Yunho không nhớ sinh nhật của tôi, bất kể là vì lý do gì cũng đã khiến tâm tình tôi kích động. Tôi một lòng nghĩ cách phải chỉnh hắn như thế nào sau khi chúng tôi gặp lại, nhưng tìm khắp nơi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Thay vào đó tôi lại gặp mấy tên thường hay hầu cận bên Yunho, họ cũng chỉ bảo Yunho đã ra ngoài, nhưng đi đâu thì bọn họ không biết.
Tôi nghe xong liền nổi giận.
“Khốn kiếp! Lũ chúng mày làm ăn cái gì thế không biết?! Chủ nhân đi đâu cũng không biết, toàn bọn giá áo túi cơm!”
Tên đi đầu khúm núm nói:
“Thiếu gia không cho chúng tôi đi cùng…”
“Không cho đi thì chùng mày sẽ không theo đi thật?! Ngộ nhỡ thiếu gia xảy ra chuyện thì tính sao?! Đến lúc đó có phải nên đem chúng mày đi chặt đầu hết không?!”
Vừa nghe dọa bị chặt đầu, mấy tên theo bản năng tự động rụt đầu lại. Tôi càng nhìn càng tức, mắng mỏ xong vài câu đã quyết định đi chỗ khác tìm Yunho. Tình cờ, trên đường tôi đụng phải Siwon cũng đang muốn tìm mình. Không biết hắn nghe ai nói mà biết hôm nay là sinh nhật tôi, còn nằng nặc đòi tôi phải chiêu đãi, Siwon bị tôi cự tuyệt, xị mặt ra như oán phụ, hắn nói tôi đúng là đồ vô lương tâm. Tôi đành phải giải thích với hắn là mình đang muốn tìm Yunho, vẻ mặt hắn lập tức chuyển ngay sang bỡn cợt, điệu cười rất chi là đen tối.
“Yunho đi một mình, tôi sợ cậu ấy gặp phải chuyện không may.”
Siwon vừa nghe liền trở nên nghiêm túc hẳn, không phiền nhiễu nữa và nói là sẽ theo giúp tôi tìm Yunho.
“Không cần đâu.”
“Đừng từ chối, tôi nói đi cùng cậu thì sẽ đi cùng cậu. Để cậu đi một mình như vậy tôi không yên tâm, hơn nữa, hai người đi tìm khó khăn còn có thể hỗ trợ nhau. Trong trường hợp cần người chuyển lời tôi sẽ giúp cậu được.”
Siwon nói rất có lý, thế nên tôi không từ chối nữa. Hai người chúng tôi đã đi tìm hơn chục chỗ lớn nhỏ, tất cả đều là nơi Yunho thường lui tới, thế nhưng những người quen của hắn đều nói rằng hôm nay họ không gặp Yunho. Thật sự là kỳ lạ, một người to như thế sao có thể bốc hơi khỏi thế giới này được chứ?!
Trời tối mịt rồi mà công cuộc tìm kiếm của chúng tôi vẫn chưa có kết quả. Tôi vừa nóng ruột vừa tức giận, chốc một lại lo hắn đụng độ kẻ thù, chốc một lại tức tối, hắn chẳng những quên sinh nhật tôi còn hại tôi bôn ba khắp nơi tìm hắn như vậy. Vừa đói vừa rét, dạ dày của tôi không chịu đựng nổi nữa, bắt đầu co thắt, đau đớn vô cùng.
“Hay cứ về nhà trước xem sao, tìm mãi thế này cũng không phải cách hay, nói không chừng cậu ấy đã về nhà rồi.”
Tôi yên lặng gật đầu, lòng nặng trĩu lo âu, trong đầu không ngừng hiện lên những lời đêm ba mươi hắn nói với tôi, hứa hẹn sau này năm nào chúng tôi cũng ở bên nhau.
Tôi vô cùng lo lắng chạy về nhà, đang định chuẩn bị tổ chức người ngựa đi tìm hắn thì suýt chút nữa bị cảnh tượng trước mắt làm cho tức giận mà đoạn khí tắt thở.
Jung Yunho bình an vô sự ngồi ở bàn ăn, nhấm nháp đồ ăn ngon lành nóng hổi, một cọng tóc cũng không mất!! Còn Kim Junsu thì đang ngoan hiền ngồi bên hắn, nó đã phát hiện tôi bước vào từ ngoài cửa. Hai người đang cười nói vui vẻ với nhau, vừa nhìn thấy tôi một cái, mặt Yunho lập tức nặng ra.
Đời này rốt cuộc có còn đạo lí không?! Hắn, Jung Yunho mà cũng dám nặng mặt với tôi?! Là ai hại tôi đói bụng ngay trong chính sinh nhật mình, còn như đứa tâm thần chạy hết chỗ này đến chỗ nọ tìm hắn?! Hôm nay nếu Jung Yunho không nói rõ ràng với tôi, tôi quyết không để yên cho hắn!
Tôi đùng đùng nổi giận đi tới trước mặt Yunho:
“Jung Yunho, hôm nay cậu đi đâu?”
Yunho không trả lời, làm bộ không nghe thấy, lờ đi và thản nhiên ăn uống như cũ.
“Tôi đang nói với cậu đó!”
“Anh…”
“Cậu câm miệng cho tôi!! Ở đây không đến phiên cậu xen mồm!” Junsu vừa mới mở miệng đã bị tôi cắt lời. Thấy nó bám dính lấy Yunho như vậy, máu trong người tôi lại dồn hết lên não, toàn bộ cảnh tượng đêm ba mươi tết xộc lên, bủa vây tra tấn đầu óc tôi như kim cô bùa chú.
Tôi chờ Yunho nói một lời giải thích, nhưng hắn từ đầu đến cuối không nói một câu nào, hoàn toàn coi tôi như không khí, bưng canh uống hết ngụm này đến ngụm khác. Tôi bị thái độ phớt lờ chẳng hề biết hối lỗi này của hắn làm điên tiết.
“Ba” một tiếng, tôi đánh vào tay hắn, chiếc thìa Yunho cầm trên tay theo tiếng văng đi, rơi xuống đất phát ra âm thanh vỡ vụn. Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này nhất tề kinh hãi, tất cả im bặt nhìn chúng tôi. Siwon nhíu nhíu tay áo tôi, bảo tôi bình tĩnh lại.
Mà lúc này Yunho rốt cuộc phải chịu nhìn lên tôi.
“Làm gì?!”
“Tôi hỏi cậu thì có! Cậu làm vậy có ý gì?!”
Lão tử ra ngoài tìm cậu gần chết, vậy mà cậu không những chẳng hề hấn gì lại còn ngồi trong nhà ung dung ăn tối như vậy, thử hỏi cậu có còn nhân tính hay không?!
Yunho gườm gườm nhìn Siwon đang đứng phía sau tôi xong lại gườm gườm nhìn tôi, nói:
“Tôi mệt rồi.”
“Mệt rồi?! Tôi cũng rất mệt đấy! Cậu đứng lại đó cho tôi!!” Tôi túm lại Yunho đang định rời đi.
“Anh, anh Yunho hôm nay bận cả ngày, bọn em vừa mới đụng đũa thôi. Anh xem, vừa mới bắt đầu anh đã trở lại rồi!” Junsu chạy tới kéo tay tôi, “Anh để anh ấy nghỉ ngơi đã, có chuyện gì, ngày mai…”
“Cậu tránh sang một bên đi!!” Tôi không muốn nghe nói nhảm nhí, mạnh vung tay, Junsu đập người vào bàn.
Tôi thề, tôi tuyệt đối không cố ý!
Junsu hoàn toàn không ngờ được là tôi sẽ đánh nó, bàn tay nó bao lấy thái dương bị dập xứt, bộ dáng thất thần nhìn tôi quả thật rất đáng thương.
“Làm cái gì thế hả?!”
Yunho đầy tôi ra, đi đến cạnh Junsu.
Tôi lảo đảo vài bước suýt chút nữa đã ngã ngửa, may sao Siwon đứng ở sau đỡ được, tôi ngẩng đầu, không thể tin được nhìn về phía Yunho.
Yunho đỡ Junsu đứng lên, rất đau lòng kiểm tra trán của nó, sau đó quay người lại hung tợn hỏi tôi có phải điên rồi không.
Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi đã điên thật rồi đấy.
Tôi bám chặt tay Siwon để chống trụ lấy cơ thể mệt nhọc này, cơ thể không những vì đói khát mà còn vì đau lòng mà sút hết khí lực.
Siwon đã sớm phát hiện ra sự bất thường ở tôi, vững vàng đỡ lấy, nhìn về phía Yunho, cười nói:
“Này này, hơi quá đáng rồi nha.”
“Nơi này không tới phiên ông xen mồm.” Yunho nói, lập tức kéo tôi ra khỏi Siwon một cách thô bạo, không hề biết trân trọng, “Chuyện gia đình chúng tôi, người ngoài xin mời tránh đi. Người đâu, tiễn khách.”
“Chậm đã,” Tôi nói, nhìn về phía Yunho, hừ lạnh một tiếng, “Ai một nhà với cậu?! Buông tay ra cho tôi!”
“Em lặng im cho anh!”
“Ra lệnh cho ai hả?!” Tôi gồng hết sức lực vằng lại hắn.
“Đừng quậy!” Yunho giữ chặt tay tôi hơn, trong mắt ẩn chứa tức giận.
Đến bây giờ thì tôi không còn nhịn nổi nữa, tôi vùng tay Yunho ra.
“Quậy?! Ai quậy ở đây?! Lúc nào cậu cũng bảo tôi quậy, nhưng tôi đã quậy bao giờ hả?! Cả ngày lê la khắp đường cái tìm cậu là quậy, hay muốn ăn mừng sinh nhật chỉ có hai người với cậu trong yên tĩnh là quậy?! Chẳng nhẽ trong mắt cậu tôi chỉ là thằng hề sao?! Thế nên tôi làm gì cũng là quậy phá sao?!”
“Tìm anh?! Anh ngay ở nhà hàng, em thì đi đâu tìm anh?!” Yunho cũng tức giận, hắn gầm lên với tôi.
“Nhà hàng ư?! Những quán cậu hay đi tôi đã tìm cả rồi, nói dối như vậy cậu thấy hay lắm hả?!” Tôi lạnh lùng cười, “Jung Yunho, Kim Jaejoong quả thật không thông minh, nhưng cậu cũng đừng coi nó như thằng ngốc!!”
“Cái gì ngốc với không ngốc?! Nhà hàng anh nói với em, là nhà hàng châu Âu mới mở trên khu Tô giới[1] của Pháp. Mà em thì sao? Em đã nói cái chết tiệt gì với anh?! Đã không muốn chúc mừng sinh nhật cùng nhau sao không nói sớm, đỡ mất công tôi bao cả nhà hàng.” Yunho lạnh lùng nói, hằm hè nhìn tôi với Siwon,“Vốn định tổ chức sinh nhật cho em, nhưng xem ra bây giờ chẳng cần nữa.”
“Cậu bao cả nhà hàng châu Âu chúc mừng sinh nhật tôi?” Tôi ngơ ngác nhìn Yunho. “Thế sao không nói gì với tôi?”
“Muốn cho em một kinh hỉ,” Yunho nói, “Mà thôi, dù sao em cũng thích đi với hắn hơn đi với tôi.”
“Ai bảo thế?! Sao tôi phải qua sinh nhật của mình cùng với một tên như mợ thế này chứ?!”
“Tôi ở nhà hàng chờ em, em lại sai người đến nói với tôi là sẽ ở bên Choi Siwon.”
“Tôi không có, chỉ tình cờ gặp hắn trên đường thôi, sau đó cả hai mới cùng đi tìm cậu, tôi không biết cậu ở nhà hàng.”
“Chẳng lẽ không ai báo cho em biết? Một người cũng không?”
Tôi lắc đầu.
“A.” Yunho cảm thấy sự việc như vậy rất hoang đường.
Siwon làm bộ vuốt cằm, nhìn chúng tôi, sau đó nở nụ cười.
“Thì ra tất cả đều là hiểu lầm, cậu xem, ban đầu Yunho muốn chúc mừng sinh nhật cậu đã bao nguyên một nhà hàng, còn nhờ người chuyển lời tới cậu, nhưng kết quả thì người đó không báo lại, mà cũng không ai cho cậu biết Yunho đang ở đâu. Trong khi đó, nếu muốn tìm Yunho cậu chắc chắn sẽ phải tới nhà hàng hôm nay chúng ta gặp nhau, nhưng trên thực tế, Jaejoong, chúng ta gặp nhau hoàn toàn không phải do trùng hợp, bởi vì đã có người mượn danh cậu đến nhắn với tôi, hôm nay là sinh nhật của Kim đại thiếu gia và tôi được mời đi dự tiệc. Đồng thời, người này cũng lấy danh nghĩa của cậu đến báo với Yunho đang chờ ở nhà hàng rằng hai chúng ta sẽ đi cùng nhau, do vậy, nói gì thì việc cậu bỏYunho để đi với tôi cũng là sự thực. Khà khà, Kim đại thiếu gia hôm này quả thực đã ăn đủ, mỗi cái là mục đích của người kia, chỉ thiếu chút nữa đã đạt được rồi.”
Siwon nói xong liền nhìn về phía một người mà từ lúc tôi và Yunho bắt đầu cãi nhau vẫn đứng một bên im hơi lặng tiếng – Kim Junsu.
“Chuyện này là sao?”
Tôi chuyển mắt sang phía Junsu, hôm nay chính nó đã nói Yunho không nhớ sinh nhật của tôi, thì ra là dối trá. Tiểu tử thối này hư hỏng từ bao giờ vậy?! Học được lừa anh nó! Tôi thật muốn thay cha mẹ cho nó hai cái bạt tai!!
Junsu mím môi không nhìn tôi. Cơn tức của tôi nhất thời tăng thêm vài bậc, giận dữ đến mức chỉ muốn lao tới cấu xe nó ngay tại chỗ. Nhưng Siwon đã ngăn tôi lại, khuyên tôi không nên quá kích động, ý bảo tôi nên chờ Yunho xử lí. Tôi nói, được, và khoanh tay vào chờ hắn trình diễn. Tôi không tin, chuyện đến nước này, Yunho còn muốn che chở cho Junsu.
Yunho hơi nhíu mày, tựa hồ thực khó xử, hắn nhìn Junsu, không nói được một lời. Junsu vốn đang cắm mặt xuống đất cảm nhận được ánh mắt của Yunho, ngẩng đầu lên, rất thản nhiên đối mắt lại, thái độ chẳng hề e dè như mình không làm sai điều gì.
Vậy chẳng nhẽ người sai lại là tôi sao?! Tôi lạnh lùng hừ một tiếng, nghĩ thầm, cái tên Jung Yunho dùng dằng thế làm quái gì.
Đúng lúc ấy, Yunho mở miệng, hắn nói, bỏ đi.
“Junsu còn nhỏ, em đừng so đo với cậu ấy, tha thứ cậu ấy đi.”
Tôi trợn tròn mắt, Yunho đang nói gì? Có phải hắn muốn tôi tha thứ cho Junsu? Còn muốn tôi đừng so đo với nó nữa? Tôi khó có thể tin được ngẩng đầu lêm, thấy nụ cười đắc thắng treo trên môi Junsu như ẩn như hiện.
“Sinh nhật thôi mà, sau này còn nhiều dịp khác, nếu em không hài lòng, ngày mai chúng ta tổ chức bù lại cũng được. Chuyện hôm nay coi như xí xóa, tất cả mọi người đã mệt mỏi rồi, đi ngủ sớm một chút.”
Yunho nói, thản nhiên cười, ánh mắt nhìn Junsu mang theo trách cứ, lại càng giống sủng ái hơn.
Tôi không tin, tôi thật sự không thể tin, Kim Junsu đã làm sai lại một lần nữa được tha thứ.
Hồi chúng tôi còn nhỏ, bất kể Junsu gây ra lỗi lầm gì cũng dễ dàng được người khác tha thứ. Bởi Junsu luôn là ngoan ngoãn nhất, luôn là bé bỏng nhất, dẫu có mắc lỗi gì chăng nữa cũng nhất định không phải do cố ý, bởi vậy mọi người nên rộng lượng với nó. Và cũng chính vì thế khi bình sứ thanh hoa ông nội yêu thích nhất bị chúng tôi đánh vỡ, mọi người khăng khăng cho rằng đó là do tôi rất nghịch ngợm, còn Junsu thì bị tôi làm hư, thế nên trong khi tôi bị ăn hai cái tát, bị phạt quỳ trước bài vị tổ tiên, quỳ đến khi hai chân tê mỏi không còn cảm giác gì nữa, thì Junsu chỉ bị vỗ về mấy cái vào mặt cho có lệ, không đau không ngứa.
Nhưng nào có ai biết được, đó là bởi vì Junsu đã giấu đi những hạt pha lê mà tôi thích nhất, còn nói cho tôi biết đã bỏ chúng vào trong bình sứ thanh hoa. Cũng sẽ chẳng có ai biết được, khi thân hình vừa thấp vừa nhỏ của tôi ôm lấy bình sứ vừa nặng vừa to đó, Junsu liền chơi xấu đổ hết hạt pha lê xuống dưới chân tôi.
Tôi vốn nghĩ Yunho sẽ không giống như họ, hắn là người thông minh lại tự phụ sao có thể để mặc Junsu quay mình như chóng chóng?! Nhưng tôi lại sai lầm nữa, Jung Yunho ấy cho dù có thông minh cao ngạo đến đâu, chỉ cần đối phương là Junsu, hắn sẽ phục tùng ngoan ngoãn. Cho nên, cuối cùng, người có tội tất nhiên lại là tôi, bởi vì tôi luôn cố chấp, giống như chuyện về những hạt pha lê ngày trước.
Tôi thất thần nhìn Yunho, hắn còn đang nói gì đó, nhưng tôi không nghe thấy. Rõ ràng Yunho đang đứng trước mặt tôi, tôi lại thấy hắn cách tôi thật xa. Tôi nhìn không thấy hắn, tôi nghe không thấy hắn, cũng như không cách nào đoán được lòng dạ của hắn.
Yunho, trái của cậu đến tột cùng đặt ở đâu? Nếu nó đặt ở tôi, tại vì sao khi tôi cảm thấy bị nhẫn tâm đâm trúng thương, nụ cười của cậu lại thờ ơ như thế? Mà kẻ tàn nhẫn đâm tôi trúng tên cậu còn muốn chăm lo cẩn thận? Tại vì sao tôi càng cố gắng tới gần cậu cậu càng không chút do dự đẩy tôi ra xa hơn? Vì sao lại không thấy nước mắt của tôi…
“…Không đúng như vậy…thứ bỏ lỡ rồi…có những thứ đã bỏ lỡ rồi…sẽ không tìm lại được.” Tôi thầm nói xong, chậm rãi đi lên lầu. Mỗi bước đi đều như vét cạn sức lực còn sót lại trong người tôi.
Mọi người nhìn tôi, giống như đang xem kịch một diễn. Diễn viên chính là tôi, vai hề cũng là tôi, tôi khóc lóc, tôi tức giận, nhưng không biết cười, mà những người cười vĩnh viễn ngồi dưới đài xem kịch.
Vào phòng, tôi xụi người trên cửa, sau đó bắt đầu trào nước mắt. Tôi khóc nhiều đến mức tinh thần trở nên hoảng loạn, mu bàn tay không ngừng chà lau mặt, nhưng nước mắt tôi như hồng thủy vỡ đê, làm cách nào cũng không ngăn lại được. Tôi không biết vì sao bản thân phải khổ sở như vậy, bởi vì có những lúc tôi còn đau đớn hơn, nhưng cũng không đến nỗi bất lực như bây giờ.
Tôi có cảm giác mình đang đứng trên một vách núi đen lung lay sắp đổ, dưới chân tôi là vực sâu không đáy. Tôi chỉ mong có người nào đó đến kéo tôi trở lại, ôm chặt lấy tôi. Nhưng hết chờ đến đợi, mòn mỏi bao năm tháng, nơi ấy vẫn chỉ có mình tôi, vô thân tứ cố.
[1] Khu Tô giới: Tại Thượng Hải, theo yêu sách của Anh, triều đình nhà Thanh phải cắt khu đất riêng, nằm ở bờ Tây sông Hoàng Phố để họ lập Tô giới. Khu vực Tô giới là khu vực chỉ dành riêng cho người Anh, người Pháp. Trong Tô giới, người ngoại quốc khi phạm pháp chỉ bị xét xử theo luật pháp riêng của họ. Luật Trung Hoa không áp dụng trong các Tô giới. Quyền đặc miễn về luật pháp ấy gọi là “lãnh sự tài phán”. Khu vực Tô giới đều có hàng rào như một vương quốc riêng dành cho người nước ngoài. Cửa ra vào thường đề dòng chữ: “Cấm người Hoa và chó vào khu vực này”.