[DBSK Fanfic] – Checkmate

Chương 16

Lâu rồi không gặp, Yoochun nói.

Tôi vì câu này của hắn mà toàn thân cơ hồ hư thoát, nhớ tới Junsu từng tức giận bảo rằng, Yoochun là kẻ khó lường, lúc ấy tôi không cảm thấy như thế lắm, nhưng hôm nay xem như đã may mắn kiến thức rồi.

Yoochun nâng chén cười hữu hảo với tôi, vẻ như bạn bè thân thiết lâu năm không gặp lại.

Siwon bí mật nhéo nhéo cánh tay tôi, tôi kêu nhỏ, nén giận trừng hắn, thấy hắn nháy mắt ra hiệu, tôi mới chợt nhớ ra, giữa mình và Yoochun hình như còn có thù giết cha.

“Khụ khụ, Park thiếu gia tối nay chịu chơi như vậy, không rõ có dụng ý gì chăng?”

Yoochun nhìn tôi nhếch miệng, hắn nói, Jaejoong, bây giờ mới lưu ý tới có phải là hơi muộn rồi không.

Tôi không nói gì, hí mắt nhìn hắn.

“Jaejoong, kẻ thù của tôi không phải cậu, cả hai chúng ta đều rơi vào bẫy của Jung Yunho.” Yoochun nói, thu lại điệu cười.

“Vậy thì sao?” Tôi ung dung thản nhiên hỏi câu này, tuy trong lòng đã bắt cân nhắc tính toán nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười như trước.

Yoochun cũng cười không nói, tao nhã không ai bằng.

Thời điểm Yunho và Junsu xuất hiện, bữa tiệc đã qua nửa thời gian. Bệnh cũ Siwon lại tái phát, lăng xăng chạy tới trước mặt Yunho, thân thiện chào hỏi. Kết quả tất nhiên không cần phải nói, lại bị hắn phẩy đít quay đi, nhưng mà Siwon đùa rất khoái chí.

Tôi làm bộ lơ đãng dịch chuyển tầm mắt lên người Yunho, cái nhìn này rất nguy hiểm, dính chặt vào hắn như cao bôi da chó giằng mãi chẳng ra. Bỏ đi là vì muốn quên lãng, nhưng vạn lần cũng không ngờ được nỗi nhớ nhung của tôi không những không giảm đi mà càng ngày càng gia tăng mãnh liệt.

Dù chỉ là nghe thấy giọng nói cũng đã đủ rung động tâm can.

“Anh đến đây làm gì?”


“Cậu bảo xem?” Tôi dời mắt đi, ra vẻ khoan dung độ lượng.

…Tôi chỉ là muốn trông thấy cậu, muốn trò chuyện với cậu… Nhưng tôi sẽ không nói cho cậu biết.

“Chuyện này không liên quan đến anh.” Yunho nói, mặt lạnh nhạt.

“Có quan hệ hay không cũng không phải phụ thuộc vào lời nói của cậu, nên nhớ, tôi còn giữ hơn ba mươi phần trăm gia sản nhà họ Park đấy.”

Tôi đắc ý nói, nói xong ngẫm kĩ lại thấy cũng chẳng có gì đáng đắc ý.

“Anh cho như thế là rất nhiều sao?”

“Dĩ nhiên là không thấm vào đâu so với Jung đại thiếu gia rồi.”

Thấy không khí giữa chúng tôi sặc mùi thuốc súng, Junsu lại đau cả đầu.

“Mỗi hôm nay thôi, xin hai người đừng cãi nhau nữa, biết không?”

Yunho nhìn Junsu liền ngậm miệng. Tôi thấy vậy, vạn phần khinh bỉ hắn.

Khi Yunho và Junsu xuất hiện, dạ tiệc mới chính thức bắt đầu. Yoochun quả nhiên là truyền nhân họ Park, công phu cười giả tạo của hắn còn cao cường hơn cả cha đẻ. Mới vài câu dạo đầu đơn giản, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được từng câu khẩn trương bức bách, giết người không dao.

Yunho vững như bàn thạch, không một khắc nhíu mày, coi Yoochun như hòa thượng niệm kinh. Nhưng Junsu đạo hạnh còn thấp, mặc dù rằng ngày thường rất thông minh cẩn trọng, nhưng cứ đến thời khắc mấu chốt là mất hết kiên nhẫn.

Lúc Junsu vừa ra mặt, Yoochun ít nhiều còn kiêng nể, hắn nói: “Junsu, đây là lựa chọn của em sao? Vì Jung Yunho mà em đối nghịch với tôi?!”

“Tôi không đối nghịch với ai hết!!” Junsu lớn tiếng gào thét, “Yoochun, chẳng lẽ anh còn chưa hiểu?! Cứ tiếp tục thế này tất cả chúng ta sẽ bị hủy diệt.”

“Nói cho cùng! Tôi nhắc cho em biết, chỉ cần em lựa chọn ở bên hắn, thì cả em tôi cũng hủy diệt!” Yoochun nói, cười lạnh lùng.

Junsu nhìn Yoochun, miệng môi run rẩy, không thốt được nửa lời. Yunho đưa tay kéo nó lại nhưng bị gạt ra. Junsu trừng mắt nhìn Yoochun, gằn giọng:

“Park Yoochun, anh nghe cho rõ đây! Nếu anh dám động đến người nhà họ Kim, dù chỉ một người, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh! Tuyệt đối không!”


Yoochun lạnh lùng nghênh thị ánh mắt của Junsu. Hai người đó giằng co nhau trước con mắt của toàn thể thiên hạ.

Tôi bản năng nhìn về phía Yunho, vẻ mặt hắn vẫn không bộc lộ gì, làm người ta có cảm tưởng đứng trước mặt mình là một pho tượng đá. Tầm mắt hắn không khi nào rời khỏi Junsu, ánh mắt thâm thúy khiến cho không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng tôi thì biết, cái điệu bình tĩnh trầm mặc này chẳng qua là dùng để che dấu nội tâm thủ đoạn của hắn mà thôi, hắn đang lo lắng cho Junsu, lo đến phát điên lên được.

Ngực tôi như có tảng đá đè nặng, khó chịu đến mức hít thở khó khăn. Phải đến bao giờ, đến bao giờ, ánh mắt lo lắng đó mới dành cho tôi?

Thực ra, có nhiều khi, tôi rất ghen tị với Junsu. Từ nhỏ đến lớn, một Junsu ngoan ngoãn dịu dàng đã luôn là bảo bối quý giá của gia đình tôi, ai nấy đều yêu thương che chở nó. Ngay đến công tử nổi tiếng phong lưu nhà họ Park cũng cưng yêu rất mực bảo vệ, Yunho lại càng khỏi phải nói, cung cúc phục tùng như cung phụng Bồ Tát, muốn bao nhiêu thành kính thì có bấy nhiêu kính thành.

Lại nhớ, khi chúng tôi còn nhỏ, tôi từng nhốt Junsu trong một căn phòng tối đen như mực suốt một ngày, hy vọng nó cứ ở trong đó rồi biến mất luôn đi, khờ dại cho rằng nếu như vậy mọi người sẽ chỉ yêu thích mình. Nhưng kết quả là, tiếng khóc đinh tai nhức óc của Junsu đã làm chị tám tìm được ra, còn tôi thì bị ông nội đánh cho một trận tơi bời hoa lá, đến nỗi mông suýt đã trổ hoa. Tôi nằm trên giường ba ngày không dậy được. Trong ba ngày khốn khổ đó, tôi không ngừng hối lỗi, và cuối cùng đã hiểu ra được rằng Junsu là không thể thay thế. Chỉ cần Junsu còn tồn tại, Kim Jaejoong vĩnh viễn sẽ chỉ xếp thứ hai.

Trong lúc tôi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không biết từ lúc nào Junsu và Yoochun lại ầm ĩ lên. Junsu giận run lên, toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, quỵ người về phía sau. Tôi hoảng hồn, theo phản xạ chạy tới, giang tay chuẩn bị đỡ. Nhưng Yunho đã nhanh chân hơn, vững vàng đón lấy thân mình mềm mại của Junsu. Tôi sửng sốt, thối lui từng bước, nhìn hắn quàng tay qua hông Junsu quay đi.

“Lưu người lại.”

Giọng nói của Yoochun từ phía sau truyền tới, thanh âm không lớn nhưng đầy đe dọa.

Yunho không đáp lại hắn, tiếp tục tiến về phía trước. Có vài tên tiến tới, cản đường họ.

Siwon đứng nãy giờ đứng một bên không bày tỏ thái độ bỗng nhiên bật cười, tiểu nhân đắc chí nói:

“Xem ra Park thiếu gia cũng là người bộc trực thẳng thắn đấy nhỉ, không phải hạng chỉ thích chơi chữ nói suông không.”

Tôi trắng mắt nhìn hắn, bước nhanh tới cạnh Yunho. Siwon không kịp giữ tôi lại đành phải oán thán bước theo. Yunho nhìn tôi, lại nhìn sang Siwon. Siwon chìa tay ra với hắn, nở một nụ cười kiểu cách.

“Lưu người lại.”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Yoochun lại vang lên, đơn giản mà cường thế.

Yunho chậm rãi chuyển mình đối mặt hắn, hai người đấu mắt từ tầm xa, vòng tay hắn ôm Junsu càng siết chặt. Sắc mặt của Yoochun càng khó coi như sắp bùng nổ bùng nổ đến nơi.

“Ngài Maier Xun, nếu đây là đạo đãi khách của quý quốc…” Tôi dừng một chút, cười nói,“Thật là làm cho tôi mở rộng tầm mắt đó.”

Tôi vừa nói xong, xung quanh lập tức bắt đầu lời to tiếng nhỏ.

Nói người ngước ngoài trời sinh mặt đã dày, nói dối không chớp mắt là nghề của bọn họ, Maier Xun lúc này đây càng chứng tỏ nhận định trên là đúng, trưng ra một điệu cười cũng rất nghề nói với tôi:


“Vũ hội đúng thật được tổ chức ở chỗ tôi, nhưng chủ tiệc thì không phải là tôi mà là Park thiếu gia, muốn giữ người cũng là Park thiếu gia. Người Anh từ trước đến này vốn không thích can thiệp vào chuyện người khác, cho nên xin thứ lỗi cho Maier Xun tôi bất lực.”

Người xung quanh lại bắt đầu không ngừng nghị luận. Tôi nghe Maier Xun nói mà thấy bái phục bọn mắt xanh mũi lõ nhà hắn, miệng phun toàn những chuyện thối tha bẩn thỉu lại vẫn làm như là thanh cao chính nghĩa lắm, lão Park giờ này mà đứng được ở đây chắc cũng sẽ tự thấy trình độ còn kém cỏi.

Nhưng Yunho dù sao cũng từng lớn lên ở Anh quốc, dường như đã sớm quen với việc này, chỉ thấy hắn cười nhạt, chậm rãi nhả từng chữ:

“Ngài Maier Xun nói chí phải, nhưng tôi nghĩ mình cần phải cho ngài biết điều này, nếu trước mười hai giờ đêm nay mà tôi không ra khỏi căn phòng này, thì Jung Yunho tôi dám cam đoan không chỉ họ Park mà ngay cả ngài đây, kể từ buổi tối này cũng sẽ không được trời yên bể lặng đâu.”

“Mày đang uy hiếp tao đó sao?!” Yoochun cười lạnh.

Yunho không nói, vẫn ung dung cao mày. Nhưng mặt Maier Xun thì đã hơi biến sắc, phải kiềng sợ. Thủ đoạn của Jung Yunho tàn nhẫn và nguy hiểm như thế nào cả Thượng Hải đều biết tiếng, lời đồn về hàng loạt đối thủ bị tiêu diệt sạch sẽ chỉ gọn trong một đêm ngày trước, chẳng những không biến mất mà càng ngày càng được lan truyền phóng đại hơn, Maier Xun có nao núng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng sau khi thấy điệu bộ chẳng hề sợ hãi của Yoochun, can đảm của hắn lại tăng lên, khinh miệt hừ một tiếng với Yunho.

Yoochun từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng như cũ:

“Jung Yunho, hôm nay mày đừng hòng bước chân ra khỏi phòng này!”

Yunho nhún vai như chẳng hề sợ hãi. Thái độ kiêu ngạo của hắn khiến cho người ta tò mò muốn biết họ Jung đó có khả năng gì để bảo toàn tính mạng, thoát khỏi một nơi đã bị tứ phương công hãm như nơi này. Đúng lúc đo, một tên đầy tớ hoảng hốt chạy vào, nói thầm điều gì đó vào tai Maier Xun. Hắn giận tím mặt, quẳng hết phong độ lịch lãm đi, chỉ vào Yunho chửi ầm lên.

“Jung Yunho!! Thằng tiểu nhân vô liêm sỉ!! Mày dám động vào phu nhân của tao!!”

Cả đại sảnh ồ lên.

Yunho rõ ràng đã đánh vào tử huyệt của đối phương nhưng vẫn cười vô hại như thường:

“Maier Xun tiên sinh đã quá lời rồi, tôi chẳng qua chỉ mời phu nhân đến nhà mình uống trà thôi, sao có thể làm gì thương tổn đến phu nhân được chứ? Tôi cam đoan, chỉ cần mình có thể trở về an toàn thì phu nhân Maier cũng sẽ không mất một cọng tóc nào.”

Yunho nói đến đây, sắc mặt đột biến, vẻ hung ác tàn nhẫn làm cho người ta tưởng rằng hắn là ác quỷ Tu la đến từ địa ngục. Hắn nói: “Nếu hôm nay vị nào nhất quyết gây khó dễ với nhà họ Kim, đừng nói là phu nhân của ngài, mà ngay cả ngài, Mister Maier Xun, cũng sẽ chết không toàn thây!!”

Maier Xun bệch mặt nhìn Yunho.

Yunho vẫn điềm tĩnh từ tốn như trước, “Lời này của tôi, các vị không tin, hãy thử xem!!”

Việc đã đến nước này, Maier Xun sao còn dám mảy may chậm trễ, vội vàng hạ lệnh thả người, chỉ mong dùng đại kiệu tám người khiêng nhanh Jung Yunho ra ngoài. Hắn sợ mình chậm chân khắc nào là Jung Yunho sẽ ra độc thủ với mình khắc ấy. Trong khi đó, Yoochun đứng một bên tức giận điên cuồng, hắn muốn động thủ nhưng rồi phải nể mặt Maier Xun mà kìm lại.


Yunho cười đến xán lạn, cao giọng nói:

“Sớm nghe người ta nói Maier Xun tiên sinh đối Maier phu nhân tình sâu nghĩa nặng, thủy chung son sắt, ai ai cũng ngưỡng mộ. Hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên là danh bất hư truyền, Yunho tôi thật muôn phần cảm phục! Chờ khi đã trở lại gia môn, sẽ tự mình đưa phu nhân bình an vô sự về tận cửa. Tối nay đã đắc tội nhiều, mong rằng Maier Xun tiên sinh sẽ lượng thứ, còn bây giờ thì xin kiếu.”

Nói xong, Yunho ngẩng cao đầu bước ra cửa.

Xem ra, vẫn là Yunho hiểm độc hơn, biết lấy di chế rợ[1]. Nhìn theo bóng hắn, tôi khẽ thở dài. Cảm thấy màn ra mặt không biết tự lượng sức mình vừa rồi rất lố bịch, ngay từ đầu người ta đã chẳng thèm rồi.

Nhìn bóng Yunho khuất sau cửa, Siwon đi đến bên tôi, thấp giọng hỏi:

“Không đuổi theo?”

Tôi cười gượng, lắc đầu.

Sau bữa tiệc hôm đó, Yoochun đến tìm tôi vài lần. Đầu tiên, hắn nói với tôi muốn tới tận nhà đòi người, khi đó hắn có vẻ đang trong tình thế bắt buộc. Lần thứ hai, tôi hỏi hắn có phải Junsu sắp trở lại không? Hắn im lặng không nói, chỉ biết nốc rượu. Tất cả cuộc gặp lần sau, hắn chỉ nói với tôi, “Chúng ta liên thủ đi, sau đó băm thây xé xác Jung Yunho.”

Tôi cười không nói, trong lòng nghĩ mùa đông năm nay sao lại dài đến vậy.

Junsu cũng đến tìm tôi, nhưng tôi không gặp nó, nhờ Siwon bảo nó trở về. Junsu nhờ Siwon chuyển lời tới tôi, nhất định không được tin lời Yoochun, Yoochun muốn báo thù, đối tượng không chỉ là Yunho. Nó muốn tôi về nhà để mọi người đồng tâm hiệp lực chống lại tham vọng của Yoochun, nếu không hắn sẽ hủy diệt tất cả và hủy diệt luôn bản thân mình.

Tôi cảm thấy buồn cười, Park Yoochun – kẻ hiện giờ đang ngồi trước mặt tôi đây, nếu bảo hắn trăm phương ngàn kế muốn trả thù, không bằng nói hắn là kẻ đáng thương vì mất đi người yêu. Có lẽ hắn quả thật muốn báo thù, thế nhưng giờ phút này đây thứ làm cho tinh thần hắn hoảng loạn lại không phải hận thù. Yoochun vừa uống rượu vừa gọi tên Junsu, đôi khi hắn còn khóc, hệt như đứa trẻ bị vứt bỏ.

Ai có thể tin được một Park Yoochun ngày thường luôn tự tin cởi mở là vậy, mà khi rượu vào sẽ than khóc chật vật như thế?

Tôi từng hỏi Junsu đã thấy Yoochun khóc bao giờ chưa, Junsu lắc đầu, thở dài nói: “Anh ta chỉ dùng khổ nhục kế thôi. Kẻ nào tin được thì xong đời.”

Tôi cười, nói vậy có phải chứng minh Junsu không yêu Yoochun?

Trước giao thừa, cuộc chiến giữa Yunho và Yoochun bùng nổ, khởi đầu là cuộc tranh cử chức chủ tịch thương hội. Yunho chỉ thua một phiếu cho nên chức vị đó đã rơi vào tay Yoochun. Mấy ngày nay, Yoochun đắc ý ra mặt, hắn ra sức tấn công truy kích Yunho, đúng thật có chút tác động nhưng không lộ rõ.

Yunho co được dãn được, chẳng màng tới sự khiêu khích của Yoochun, tục ngữ có câu “Đánh không lại chẳng nhẽ trốn không xong.” Kết quả, hắn cả ngày ở ngày liếc mắt đưa tình với Junsu, cuộc sống tạm thời cũng coi như thoải mái.

Được rồi, tôi thừa nhận tất cả chỉ là suy đoán cá nhân, trên thực tế Yunho với Junsu ở chung một nhà như thế nào tôi hoàn toàn không được biết, cũng không muốn biết.

Hai người đó bây giờ chắc là đang quấn quýt nhau trên giường lắm, tôi cũng không muốn biết!


Tóm lại, tất cả nỗ lực của Yoochun đều như đánh vào gối bông, hoàn toàn không tác dụng. Nói thật, thế cục như vậy rất kì quái, Jung Yunho là loại người xưa nay có thù tất trả. Khi chưa có quyền lực thì hắn phải sống uất ức, ngậm đắng nuốt cay, nhưng hồi đó là đang nằm gai nếm mật. Sau khi quyền lực đã về tay, chuyện đầu tiên hắn làm chính là báo thù, ở Thượng Hải, ngoại trừ hạng ngu xuẩn không sợ chết thì còn ai cả gan dám gây chuyện với hắn?! Nhưng dạo gần đây, hành động của hắn như rùa rụt cổ, khẳng định là có điều mờ ám bên trong.

Yunho bất thường, Yoochun cũng bất thường. Sự bất thường của tên kia còn có thể lý giải là lại đang âm mưu quỷ kế gì đấy, thế nhưng Yoochun cũng bất thường, có lẽ vì thù nhà nung nấu quá lâu chưa trả được, hận thù như lửa cháy hừng hực không xả cho ai được, bất chấp mọi tổn thương. Số lần hắn đến tìm tôi ngày càng tăng, mỗi lần chỉ nói duy nhất một chủ đề, thuyết phục tôi về phe với hắn, nhưng tôi tiếp tục im lặng. Yoochun không tức giận và không từ bỏ ý định đến làm phiền tôi, cửa nhà họ Choi vì ngày nào cũng bị hắn mở ra đóng vào liên tục mà sắp hỏng cả.

Nói đến âm mưu phá cửa nhà Siwon thì còn phải kể đến Junsu, số lần Junsu đến tìm tôi cũng chẳng ít hơn Yoochun.

[1]Lấy di chế rợ: kế lợi dụng mâu thuẫn giữa ngoại tộc và ngoại quốc khiến họ xung đột lẫu nhau, làm suy yếu lực lượng của họ. “Di” là ngoại tộc, cách người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông. (trích Nam triều Tống Phạm Diệp “Hậu Hán Thư – Đặng Huấn truyện”)