.