Tôi của bây giờ cuối cùng cũng không thôi được cười nhạo mình ngày ấy chỉ biết chuốc rắc rối vào thân. Thế nhưng lúc đó tôi lại làm không tiếc sức, không biết đã bao lần tôi tóm đuôi được Yunho vậy mà hết lần này đến lần khác lại nhân từ với hắn. Có mấy lần suýt chút nữa là có thể đánh cho hắn vĩnh viễn không ngóc đầu dậy được, kết quả chỉ vì sự mềm lòng nhất thời của tôi, hoặc có thể nói vì tính tự phụ quá cao, mà lần nào tôi cũng nhân nhượng hắn vào phút chót. Tôi luôn cảm thấy sự gặp gỡ giữa chúng tôi giống như cuộc đấu trí giữa hai kỳ thủ, mà tôi thì không muốn chấm dứt lạc thú này quá sớm, chúng tôi còn phải chơi đùa với đối phương dài dài. Yunho hiểu được toan tính của tôi, hắn biết tôi cố ý, đã tóm được mà còn thả ra chẳng qua là vì muốn làm nhục hắn, nhưng, hắn nhẫn nhịn.
Tôi không hiểu hắn.
Jung Yunho – một Jung Yunho lúc nào cũng tâm cao khí ngạo tại sao phải chọn cách chịu nhục như thế. Nếu ngay lúc đó tôi thấu hiểu được những mưu toan của hắn thì có lẽ cơ nghiệp nhà họ Kim đã không bị hủy hoại, mà chúng tôi cũng sẽ không tiêu diệt lẫn nhau.
Năm tháng qua nhanh khiến sức khỏe cha tôi sa sút nhiều, báo hiệu đại nạn sắp ập tới nhà họ Kim. Rất nhiều mối kinh doanh được giao cho tôi và Yunho. Cuối mùa hè năm đó, lần đầu tiên chúng tôi có dịp đi làm ăn xa cùng nhau. Lúc bấy giờ nền công nghiệp Trung Quốc mới bắt đầu phát triển, máy hơi nước nhập khẩu từ nước ngoài được coi như báu vật trong sản xuất thương mại, và mục đích xuất hành của chúng tôi lần này chính là mang về những chiếc đời mới nhất.
Trong phòng máy tôi chạy tới chạy lui, hết nhìn bên này lại nhìn bên nọ, bên ngoài tôi tỏ ra am hiểu
nhưng thực chất là không hiểu rõ nguyên lí làm việc của mấy cái máy này. Trong khi đó Yunho thì không vậy, hắn từng du học ở Anh về, hiểu nhiều biết rộng và đang rất tập trung đàm luận với đối tác.
Tôi đứng chán mốc bên cạnh một chiếc máy dệt, đột nhiên nó phát ra âm thanh chói tai rồi phụt khói trắng. Khiến cho tôi đang thần mặt bị doạ cho chết khiếp, tôi ngửa người về sau thì chẳng may vấp phải đống dụng cụ, trượt té xuống. Tôi tưởng mình sẽ bị ngã rất thê thảm nhưng lại được một người đỡ kịp, tôi nằm úp sấp vào vùng ngực ấm áp của hắn. Yunho nhìn tôi như không chịu nổi.
“Không đứng yên mà không gây rối thêm được sao?”
Tôi thề là tôi đã rất ngoan ngoãn, cái gì cũng không động vào, nhưng giờ phút này hơn cả việc để tâm tranh cãi với hắn, tôi càng quan tâm tới chuyện hắn đang ôm tôi hơn. Yunho còn chưa thôi lải nhải, mỗi lần chữ nào được nói ra là khuôn ngực hắn sẽ hơi hơi rung động, nghe thật êm tai. Tôi ngơ ngác nhìn Yunho, vòng ôm của hắn thật sự rất ấm áp, bờ vai thì rộng rãi rắn rỏi, chí ít cũng rộng hơn của tôi.
Không biết vì sao đột nhiên tôi lại cười, cũng không biết vì sao cánh tay tôi lại quàng lên thắt lưng hắn một cách mất kiểm soát như thế.
Yunho không đoán được ý nghĩ tôi, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, vì thế hắn để mặc cho tôi ôm, nhưng hai cánh tay hắn mới ban nãy còn giữ lấy tôi đã thõng xuống. Tôi biết hắn không dám chạm vào tôi, nói đúng hơn là không muốn đụng vào.
Buổi tối bên đối tác mở tiệc chiêu đãi, mọi người đều uống nhiều rượu, một đám ông lớn nhưng lại toàn nói những chuyện rất tục tĩu, hoàn toàn chẳng biết kiêng dè là gì. Giống hệt một đám tội phạm vừa ra tù, một lũ đói khát mà tròng mắt chỉ toát ra tà ***. Có tên đề nghị tới hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố. Tôi không phản đối, Yunho cũng không hé răng nửa lời. Lòng dạ hắn trước nay luôn khó lường, bất kể có chuyện gì cũng sẽ không để lộ suy nghĩ ra bên ngoài. Đừng tưởng cái mặt hắn giờ này như thế mà đã mừng vội đâu.
Chúng tôi ngồi xe hơi tới hộp đêm nổi tiếng nhất trong thành phố này. Có tên nịnh bợ hỏi Yunho cảm thấy thế nào, hắn cười nói quả thật rất khá. Tôi hừ lạnh bảo.
“Chỉ là hạng xoàng so với Thượng Hải mà thôi.”
Kim đại thiếu gia đã mất hứng thì đố ai dám nhiều lời, mấy gã thấy tôi như vậy liền cười phụ họa, dĩ hòa vi quý nói, phải vậy phải vậy.
Thực lòng mà nói bọn ấy đêm đó rất được việc, mấy đứa hầu rượu cũng rất có tố chất. Tôi vui chơi đã đời, ngoại trừ xém chút nữa đã phệt cô ả ngay tại trận thì không trò phóng đãng nào không dám làm. Cạnh Yunho cũng được bố trí một cô ả rất xinh đẹp. Vậy mà hắn nhất quyết không nể mặt người ta, thái độ cứng nhắc như cá chết, không thèm liếc cô ta lấy cái nào. Cô nàng rót rượu cho hắn thì hắn uống một hơi cạn sạch, hành động đó của hắn đâu chỉ có “nhất quyết không nể mặt” mà còn rất chi là tuyệt tình đấy. Thái độ hắn như thế người nào xem vào cũng thấy cụt cả hứng. Riêng tôi lại cảm thấy rất khôi hài, vì thế chơi càng hăng hơn trước. Mấy gã đi cùng thấy tôi chơi hết mình thì như trút được gánh nặng, tất cả mọi người bắt đầu chìm đắm trong hương sắc của các kỹ nữ. Chỉ có mình Yunho là vẫn lầm lì như cũ, hắn thường đánh mắt sang chỗ tôi mà không nói nửa lời, mặc cho cô nàng bên cạnh có giở ra bao nhiêu ngón nghề cũng không đổi được một cái liếc mắt của hắn.
Ả ngồi cùng tôi đòi khiêu vũ, nằng nặc kéo tôi đi bằng được, tôi từ chối nhưng vẫn bị cô ta kéo ra sàn nhảy. Con người là sinh vật cố chấp, biết rõ làm vậy cũng không thể đạt được vui vẻ, vậy mà mãi cứng đầu chẳng chịu buông tha. Hai chúng tôi bước ra sàn nhảy, người cô ta dán lên người tôi lả lơi uốn mình. Tôi đã mất hứng thú từ lâu, liếc mắt về chỗ Yunho nhưng lại không thấy rõ vẻ mặt của hắn. Không biết hắn có còn đang nhìn tôi, nếu không có hắn xem thì tiết mục này cũng chẳng cần diễn làm gì nữa.
Lúc chúng tôi về đến khách sạn thì đêm đã khuya, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chỉ có tôi là thần tình vẫn sáng láng. Yunho đi trước, tôi yên lặng theo sau. Đến nơi, Yunho mở cửa vào phòng, tôi đang ở đằng sau cũng lách người vào theo. Yunho ngăn không được chỉ còn cách để tôi đi vào.
Tôi cười đắc ý, vừa thấy giường là lập tức bổ nhào lên đó, úp mặt xuống, tôi ngửi thấy mùi Yunho lưu lại trên chăn gối, mùi hương khiến kẻ khác phải mê muội. Yunho đứng một bên thay quần áo, không ai nói chuyện với ai. Không khí có chút quái lạ, chẳng hiểu sao cơ thể của tôi lại bắt đầu nóng bừng lên, rất là khổ sở. Tôi thử gợi chuyện với hắn.
“Jung Yunho, có phải là đàn ông không thế?! Cô ả hôm nay chỉ thiếu nước quỳ xuống xin cậu đè cô ta thôi vậy mà cậu cứ dửng dưng. Chắc không phải cậu bị bất lực đấy chứ?”
Yunho không thèm để ý đến tôi mà tiếp tục im lặng thay quần áo. Đáng nhẽ cảm giác bị lờ đi sẽ khiến người ta phải khó chịu, thế nhưng không hiểu sao giờ phút này tôi lại thấy vui vẻ đến thế, ngây ngô cười. Tôi lặng lẽ chạm vào phía sau Yunho và nói thầm vào tai hắn.
“…Hay là, cậu thầm muốn ăn tôi?”
Thân mình Yunho thoáng chấn động, ánh mắt hắn nhìn về phía tôi lại trở nên lạnh lùng như trước.
“Muộn rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tôi vờ cười, vừa cười vừa bước khỏi phòng hắn.
Ngày hôm sau cũng giống như hôm trước chúng tôi đi kiểm kê hàng hóa, kết thúc xã giao xong là lại đi tìm đàn bà, thật đúng là nghìn bài một điệu. Vì vậy tôi bảo với tên bán hàng rằng còn muốn tới câu lạc bộ đêm hôm trước, không một ai kháng nghị. Tôi vẫn chọn cô gái ngày hôm qua – dù mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc trên người cô ta khiến tôi không chịu nổi, đương nhiên tôi cũng không quên tìm cho Yunho một cô ả ngon mắt. Giống đêm trước chúng tôi vui chơi thật thỏa thích.
Khi trở về khách sạn, Yunho vẫn đi ở phía trước còn tôi đi phía sau. Ngay khi hắn mở cửa phòng tôi liền xông thẳng vào, hắn cũng chẳng thèm ngăn cản. Tôi trèo lên giường và hài lòng nằm xuống, tôi tự hỏi tại làm sao giường của Yunho lại thoải mái hơn giường của tôi? Rất có thể giường của tôi có vấn đề rồi, phải đổi phòng thôi. Tôi cứ nghĩ như vậy mà thiếp vào mộng đẹp tự lúc nào không biết.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi không gặp Yunho, cũng không biết tối qua hắn ngủ ở đâu.
Lúc chúng tôi gặp lại trong nhà kho thì hắn đang ngồi kiểm hàng, vẻ mặt còn hết sức tập trung. Đột nhiên tôi phát hiện ra ngày cuối cùng chúng tôi ở lại thành phố này sắp qua đi, trong lòng có chút tiếc nuối. Như mấy bữa trước phía đối tác lại chiêu đãi chúng tôi, nói muốn mở tiệc tiễn biệt chúng tôi. Ngoài dự đoán mọi người tôi từ chối. Tôi nói muốn tự mình đi thăm thú và không để ai đi cùng ngoài Yunho.
Hai thanh niên không mấy am tường về ẩm thực, đi khắp cả đô thị phồn hoa này mà cuối cùng chỉ ăn được có hai bát bánh trôi nóng hổi. Lúc tôi ngồi đối diện Yunho chắc là đã đói đến bủn rủn chân tay rồi, thế nên không đợi bánh nguội đã xúc ngay một miếng vào miệng, đáng đời tôi, đầu lưỡi phỏng lên rồi. Giờ nhớ lại thì hình như tất cả đã khởi đầu từ buổi tối ngày hôm ấy. Có đôi khi tôi cũng sẽ không kìm được mà nghĩ, nếu lúc đó tôi không khăng khăng đòi ăn món bánh rẻ tiền ấy, hoặc nếu tôi đã không hấp tấp ăn bánh trôi như vậy thì có phải mọi thứ sẽ hoàn toàn đổi khác không.
“Này.”
Yunho đưa cho tôi một que kem có gắn một quả dương mai trên mặt.
Tôi nhìn que kem, cảm thấy rất kinh ngạc vì sự quan tâm của Yunho, bộ dạng sững sờ của tôi lúc ấy chắc là ngốc nghếch lắm, cho nên nhiều năm sau mới hay bị Yunho lôi chuyện này ra nói móc, rằng, người quyền quý như Kim đại thiếu gia đương nhiên là không biết cuộc sống của dân nghèo thế nào rồi, ngay cả kem que cũng chưa từng được thấy. Thật ra thứ làm tôi kinh ngạc lúc ấy không phải que kem đó mà là người đã đưa nó cho tôi.
Tôi do dự, lúng túng nhận que kem từ tay Yunho.
“Thoa thứ này lên một chút sẽ đỡ hơn rất nhiều…thoa lên đầu lưỡi ấy, không phải vừa mới bị phỏng sao?” Yunho nói một cách thản nhiên rồi tiếp tục đi con đường của mình.
Tôi lại sửng sốt theo sau hắn, ngơ ngác đặt kem vào trong miệng. Thực ngọt ngào, vị ngọt pha lẫn mùi thơm mát của dương mai như tan ra trong miệng, có vị vừa ngọt lại vừa chua. Lúc ấy tôi quả thực khó có thể tin được, một que kem giá chỉ vài đồng bạc thôi mà lại có thể ăn ngon đến như vậy, ngon đến mức hiện tại nghĩ lại tôi vẫn còn cảm nhận được hương vị thơm ngon của nó trong miệng mình. Tôi từng nói với Yunho, “Trái tim của Kim Jaejoong rất rẻ, chỉ vài ba đồng bạc cũng đủ mua được rồi”. Nhưng những ngày sau đó, bất kể tôi có hoài niệm hương vị que kem đó thế nào, thậm chí đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không có may mắn được ăn lại nó nữa.
Đêm ấy đường phố thực náo nhiệt, chỗ nào cũng đông nghẹt người, hương hoa tràn ngập khắp không gian khiến lòng tôi mê say. Tôi và Yunho hai người một trước một sau mà đi, chúng tôi đi ngang qua một dòng sông, thấy các cô gái đang đặt những ngọn nến được thắp lửa lên những chiếc thuyền nho nhỏ hình hoa sen, giữ cho chúng nổi trên mặt nước rồi theo gió đẩy trôi đi. Từ xa nhìn lại khung cảnh trông hệt như có một dải ngân hà vừa rơi xuống nơi đây. Tôi thấy ngạc nhiên bèn bước tới, Yunho lặng yên theo sau.
Các cô gái bảo rằng nếu khắc tên mình và tên người yêu trên thân nến, đốt nó lên đặt vào thuyền hoa sen rồi để dòng dòng nước cuốn nó đi tới tận chân trời, ngọn lửa mà không tắt thì tình yêu sẽ được thiên trường địa cửu. Truyền thuyết này đã có từ lâu lắm rồi, và nghe cũng khá thú vị, ít ra thì ngay lúc đó tôi cũng bị tâm nguyện hồn nhiên của các cô làm cảm động.
Lúc chúng tôi trở lại hành trình, thì các quán chợ đêm đã mở cửa hết, hàng hoá nào cũng đặc sắc, hầu hết là đồ thủ công mĩ nghệ, các đắp hàng xanh xanh đỏ đỏ bắt mắt khiến cho du khách tưởng như đang lạc giữa chợ hoa. Nhìn kĩ thì mới phát hiện ra tất cả đều là trang sức phục phẩm của nữ giới, nào túi thơm nào son môi bột nước, lại còn có đủ loại búp bê tình nhân, thứ nào cũng có đôi có cặp. Tôi càng lúc càng hiếu kì, mỗi lần đi qua một gian hàng đều luyến tiếc rời đi, cân nhắc nên mua thứ gì để tặng Seul Gi, vì quá mức chú tâm vào mấy món đồ mà tôi quên khuấy mất có người đang đi cùng mình.
Khuân theo một đống vật phẩm lặc lè ra khỏi cửa hàng, đến lúc không vác nổi nữa tôi mới giật mình phát hiện cái tên lúc nào cũng tỏ ra bí hiểm đi sau mình đã mất hút từ bao giờ.
“Jung Yunho?! Jung Yunho?! Chết tiệt! Biến đi đâu rồi không biết?!”
Ôm theo mình một đống đồ lỉnh kỉnh tôi sốt ruột không biết nên làm gì vào lúc này. Bà chủ hàng xén thấy vậy cười hỏi có phải đã bị lạc mất bạn rồi không. Tôi gật đầu, còn thật sự cân nhắc là có nên bỏ Yunho lại và thuê xe ngựa về khách sạn một mình không, dù sao bình thường tôi cũng rất ghét hắn, thế cho nên bất kể hắn đi lạc hay bị lừa bán thì cũng chẳng can hệ gì tới tôi hết. Đáng tiếc, vị ngọt của kem que vẫn còn chưa tan hết trong miệng, ý chí kiên cường của tôi bị lung lay, tôi bắt đầu đấu tranh tư tưởng gay cấn.
Bà chủ hàng xén thấy tôi mặt co mày cáu liền cười bảo: “Cậu em đừng sốt ruột, chẳng phải chỉ lạc mất một người thôi sao?! Không vấn đề gì! Để chị đây chỉ cho cậu một cách, đảm bảo sẽ tìm được người cậu muốn tìm.”, người đó nói xong còn nháy mắt với tôi rất thần bí.
Tôi đi tìm Yunho khắp nơi, còn mang theo đồ lỉnh kỉnh, thế mới thấm cái câu “tham thì thâm” ý nghĩa như thế nào. Nếu biết trước thì tôi đã không mua nhiều đồ đến vậy, cả mụ hàng xén kia cũng thế, mắc công tôi hào phóng mua hàng để rồi bị mụ bày cho cái ý tưởng rõ ngớ ngẩn?! Tôi tức giận bất bình. Tất cả đều tại tên Yunho chết bầm đó, bằng này tuổi rồi mà đi chơi vẫn bị lạc đường, còn bắt bổn thiếu gia phải hạ mình tìm hắn, thật sự là quá đáng lắm rồi!
Tôi nháo nhào trên đường cả buổi trời vẫn không tìm được Jung Yunho, tôi bắt đầu oán giận nguyền rủa hắn, quyết định mặc kệ luôn!
Liệu có phải Yunho đã trở lại khách sạn và đang hưởng thụ giường êm nệm ấm rồi không nhỉ?! Tôi đoán già đoán non. Nhưng nếu không phải thì sao? Biết đâu hắn cũng đang sốt vó ở trên đường chỉ vì tìm một người? Biết đâu hắn cũng đang lo lắng vì không tìm được tôi?!
Ma lực của kem que lại phát huy tác dụng, trái tim sắt đá của tôi cũng mềm đi một lần nữa. Hay là cứ thử xem? Không phải có câu “tử mã đương hoạt mã y” hay sao, rất có thể lời của bà chủ hàng xén ban nãy sẽ hiệu nghiệm.
Vì thế tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bán tín bán nghi nhẩm đếm…
…một…
…hai…
…ba…
…bốn…
…năm…
…sáu…
…bảy…
…mở mắt ra…
Trên con phố đối điện, tôi thấy một người cao lớn và đẹp trai đang dáo dác nhìn xung quanh như tìm
kiếm gì đó. Cuối cùng ánh mắt người đó tìm được tôi và dừng lại chỗ tôi đang đứng…
Giữa dòng người xô bồ, chúng tôi đã phát hiện ra nhau dù đang đứng cách xa cả dãy phố, và dường
như tôi đã thấy Yunho đang mỉm cười.
Tôi nhắm mắt vào một lần nữa, nhẩm miệng đếm tới bảy, mở mắt ra …
“…khi đó cậu sẽ tìm được người duy nhất trong đời cậu muốn tìm, người đã được định mệnh cho cậu…”
Vào mồng bảy tháng bảy, tôi và Yunho bị lạc mất đối phương và chỉ sau vài giờ chúng tôi đã tìm lại được nhau.