Lục Hùng Phi khinh thường nói:
- Nực cười, vì sao lão phu lại không thể ra tay?
- Bởi vì Đinh sư thúc và Mục Thiên Dưỡng của học viện Thanh Bình có ước hẹn ba năm. Hiện tại, kỳ hạn đã sắp đến. Ngươi thân là người của học viện Thanh Bình, lại là cao thủ thành danh đã lâu, lại ra tay đối phó với Đinh sư thúc ta. Ngươi không sợ người trong thiên hạ chế nhạo thóa mạ sao? Có phải là học viện Thanh Bình các ngươi biết Mục Thiên Dưỡng không phải là đối thủ của Đinh sư thúc ta, cho nên mới kiếm cớ từ bỏ chiến ước...
Người đệ tử Vấn Kiếm Tông trẻ tuổi này vội vàng nói. Thật ra hắn cũng có vài phần nhanh trí.
Tất cả mọi người cho rằng Đinh Hạo không phải là đối thủ của Lục Hùng Phi. Các đệ tử Vấn Kiếm Tông đều sốt ruột. Bọn họ cho dù chết thảm bị người chém thành trăm mảnh, cũng tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Đinh Hạo rơi vào tuyệt cảnh.
- Ha ha ha, thật buồn cười. Chỉ bằng Đinh Hạo, cũng là đối thủ của đồ nhi Mục Thiên Dưỡng ta sao?
Lục Hùng Phi tiến lên từng bước, cười ha ha nói:
- Hôm nay ngay cả Vấn Kiếm Tông cũng không còn, nói gì tới ước hẹn ba năm? Một kẻ đáng thương nhất định phải chết, không có tư cách cùng Thiên Dưỡng quyết đấu. Sớm chết sớm siêu sinh. Các ngươi đều chết tâm cho ta! Ha ha ha!
- Ngươi...
Người trẻ tuổi này khẩn trương, đang muốn nói gì nữa.
Đinh Hạo vỗ vào vai của người đệ tử trẻ tuổi này, khẽ lắc đầu, ý bảo hắn lui về phía sau.
- Tiêu Diêu, còn không nhanh qua đây, trị thương cho các sư huynh đệ...
Hắn vừa nói những lời này, đúng lúc tiểu mập Nhâm Tiêu Diêu mới vừa từ bên trong cánh cửa truyền tống phía xa đi ra.
Lời còn chưa dứt, Đinh Hạo xòe bàn tay ra, đánh một chưởng về phía Lục Hùng Phi.
Hắn chỉ dùng thuần túy là lực lượng cơ thể. Thậm chí ngay cả huyền khí hắn cũng không có dùng tới. Thoạt nhìn giống như muốn hung hăng bạt tai vị đệ nhất cường giả Tuyết Châu ngày xưa.
- Cuồng vọng!
Lục Hùng Phi giận dữ, đánh ra một quyền.
Vị đệ nhất cường giả Nhân tộc Tuyết Châu ngày xưa toàn thân mạnh mẽ đến cực điểm, bắt đầu phát động huyền khí, bao phủ trong ánh sáng chói mắt, giống như một vị Chiến Thần. Khí tức đáng sợ lan tràn về phía toàn bộ quảng trường, khiến tất cả mọi người hít thở không thông. Khí thế thật sự cường đại. Người đứng đầu trong số các cường giả thế hệ trước, cũng không phải là hư danh.
Quyền diễm giống như rồng lượn.
Mắt thấy một quyền kia sẽ cắn nuốt Đinh Hạo, nhưng vào lúc này…
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Chỉ thấy Đinh Hạo đột nhiên biến chưởng thành trảo, năm ngón tay cong lại.
Bàn tay giống như bắt một con sâu nhỏ, dễ dàng chụp lấy quyền diễm đáng sợ kia. Sau đó bàn tay hắn nắm chặt lại. Quyền diễm nhìn như vô cùng đáng sợ này, giống như một đám bã đậu, phát ra một tiếng nổ vang, giống như đang gào thét, trong nháy mắt bắn ra bốn phía, tiêu tan.
Quyền diễm cực nóng, cực đáng sợ này đủ khiến đá cũng phải nóng chảy tan ra, nhưng dưới bàn tay Đinh Hạo, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại.
- Ha hả, đệ nhất cao thủ Nhân tộc Tuyết Châu ngày xưa cũng chỉ có một chút năng lực như thế thôi sao?
Đinh Hạo từ trong ánh lửa vừa tiêu tán thoải mái đi tới, không bị chút thương tích nào.
Trên quảng trường Chiến Thần vang lên tiếng hít hơi lạnh. Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn thiếu niên mặc trang phục màu xanh này.
Lục Hùng Phi cũng ngây người, trong lòng khiếp sợ.
Để tránh cho đêm dài nhiều mộng, hắn đã nổi sát tâm. Một quyền vừa rồi, hắn đã sử dụng chính là một trong những chiến kỹ khiến mình đắc ý nhất, đại phá diệt sát quyền.
Một quyền này nhìn như bình thản, trên thực tế ẩn chứa tám phần lực lượng của lại, lại có ám lực tan biến đáng sợ. Cho dù là một vị cường giả cảnh giới Vũ Vương tam khiếu cũng sẽ bị chấn động tới mức bay ngược ra phía sau thổ huyết, chiến lực hoàn toàn biến mất. Nhưng tại sao nghiệt tử còn sót lại của Vấn Kiếm Tông trước mắt này lại có thể tiếp lấy một quyền này thản nhiên như vậy...
Trong lòng Lục Hùng Phi đột nhiên dâng lên cảm giác không ổn. Tên Đinh Hạo trước mắt này khiến hắn có phần nhìn không thấu.
- Tiểu tử, xem ra ngươi ở trong chiến trường Bách Thánh đã được một vài bảo bối. Nhưng là võ giả thật sự phải chú ý tới thần thông, tu vi của bản thân. Ngươi dựa vào ngoại vật, đã mong chống lại huyền khí vô tận do bản tọa khổ luyện hơn bốn trăm năm sao? Nếu vậy xem ra ngươi đã quá ngây thơ rồi.
Lục Hùng Phi cười lạnh nói:
- Cũng tốt. Hôm nay tất cả mọi người sẽ biết, thực lực chân chính của người đứng đầu võ đạo Nhân tộc Tuyết Châu, tránh cho một vài hậu bối không biết tự lượng sức mình, tự cao tự đại, không biết sống chết!
Lời nói vừa dứt, huyền khí nồng đậm giống như hỏa diễm, từ trong thân thể hắn tuôn ra.
Toàn thân hắn giống như một vị Chiến Thần từ trên trời hạ xuống quảng trường.
Mọi người xung quanh theo bản năng đều nhắm hai mắt lại. Khí tức này thật sự đáng sợ, quá mức khủng khiếp. Nếu nhìn, sợ rằng mắt cũng sẽ bị tổn thương. Rất nhiều võ giả kinh hãi phát hiện, huyền khí trong cơ thể mình, lại hoàn toàn bị áp chế, vận chuyển không nhanh. Đối mặt với một tồn tại gần như vô địch như vậy, bọn họ hoàn toàn không thể chống lại.
- Đây là thực lực chân chính của người đứng đầu võ đạo Nhân tộc Tuyết Châu sao? Thật đáng sợ!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nghĩ.
Nhưng…
- Tự cao tự đại? Những lời này vẫn nên trả lại cho ngươi! Chỉ có chút thực lực như vậy đã không biết xấu hổ, tỏ ra huyền diệu trước mặt Đinh sư huynh sao? Chữ chết thực sự thế nào, ngươi còn không biết viết. Xem ra chiến tích Đinh sư huynh ở trong chiến trường Bách Thánh, đánh một trận tàn sát Tam Hoàng, còn chưa truyền tới đây!
Gương mặt Nhâm Tiêu Diêu lập tức lộ vẻ xem thường nói.
Lời hắn nói còn chưa dứt, Đinh Hạo đột nhiên bước ra một bước, trong nháy mắt liền đi tới giữa không trung.
Hắn bay vút lên trời cao, một cước bước đi, đã bay thẳng đến phía dưới Lục Hùng Phi giẫm xuống, giống như đang giẫm lên một con kiến hôi.
Đây là sự miệt thị một cách trắng trợn.
- Ngươi...
Lục Hùng Phi gầm lên, đang muốn thi triển thủ đoạn lôi đình.
Nhưng trong nháy mắt này, toàn thân hắn đột nhiên cứng đờ. Bởi vì một lực lượng dồi dào từ trên trời cao áp xuống tới.
Chỉ thấy một bàn chân huyền khí kim sắc cực lớn, từ dưới chân Đinh Hạo biến thành hợp chất, giống như thân thể Ma thần. Mặc dù bàn chân kia còn chưa hoàn toàn giẫm xuống thực sự, nhưng quảng trường Chiến Thần vô cùng cứng rắn đã bắt đầu bị nghiền nát.
Ầm.
Một tiếng động lớn vang lên. Khí lưu khủng khiếp che phủ.
Tại vị trí Lục Hùng Phi đang đứng, trong nháy mắt bị ép tới mức sụp xuống. Trên quảng trường Chiến Thần lún xuống tạo thành một vết chân cực lớn.
- Phụt...
Lục Hùng Phi mở miệng phun ra một búng máu.
Hắn điên cuồng thôi động huyền khí, muốn phản kích. Đáng tiếc, hắn lại bị bàn chân màu vàng cực lớn kia đạp tới mức căn bản không thở nổi.
Hắn vươn hai cánh tay ra, khổ sở chống đỡ bàn chân kim sắc cực lớn, dường như muốn đẩy ra.
Đáng tiếc lực lượng từ phía trên truyền tới quả thực giống như dãy núi lớn nặng nề, hắn căn bản không có khả năng chống đỡ.