Đấu La Đại Lục II Tuyệt Thế Đường Môn

Chương 570: Lam Điện Bá Vương Long huyết mạch thuần khiết (thượng)​

Mặc dù còn chưa chính thức va chạm nhưng Tinh Diễm cũng có thể cảm nhận được rõ ràng kiếm khí sắc bén trên trường kiếm của đối phương, làm cho lân phiến của hắn cũng phải run rẩy. Loại lực công kích cấp bậc này, bất luận như thế nào cũng không thích hợp để đối kháng trực diện.


Thân thể Tinh Diễm đột nhiên hướng lên không, Hồn Hoàn thứ hai lóe sáng, một đôi Long Dực ở sau lưng mở ra. Hai cánh lay động, kéo thân thể của hắn dâng lên trong nháy mắt. Cùng lúc đó, Hồn Hoàn thứ tư của hắn cũng sáng lên, nhất thời lân phiến toàn thân phát ra hào quang giống như hoả diễm thiêu đốt.


Đây là công kích bản thể của Tinh Diễm, Long Chi Lưu Tinh. Một công kích vô cùng mạnh mẽ, khống chế đồng thời hai kỹ năng phòng ngự cùng công kích. Bản thân Long Chi Lưu Tinh có lực công kích vô cùng mạnh, nhưng khi phát động, lực phòng ngự của Tinh Diễm cũng có thể tăng lên gấp ba. Khi va chạm, còn có thể sinh ra lực lượng vô cùng mạnh mẽ, liên tục bùng nổ, lấy tu vi hiện tại của hắn, trong phạm vi đường kính mười thước, cũng sẽ bị liên lụy.


Nhờ vào lực kéo của song dực, ở trạng thái Xích Long Phách Thể thi triển Long Chi Lưu Tinh chính là tuyệt chiêu của hắn.


Một kiếm đâm vào không khí, Ngô Diệc Phàm cũng không dừng lại. Mũi chân hắn điểm trên mặt đất, sau lưng đột nhiên mở ra một đôi cánh kim khí, bốn đạo quang mang trong nháy mắt bắn ra, mang theo thân thể hắn hướng về phía trên vọt lên. Trên đại kiếm màu xanh, thanh quang trầm tĩnh, Hồn Hoàn thứ năm phát sáng. 


Chỉ nghe "Ông" một tiếng nhỏ, thể tích đại kiếm màu xanh kia chợt tăng lên gấp hai, biến thành một thanh cự kiếm dài đến bốn thước. Gió lốc đồng thời cuộn lên, kiếm quang chói mắt trong nháy mắt bắn lên dữ dội.


Ngô Diệc Phàm, vũ hồn: Thanh Cương Kiếm, Cường Công Hệ Chiến Hồn Đế cấp sáu mươi ba, hồn kỹ thứ năm, Thanh Cương Thần Kiếm. Đây là một hồn kỹ hiếm thấy tương tự với hồn kỹ thú vũ hồn phụ trợ khí vũ hồn.


Trong nháy mắt khi Thanh Cương Kiếm tăng vọt, đã lập tức đem lực chiến đấu của Ngô Diệc Phàm tăng lên mấy cấp bậc.


Tinh Diễm thi triển Long Chi Lưu Tinh trên không trung đang chuẩn bị đập xuống lập tức cũng cảm giác được sự khác thường, hắn căn bản là không dám đón đỡ Thanh Cương Thần Kiếm kia chém xuống, nhưng hồn kỹ đã phóng thích, hắn muốn thu lại cũng không được. Ở trên phương diện khống chế vũ hồn, không phải là người nào cũng có thể so sánh với những tiểu quái vật của Sử Lai Khắc Học Viện.


Nhưng Tinh Diễm cũng có ý nghĩ của hắn, Long Chi Lưu Tinh vẫn tiếp tục thi triển, nhưng lại không là trực tiếp đánh vào đối thủ, mà đổi hướng đánh xuống phía dưới, lợi dụng Long Chi Lưu Tinh chợt bộc phát tốc độ cùng lực phòng ngự cường hãn để thoát khỏi phạm vi công kích của Thanh Cương Thần Kiếm.


Thân thể vẫn còn trên không trung, Tinh Diễm giải trừ hồn kỹ Long Chi Lưu Tinh, hồng quang vừa thu liễm, hắn cũng rơi xuống mặt đất. Mà Thanh Cương Thần Kiếm ở giữa không trung lại không dễ dàng rời bỏ mục tiêu, thân kiếm quay lại, hướng xuống đuổi theo hắn.


Ta sợ ngươi sao? Liên tiếp chạy trốn, làm trong lòng Tinh Diễm cũng dâng lên một cỗ xấu hổ. Hắn quay người lại, trong miệng phát ra tiếng rồng ngâm mạnh mẽ. Lân giáp toàn thân hoàn toàn mở ra, nhìn qua giống như là một con nhím ngoại cỡ, sáu hồn hoàn trên người cũng càng phát ra những tia sáng lấp lánh. 


Khi tất cả mọi người đều cho là hắn muốn dùng hồn kỹ mạnh nhất của mình liều mạng cùng Thanh Cương Thần Kiếm của đối thủ, đáy mắt Tinh Diễm chợt hiện lên một tia quang mang giảo hoạt. Tay phải hắn vòng ra sau lưng, trên đầu vai xuất hiện một hồn đạo pháo hạng nặng, đường kính đến gần một thước, chiều dài cũng gần hai thước, miệng pháo nhắm ngay vào thanh trường kiếm kia. Ngay sau đó, một đoàn hồng sắc quang mang kinh khủng bắn ra ngoài. 


Đạn pháo vừa bắn ra, sáu hồn hoàn trên người Tinh Diễm cũng ảm đạm đi không ít, có thể thấy được trong nháy mắt này hồn lực của hắn tiêu hao mãnh liệt đến cỡ nào.


Thanh Cương Thần Kiếm lúc này đã không có cách nào thoái lui, đành phải toàn lực ứng phó, mang theo thanh mang chói mắt, cùng hồng quang kia va chạm. 
Giống như Bối Bối đã nói, Hồn Sư sử dụng hồn đạo khí, mới có thể phát huy ra uy lực mạnh nhất của hồn đạo khí.
- Oanh!


Âm thanh nổ vang ở giữa không trung vang vọng, hai quang mang màu xanh, hồng trên không trung biến thành một quang cầu song sắc to lớn. Vô số tia sáng phát tán khắp nơi, ở trên hồn đạo vòng bảo hộ quanh đài thi đấu để lại từng vòng ánh sáng mãnh liệt. 


Khóe miệng Tinh Diễm toát ra nụ cười thắng lợi, không có ai hiểu rõ uy lực của hồn đạo pháo này hơn hắn. Đây cũng là hồn đạo pháo cấp sáu rất mạnh mẽ, dù hồn lực tiêu hao rất nhiều, nhưng uy lực công kích cũng nằm trong những loại cường hãn nhất. Bạo Liệt Cự Pháo, nổi danh cùng Lôi Đình Cự Pháo. Bàn về lực khống chế, Bạo Liệt Cự Pháo không bằng Lôi Đình Cự Pháo, nhưng lực phá hoại bùng phát tức thời thì chỉ có hơn chứ không kém. 


Nhược điểm lớn nhất của Tinh Diễm chính là am hiểu cận chiến, nhưng lại thiếu hụt thủ đoạn công kích từ xa, Bạo Liệt Cự Pháo này chính là vật bổ khuyết phù hợp nhất.


Tinh Diễm tin tưởng, khi một pháo này thật sự trúng mục tiêu, cho dù không thể đem đối thủ đánh bại, cũng sẽ làm Ngô Diệc Phàm bị trọng thương, tiếp theo, chính là thời khắc hắn bộc phát toàn lực.
- Thiên Long Môn thua.


Dưới đài thi đấu, Kiếm Si Quý Tuyệt Trần đang quan chiến đột nhiên bật thốt lên. Hắn căn bản cũng không khống chế âm thanh của mình, trong khu nghỉ ngơi cũng không thiếu đội viên bổ sung của Thiên Long Môn, nghe được lời của hắn cũng không khỏi hướng về phía Đường Môn trợn mắt.


Nhưng là, cũng đúng lúc này, trên đài thi đấu bất ngờ thay đổi.
Một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, kia là một đạo quang mang xanh ngọc, trong suốt, thanh lệ. Nhìn qua như đang nhẹ nhàng rơi xuống, giống như lông vũ bay múa.


Nhưng sau một khắc này, Long Lân trên toàn thân Tinh Diễm cũng đã biến thành màu xanh ngọc. Khi hắn muốn dùng võ hồn, Hồn Hoàn trên người giống như bị một kiếm đánh vào, lặng yên bị nghiền nát. Trong phút chốc, lân phiến văng khắp nơi, Tinh Diễm cũng bị bay ra ngoài, một vết thương thật lớn từ trán kéo dài đến tận bụng xuất hiện trên người hắn. 


Nếu không phải trọng tài Bất Phá Đấu La kịp thời đưa tay đón lấy, chỉ sợ Tinh Diễm sẽ bị chém đến lục phủ ngũ tạng.


Tinh Diễm yếu sao? Tuyệt đối không yếu, nhưng hắn khinh địch. Sau khi một pháo bắn trúng mục tiêu hắn đã phạm vào lỗi khinh địch, thanh quang hiện tại trong mắt hắn quả thật quá tầm thường, giống như dư âm do đợt va chạm mạnh mẽ vừa rồi gây ra, chờ tới khi Tinh Diễm kịp phản ứng, cũng đã không còn kịp ngăn cản nữa.


Thanh quang rơi xuống đất, thân thể Ngô Diệc Phàm từ trong thanh quang bước ra, sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mà Thanh Cương Thần Kiếm trong tay hắn cũng đã biến thành một thanh trường kiếm dài chừng ba thước, rộng chừng hai thốn. Ánh sáng xanh ngọc trên thân kiếm dao động như sóng nước làm lòng người rung động.


Hồn kỹ thứ sáu của Thanh Cương Kiếm, Thoát Xác.
Đúng vậy, đây sát chiêu mạnh nhất của Ngô Diệc Phàm, ở trạng thái hồn kỹ thứ lăm thi triển ra hồn kỹ thứ sáu. Từ trong Thanh Cương Thần Kiếm xuất ra bản thể thần kiếm, bộc phát ra lực sát thương mạnh nhất.


Cho dù Tinh Diễm không khinh địch, dưới tình huống mạnh mẽ đối kháng, hắn cũng không thể đỡ nổi một kiếm này. Thời khắc đó, cơ hội duy nhất có thể giúp hắn giành được thắng lợi chính là sau khi đạn pháo va chạm cùng Thanh Cương Thần Kiếm hắn phải lập tức bay lên, kéo ra khoảng cách với thanh quang.


Tinh Diễm suy đoán không sai, khi đạn pháo cùng Thanh Cương Thần Kiếm va chạm, đã bị Ngô Diệc Phàm tận dụng cơ hội thông qua Thoát Xác thoát ra. Nhưng Ngô Diệc Phàm muốn mình không bị thương và có đủ thời gian để tiếp tục công kích thì nhất định phải tiêu hao nhiều hồn lực hơn vào Thanh Cương Thần Kiếm. Liên tục thi triển hai đại hồn kỹ, nếu là không thể chiến thắng ngay lập tức thì sợ rằng người thua chính là hắn.


Trận chiến này, Tinh Diễm cũng không phải là thua trên phương diện chiến thuật, mà là thua ở tâm lý. Trên thực tế, từ khi tranh tài vừa bắt đầu, Thiên Long Môn đã xem thường Ngạo Kiếm Tông. Người khác xem bọn họ là nhóm tổ thứ hai, nhưng Thiên Long Môn đối nội tình của mình có lòng tin rất lớn. Ở trong mắt bọn họ, đối thủ chân chính cũng chỉ có Thánh Linh Tông thần bí kia mà thôi, những tông môn khác, căn bản là không để vào mắt. Ở vào tâm thái như vậy, đã đưa đến thất bại này của Tinh Diễm.


Lúc này Tinh Diễm đã ngã xuống trên đài thi đấu, kiếm khí lạnh thấu xương kia mặc dù đã bị Bất Phá Đấu La ngăn cản hơn phân nửa, nhưng bộ phận còn lại khi thâm nhập vào trong cơ thể hắn vẫn làm hắn bị trọng thương. Miệng vết thương máu chảy thành dòng, mơ hồ có thanh quang ẩn hiện.


- Ngạo Kiếm Tông thắng.


Vòng phòng hộ mở ra, một đạo thân ảnh cao lớn nhanh như tia chớp từ khu chờ chiến nhảy lên lên đài thi đấu, đến bên cạnh Tinh Diễm, đưa tay lên, nhanh chóng cầm máu cho hắn, sau đó thúc dục một tầng tầng hồn lực màu lam tràn vào thân thể Tinh Diễm, giúp hắn đối kháng với kiếm khí mãnh liệt đang xâm nhập vào trong cơ thể.


Ngô Diệc Phàm cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy ra một bình sữa bắt đầu khôi phục hồn lực. Trận thắng này hắn cũng không hề thoải mái, cũng đem toàn lực thể hiện ra, một pháo kia hắn cũng không lường trước được.


Sau thời gian không lâu, thiếu niên vừa nhảy lên đài cũng đem Tinh Diễm ôm xuống, sau đó lại quay lại đài thi đấu.


Lúc này Ngô Diệc Phàm mới nhìn rõ, đây là một thanh niên có vóc người cao lớn, thân cao đến gần hai thước, thân hình khôi vĩ, cũng là một đầu tóc ngắn như cương châm, nhưng có màu xanh đậm. Trên người mặc bộ đồng phục không có tay áo của đội ngũ, lộ ra hai cánh tay tráng kiện giống như được đúc từ đá hoa cương. Toàn thân tản ra một cỗ hơi thở vô cùng dũng mãnh.


- Ngươi là đội trưởng Ngạo Kiếm Tông? 
Thiếu niên cao lớn sải bước đến giữa đài thi đấu, nhìn thần sắc lạnh lùng của hắn không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
- Chính xác.
Ngô Diệc Phàm trầm giọng nói.


Mặc dù trận đấu thứ nhất thắng lợi, nhưng Ngô Diệc Phàm bây giờ một chút cũng cao hứng cũng không có. Chính là vì bản thân của hắn đã là người mạnh nhất Ngạo Kiếm Tông. Ngạo Kiếm Tông thực lực không tầm thường, nhưng những người khác hầu như đều có thực lực từ cấp 55 đến 59, cường giả cấp Hồn Đế cũng chỉ có mình hắn. Lúc trước bọn họ vẫn luôn chú ý đến Thiên Long Môn, nhận thấy trong Thiên Long Môn, Tinh Diễm vẫn luôn đóng vai trò chủ đạo. Mà thiếu niên trước mắt này thì chưa bao giờ xuất hiện trong các trận đấu trước, nhưng ngay lúc này Ngô Diệc Phàm có thể cảm nhận được rõ ràng, người này nhất định mạnh hơn so với Tinh Diễm.


Mặc dù Tinh Diễm bị thương nặng, ở trong trận đấu kế tiếp không thể ra sân. Nhưng Thiên Long Môn đến tột cùng còn ẩn giấu bao nhiêu thực lực đây?
- Rất tốt.


Thiếu niên vừa đến từ Thiên Long Môn cũng không nói thêm gì nữa, hắn trực tiếp đi tới giữa đài thi đấu, hướng tới trọng tài ý bảo, hắn chính là đội viên ra sân thứ hai của Thiên Long Môn.
Dưới đài, khu nghỉ ngơi.


- Đại sư huynh. Tại sao ta từ trên người đội viên của Thiên Long Môn này cảm nhận được hơi thở có chút tương tự ngươi?
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng hướng Bối Bối hỏi.