Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nửa thân thể Triệu Tinh Thành vừa rơi vào trong chảo dầu, được bóng người này vớt từ bên trong ra...
Tất cả mọi việc đều diễn ra chỉ trong chớp mắt.
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đã thấy trong quảng trường xuất hiện thêm một người.
Đó là một thiếu niên mặc quần áo màu xanh, khuôn mặt như ngọc, anh tuấn đến cực điểm. Trong lòng hắn đang ôm Triệu Tinh Thành nửa người bị trọng thương, hấp hối. Hắn hạ xuống trước mặt các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác.
- Ngươi là ai, sao dám cả gan làm loạn pháp trường?
Kim Tường biến sắc, quát lớn.
Trong lúc nhất thời, mười mấy tên võ sĩ mặc áo giáp giống như gặp đại địch, đao thương được rút ra khỏi vỏ, lao tới bao vây xung quanh thiếu niên anh tuấn mặc y phục màu xanh này.
Triệu Tinh Thành chỉ cảm thấy một hơi ấm chậm rãi được truyền từ phía sau vào. Cảm giác đau đớn ở nửa người dưới nhận được nhiệt lực này, lại có thể biến mất một cách thần kỳ. Hắn chậm rãi mở mắt ra. Dưới ánh mặt trời buổi trưa chiếu xuống, hắn nhìn thấy một khuôn mặt mà ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Đây... Đây là...
- Đinh sư huynh?
Triệu Tinh Thành cảm thấy mình nhất định là trước khi chết đang nằm mơ, thấy được ảo giác. Nhưng người khác lại không nghĩ như vậy.
Kim Tường vốn muốn ở trước mặt Lục Hùng Phi biểu hiện một chút, ra tay giết chết kẻ gây chuyện này. Chỉ có điều trong nháy mắt, khi hắn thấy khuôn mặt của thiếu niên này, đột nhiên thoáng giật mình, nghĩ tới tên của một người. Toàn thân hắn nhất thời cứng đờ, hơi lùi về phía sau một chút, sau đó mới quát lớn:
- Ngươi... Ngươi là Đinh Hạo?
Đinh Hạo?
Ầm!
Toàn bộ quảng trường Chiến Thần nhất thời trở nên náo động khó có thể ngăn chặn được.
Đao Cuồng Kiếm Si Đinh Hạo, nửa năm trước ở trên đại hội luận phẩm tông môn bỗng nhiên nổi tiếng, biểu hiện ra thực lực không gì sánh kịp. Có thể nói là đỉnh phong trong thế hệ trẻ. Hắn mơ hồ đã đối đầu cùng Mục Thiên Dưỡng, đệ nhất thiên tài, thần đồng học viện Thanh Bình, còn chế tạo ra Thất Huyền Trảm. Trong các võ giả hạ tầng tại Tuyết Châu, hắn rất có danh vọng.
Không nghĩ tới, hắn lại có thể trở về?
Nói cách khác, hắn còn sống sót từ trong chiến trường Bách Thánh trở về?
Đây chính là tin tức mang tính chấn động nhất.
Nhưng... hắn trở về, vẫn có hơi muộn?
Tất cả đều đã muộn. Tuyết Châu đã không còn Vấn Kiếm Tông!
Trong đám người vây xem, có người lặng lẽ thở dài, cảm thấy tiếc hận cho vị thiên tài còn chưa hoàn toàn quật khởi đã phải đối mặt với vận mệnh tàn khốc.
- Đinh sư huynh?
- Thật sự là Đinh sư thúc...
- Đinh sư thúc đã trở về, thật sự đã trở về...
Các đệ tử Vấn Kiếm Tông bị giam giữ đều hưng phấn bắt đầu hoan hô.
Cái tên Đinh Hạo này dường như có một loại ma lực cắm rễ thật sâu ở trong lòng rất nhiều đệ tử Vấn Kiếm Tông. Giống như lời chưởng môn nhân Lý Kiếm Ý đã nói trước khi chết, cho dù là Vấn Kiếm Sơn bị chiếm, cao thủ chết hết, nhưng chỉ cần có thiên tài tuyệt thế như Đinh Hạo tồn tại, hi vọng nhất định vẫn còn.
Chỉ có điều rất nhanh, một vài đệ tử Vấn Kiếm Tông ý thức được điều gì, lại kinh hãi kêu lên.
- Đinh sư thúc đi mau, đi mau đi!
- Không cần lo cho chúng ta. Mau rời khỏi nơi này. Không nên trở về. Một ngày kia, chờ ngài quật khởi, hãy trở lại báo thù!
- Mọi người liều mạng với đám tặc tử này. Dù thế nào cũng phải yểm hộ cho Đinh sư thúc rời khỏi nơi này!
Vừa có người lớn tiếng la lên, các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác đều từ trong hưng phấn phục hồi tinh thần. Bọn họ lập tức ý thức được, hôm nay ở trên quảng trường Chiến Thần có cao thủ tiền bối thành danh như Lục Hùng Phi, tuy rằng Đinh Hạo bộc lộ tài năng, nhưng tuyệt đối vẫn không thể đối đầu với lão cường giả nổi tiếng như vậy. Trước tiên phải rời khỏi.
Bằng không một khi bị bắt, một tia hy vọng cuối cùng của Vấn Kiếm Tông sẽ chết!
- Ha ha ha ha...
Trên quảng trường vang lên tiếng cười lớn cực kỳ hưng phấn của Lục Hùng Phi. Hắn kích phát huyền khí, giọng nói vang như sấm.
- Quá tốt. Đinh Hạo, ngươi trở về rất nhanh. Đáng tiếc ngươi lại tự mình đi tìm cái chết. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới. Lão phu còn lo lắng ngươi nghe tin sẽ bỏ chạy. Ha ha, không ngờ ngươi lại có thể chủ động tới cửa. Thật sự quá tốt!
Lục Hùng Phi đứng lên, làm một tư thế tay.
Ầm ầm!
Từng dây xích minh văn huyết sắc từ bốn phía của quảng trường Chiến Thần phóng lên cao, điên cuồng đan vào nhau, hợp thành vòng bảo hộ cấm chế cực lớn. Ngoại trừ quảng trường Chiến Thần phía dưới ra, không gian xung quanh đều bị phong tỏa, bao vây tất cả mọi người ở trong đó.
Trên quảng trường vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
- Tất cả không cần làm loạn nữa. Hôm nay học viện Thanh Bình ta chỉ giết đệ tử Vấn Kiếm Tông. Đợi tới khi bắt được Đinh Hạo, thu lại đại trận Bát Phương Kim Môn Tỏa Thần!
Lục Hùng Phi rống to hơn. Âm thanh lấn át tất cả những tiếng ồn ào, chấn động tới mức lỗ tai mọi người ong ong. Không hổ danh là người đứng đầu võ đạo Tuyết Châu ngày trước.
Cái cấm chế phong tỏa này là đề phòng một số cao thủ cướp đạo trường, không ngờ lại có thể lưới được một con cá lớn như Đinh Hạo. Điều này thật sự khiến Lục Hùng Phi mừng rỡ.
- Đinh sư huynh, sư huynh... Đi mau...
Triệu Tinh Thành với hơi thở mong manh cũng vội vàng nói.
Đinh Hạo khẽ lắc đầu:
- Triệu sư đệ, thật xin lỗi. Ta đã tới muộn.
Hắn không để ý đến đám cao thủ học viện Thanh Bình đang bao vây xung quanh, cũng không để ý đến Lục Hùng Phi đang đứng trên đài đang cười to. Hắn ôm Triệu Tinh Thành đi tới trước mặt các đệ tử Vấn Kiếm Tông khác, ánh mắt lướt qua những vết thương đầy trên người những thanh niên kia. Hắn mỉm cười, nói:
- Vị huynh đệ kia, ngươi có thể qua đây, giúp ta đỡ lấy Triệu sư đệ được không?
Một vị thiếu niên diện mạo anh tuấn, nhưng trên khuôn mặt bị một vết đao chém gần như chia khuôn mặt ra thành hai nửa, từ trong đám đông đi ra. Hắn lớn tiếng nói:
- Đinh đại ca, có ta tới đây.
Đinh Hạo thoáng sửng sốt. Hắn nhận ra người thiếu niên này chính là Lý Vân Kỳ.
- Huynh đệ tốt.
Đinh Hạo giao Triệu Tinh Thành qua, sau đó vỗ vai Lý Vân Kỳ nói.
Đây là một huynh đệ hoàn toàn có thể tin cậy được. Mỗi lần chịu thử thách, hắn đều kiên định đứng ở phía Vấn Kiếm Tông.
Một đám đệ tử Vấn Kiếm Tông vội vàng cởi áo tù nhân trên người, trải trên mặt đất, sau đó đặt Triệu Tinh Thành ở phía trên.
Còn có người giục Đinh Hạo nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi.
- Đúng là kẻ không biết chết sống!
Thân hình Lục Hùng Phi lóe lên, đi tới giữa quảng trường. Khi còn cách Đinh Hạo hơn mười thước, hắn dừng lại cười lạnh nói:
- Ta vôn sợ ngươi nhận được tin tức sẽ chạy mất, đến lúc đó chung quy sẽ trở thành mối họa lớn của học viện Thanh Bình trong tương lai. Nếu như ngươi không kịp chờ tới lúc chết, ngày hôm nay bản tọa sẽ thành toàn cho ngươi!
- Không, Lục Hùng Phi. Ngươi... ngươi không thể ra tay với Đinh sư thúc được...
Một đệ tử Vấn Kiếm Tông linh cơ thoáng động, vội vàng quát lớn.