Bối Bối khe khẽ gật đầu, nói:
- Huynh cũng vậy cảm thấy, vũ hồn của hắn sợ rằng có chút quan hệ với vũ hồn của huynh.
- Thiên Long Môn, Ngọc Thiên Long.
- Ngạo Kiếm Tông, Ngô Diệc Phàm.
- Tranh tài bắt đầu.
Kèm theo tiếng ra lệnh của Bất Phá Đấu La, trận đấu thứ hai giữa Ngạo Kiếm Tông và Thiên Long Môn trong cuộc thi loại cá nhân chính thức bắt đầu.
Ngọc Thiên Long không học phương thức chiến đấu của Vương Thu Nhi giống như Tinh Diễm mà hướng về phía Ngô Diệc Phàm bước nhanh tới. Tốc độ của hắn không hề nhanh, chỉ nhanh hơn người bình thường một chút thôi.
Nhưng mà, Ngô Diệc Phàm phải đối mặt chính diện với hắn lại cảm giác như mình đang hướng về phía một ngọn núi hùng vĩ, hơn nữa ngọn núi này đang không ngừng lớn lên, chèn ép làm cho hắn có cảm giác nghẹt thở.
Vừa mới đánh xong một trận, Ngô Diệc Phàm đã tiêu hao gần một nửa hồn lực. Hơn nữa Bạo Liệt Cự Pháo vừa rồi cũng làm cho hắn bị chấn động một chút. Lúc này lại phải đối mặt loại áp lực kinh khủng như vậy, Ngô Diệc Phàm cũng không nóng lòng tấn công, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của hắn lập tức đè một tia sợ hãi vừa dấy lên trong nội tâm xuống, khi đã bình ổn lại cảm xúc, hắn thúc dục hồn lực, tiếp tục hồi phục. Nếu đối thủ không vội, vậy thì hắn càng không vội. Vũ hồn Thanh Cương Kiếm trôi nổi ở trước người, vừa khôi phục đến hình thái lúc đầu của Thanh Cương Kiếm.
Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, Ngọc Thiên Long giơ tay phải lên, từng đạo điện quang màu lam từ trên người hắn tràn ra, lân phiến màu xanh tím lặng lẽ hiện lên, thân thể của hắn cũng đang không ngừng trở nên to lớn, mỗi một bước bước ra, thân thể hắn dường như sẽ to lớn hơn một phần. Khi hắn đi qua trung tâm đài thi đấu, vóc người đã cao đến hai thước năm, độ rộng bả vai cũng vượt qua một thước năm. Kinh khủng nhất chính là lân phiến trên hai tay hắn, từng đạo điện quang xanh tím lượn lờ, làm hắn nhìn qua giống như một quái vật hình người, ngay cả đồng tử cũng biến thành màu xanh tím.
- Lam Điện Bá Vương Long?
Hoắc Vũ Hạo gần như bật thốt lên, đồng thời quay đầu nhìn về phía Bối Bối.
Bối Bối đang chăm chú nhìn Ngọc Thiên Long trên đài thi đấu, trầm giọng nói:
- Đúng vậy, là Lam Điện Bá Vương Long. Hơn nữa còn là Lam Điện Bá Vương Long huyết mạch thuần khiết.
- Hả? Khác huynh sao? Đại sư huynh.
Bối Bối gật đầu, nói:
- Chúng ta chỉ là một mạch, mặc dù cũng là truyền thừa từ Lam Điện Bá Vương Long. Nhưng bởi vì đã trải qua dị biến, từ tổ tiên Ngọc Tiểu Cương truyền xuống, tiến hóa thành Hoàng Kim Thánh Long, huyết mạch Lam Điện Bá Vương Long đã phai nhạt đi rất nhiều. Vì vậy, vũ hồn của chúng ta cũng không phải là Lam Điện Bá Vương Long chân chính. Huyết thống Lam Điện Bá Vương Long thuần khiết là phải giống như hắn, sức bật cùng lực phá hoại cực mạnh.
- So sánh với Hoàng Kim Thánh Long thì sao?
Hoắc Vũ Hạo hỏi.
- Vậy cũng chỉ có giao đấu mới biết được.
Bối Bối khẽ mỉm cười.
Nghe Bối Bối nói vậy, Hoắc Vũ Hạo lập tức có phán đoán, có thể khiến cho Bối Bối đánh giá như vậy, chỉ có thể chứng minh một chuyện. Thực lực của Ngọc Thiên Long này, ít nhất cũng tương đương với đại sư huynh. Thiên Long Môn, quả nhiên là rất mạnh.
Đối mặt với Ngọc Thiên Long không ngừng tiến về phía trước, trên trán Ngô Diệc Phàm đã xuất hiện mồ hôi, dù sao hắn cũng không phải là Kiếm Si như Quý Tuyệt Trần, ở trong lòng hắn, cũng có cảm xúc giống như người bình thường. Nếu người đứng trên đài thi đấu lúc này thay bằng Quý Tuyệt Trần, cho dù đối phương là một cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La, hắn cũng có thể liều mạng đánh đến.
Đây không phải là thực lực khác nhau mà là lực ý chí khác nhau. Đây cũng là lý do quan trọng nhất khiến Quý Tuyệt Trần chỉ hơn hai mươi tuổi đã có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý và Lĩnh Vực thuộc về bản thân mình.
Lúc này, hai mắt mang theo hưng phấn của Quý Tuyệt Trần khi nhìn Ngô Diệc Phàm đã một lần nữa nhắm lại. Chính vì hắn đối với kiếm quá mức si mê, đối với sự thấu hiểu về kiếm cũng hơn xa người bình thường, từ kiếm ý mà Ngô Diệc Phàm tản mát ra, hắn có thể nhìn ra ý chí chiến đấu của người này đã không bằng lúc trước, đối với một kẻ dùng kiếm như vậy, đã không đủ để gợi lên hứng thú của hắn.
Nhìn thân thể đối diện kia giống như núi cao, trong lòng Ngô Diệc Phàm thừa nhận năng lực chịu đựng đã đạt tới cực hạn. Đột nhiên hắn quát lên một tiếng, mũi chân đạp xuống đất, nhân kiếm hợp nhất hướng về Ngọc Thiên Long vọt tới. Kiếm ý mãnh liệt lại hiện ra một lần nữa, nhưng vẫn không thể sánh bằng kiếm ý trong trận chiến độc nhất vô nhị vừa rồi. Đây chính là kết quả khi khí thế bị chèn ép ngay từ đầu.
Ngọc Thiên Long không chủ động nghênh đón, mà ngược lại còn dừng bước, cánh tay tráng kiện đột nhiên căng ra, long trảo màu lam nắm chặt. Những tia sáng Lôi Điện lượn lờ xung quanh thân thể trong nháy mắt ngưng tụ lại.
Một đạo kiếm quang xuật hiện từ Thanh Cương Kiếm nhanh chóng đến trước người Ngọc Thiên Long.
Lôi Điện vừa thu lại chợt bắn ra, từ trên người Ngọc Thiên Long tràn ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một lôi cầu, đem kiếm quang đang bay tới phá vỡ.
Mặc dù khí thế của Ngô Diệc Phàm bị áp chế, nhưng dù sao hắn cũng là người đứng đầu Ngạo Kiếm Tông, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hắn biết rõ, bản thân đối mặt với đối thủ như thế này, cơ hội chiến thắng không lớn, cơ hội duy nhất là phải bộc phát.
Vì vậy, hắn không hề có ý định giảm bớt tiêu hao hồn lực, vừa đánh ra đã là tuyệt chiêu.
Thanh quang tăng vọt, Đệ Ngũ Hồn Hoàn lấp lánh, lại là Thanh Cương Thần Kiếm. Cự kiếm màu xanh mang theo kiếm ý lạnh thấu xương đâm thẳng tới ngực Ngọc Thiên Long. Khí thế như muốn đem thiên địa chém đôi của Thanh Cương Thần Kiếm rốt cục cũng trợ giúp Ngô Diệc Phàm chiếm cứ mấy phần thượng phong một lần nữa.
Ngọc Thiên Long đứng ở đó, vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ có sự giễu cợt toát ra trong ánh mắt.
Một đôi long trảo chợt nhấc lên, vòng qua trước người. Bỗng nhiên hàng loạt những tia lôi điện điên cuồng tràn ra, ngưng tụ bên trong vòng tay hắn thành một lôi cầu khổng lồ đường kính hơn một thước.
Nhìn đến đây, Hoắc Vũ Hạo cũng không khỏi âm thầm gật đầu, bàn về sự khống chế lôi điện, sợ rằng Ngọc Thiên Long thật sự vượt qua đại sư huynh, quả nhiên không hổ là vũ hồn Lam Điện Bá Vương Long huyết thống thuần khiết a!
Thấy đối phương không trốn, Ngô Diệc Phàm cũng mừng rỡ, trong lòng âm thầm cười lạnh, có lẽ Thanh Cương Thần Kiếm của ta ở phương diện khác không phải là rất mạnh, nhưng ở hai phương diện đâm xuyên cùng phá vỡ phòng ngự lại là cực mạnh. Đối chiến chính diện, cho dù ngươi có thể đánh bại ta, cũng phải trả một cái giá đắt.
Khi Thanh Cương Thần Kiếm đâm trúng lôi cầu, trong phút chốc, cả đài thi đấu như mất đi ánh sáng.
Ngọc Thiên Long vẫn không nhúc nhích như cũ. Mà mũi kiếm của Thanh Cương Thần Kiếm đã hoàn toàn đâm vào trong lôi cầu. Phương thức chiến đấu vô cùng dũng mãnh, nếu không ngăn được chiêu này, chỉ sợ thân thể của hắn cũng sẽ bị Thanh Cương Thần Kiếm chém thành hai nửa. Khoảng cách gần như thế, cho dù là trọng tài muốn ngăn cản sợ rằng cũng không còn kịp nữa.
Thế nhưng, sau khi mũi kiếm của Thanh Cương Thần Kiếm đâm vào, lại không có thể tiến thêm chút nào. Thanh quang cùng Lôi Quang gom vào cùng một chỗ, không ngừng lóe ra.
Trong mắt Ngô Diệc Phàm toát ra vẻ khϊế͙p͙ sợ, hắn cảm giác được rõ ràng, từ mũi kiếm truyền đến cũng không phải là lực lôi điện thô bạo, mà là một loại lực lượng giống như sóng cuộn, từng lớp, từng lớp sóng không ngừng đánh sâu vào. Lôi Điện lực giống như những sợi tơ, đang không ngừng ăn mòn Thanh Cương Thần Kiếm của hắn. Mà Thanh Cương Thần Kiếm sắc bén lúc này như đụng phải thiết bản, đối mặt với phòng ngự vững chắc không có biện pháp công phá.
Liều mạng!
Ngô Diệc Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, hồn lực của hắn dưới tình huống sử dụng hồn kỹ mạnh mẽ nhất đã tiêu hao quá nhanh, căn bản là không thể duy trì được thời gian dài. Hồn Hoàn thứ sáu lóe sáng, thân thể của hắn đột nhiên chợt lóe, quang mang màu xanh ngọc một lần nữa ngang trời xuất thế.
Thân thể Ngô Diệc Phàm cũng bị bao bọc trong tia sáng, cùng lúc đó, trên Thanh Cương Thần Kiếm vô số tia điện màu xanh tím, ầm ầm nổ mắt nổ bung, kiếm khí tung hoành, tứ tán khắp nơi.
Chính trong một tích tắc này, Ngô Diệc Phàm giống như một đạo thanh mang trong trận đấu trước, nhẹ nhàng hướng về phía sau đối thủ. Cơ hội chỉ có một lần này!
Ngọc Thiên Long dường như không phát hiện ra biến cố gì, hắn vẫn đứng bất động ở nơi đó như cũ, từ đôi long trảo bắn ra từng đạo lôi điện, đem kiếm khí tán loạn trong không trung đánh tan. Trừ điện quang lượn lờ bên ngoài, căn bản nhìn không ra hắn còn tầng phòng ngự nào khác.
Cơ hội!
Ngô Diệc Phàm không dừng lại một chút nào, người theo kiếm đi, thu liễm toàn bộ hơi thở. Toàn bộ hồn lực còn sót lại ngưng tụ trên một kiếm này, mục tiêu nhắm thẳng vào sau lưng đối thủ.
Mắt thấy, mũi kiếm xanh ngọc đã đến gần lưng Ngọc Thiên Long. Thân là trọng tài, Bất Phá Đấu La bắt đầu do dự. Tất nhiên hắn nhìn ra được Ngọc Thiên Long có thực lực mạnh hơn, nhưng dưới tình huống thế này, có nên ngăn cản hay không đây? Một khi ngăn cản, chính là phán định Ngọc Thiên Long thua trận đấu này.
Ngay lúc Trịnh Chiến đang phân vân, hắn đột nhiên thấy ánh mắt Ngọc Thiên Long. Trong ánh mắt Ngọc Thiên Long, toát ra vẻ dữ tợn.
“Không đúng!” Trong lòng Bất Phá Đấu La kinh hoàng, thân thể đã nhanh như tia chớp phóng đến chỗ hai người.
Ngay khi Thanh Cương Kiếm thi triển Thoát Xác từ Thanh Cương Thần Kiếm sắp trúng Ngọc Thiên Long, thân thể Ngọc Thiên Long đột nhiên lướt ngang một cách quỷ dị.
Đâm trúng! Ngô Diệc Phàm vừa mới vui mừng, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện có điều gì không đúng. Thanh Cương Kiếm của hắn đâm qua nách đối thủ, không hề trúng mục tiêu.
Cánh tay trái Ngọc Thiên Long đột nhiên kẹp lấy, đưa Thanh Cương Thần Kiếm kẹp cứng dưới nách. Đồng thời đùi phải nhanh như tia chớp quét ra sau, một tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên, đùi phải Ngọc Thiên Long giống như đuôi rồng quất ra. Lôi điện bộc phát trong nháy mắt, theo Thanh Cương Thần Kiếm lan đến Ngô Diệc Phàm.
Ngô Diệc Phàm chỉ cảm thấy toàn thân như muốn tê dại, lôi điện khủng bố đã đem hắn cắn nuốt hoàn toàn, điên cuồng xâm nhập vào trong cơ thể hắn, dưới tình huống như vậy, hắn còn có khả năng né tránh sao?
Mắt thấy, một cước kia sẽ quét đến Ngô Diệc Phàm. Bất Phá Đấu La kịp thời xuất hiện, tay phải vỗ nhẹ xuống cổ chân của Ngọc Thiên Long. Sau đó một cước của Ngọc Thiên Long mới đạp vào Ngô Diệc Phàm.
- Phanh!
Ngô Diệc Phàm bay ra ngoài, máu tươi trên không trung vẽ thành một vòng cung thảm thiết, cả người bay ra rất xa.
Ngọc Thiên Long thu chân, xoay người. Ánh mắt dữ tợn nhìn Trịnh Chiến. Nếu như không phải Trịnh Chiến ra tay, hắn có thể nắm chắc một cước này sẽ chấn vỡ lục phủ ngũ tạng của Ngô Diệc Phàm.
Trịnh Chiến trừng mắt:
- Tiểu tử, ngươi nhìn cái gì vậy? Lão tử không thể thay đổi diễn biến trận đấu, nhưng cũng không để ngươi giết người.