Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 569: Ma đao

Một cảm giác huyết mạch tương liên như có như không chính là từ trên tháp đao này truyền đến.

Sau khi Đinh Hạo thoáng tự hỏi một chút, trên lưng hắn cõng Kỷ Anh Khởi. Sau mười bậc thang, hắn bắt đầu đạp lên bậc thang lưỡi đao leo lên.

Trên bậc thang của tháp đao này, loại lực lượng pháp tắc thiên địa thượng cổ gây ra áp chế càng lớn hơn.

Đinh Hạo mới leo lên phía trên chưa đầy hai mươi thước, đã cảm thấy mình dường như mang trên một ngọn núi lớn. Bước chân trở nên nặng nề. Hắn phải chậm rãi điều tức vận khí, trước sau duy trì thân thể ở trạng thái tốt nhất, chậm rãi đi về phía trước.

Vì đề phòng hậu họa chưa xảy ra, trong tay Đinh Hạo nắm thật chặt thanh kiếm rỉ. Toàn bộ quá trình leo lên vừa dài lại vừa gian khổ.

Lấy lực lượng trong cơ thể Đinh Hạo lúc này, chưa đầy nửa canh giờ sau, hắn cũng không thể không khoanh chân ngồi ở trên bậc thang trường đao, vận khí điều tức, khôi phục thể lực.

Trong quá trình leo lên này, Đinh Hạo còn phải phân tâm chiếu cố cho Kỷ Anh Khởi và hai sủng vật.

Lúc đầu, hắn cũng đã nghĩ tới chuyện để ba người ở phía dưới tháp đao. Chỉ có điều suy nghĩ đến thế giới này thật sự quá nguy hiểm, cuối cùng hắn đã không làm như vậy. Đinh Hạo không thể để sự kiện thê thảm đã phát sinh ở trên người Kỷ Anh Nam, lại một lần nữa phát sinh ở trên người Kỷ Anh Khởi.

Từng giọt mồ hôi rơi xuống bậc thang lưỡi đao ở dưới chân. Đinh Hạo quả thực giống như vừa được vớt từ trong nước ra. Toàn thân hắn đều ướt đẫm, mồ hôi bốc hơi, giống như một lớp sương trắng lượn lờ ở bên cạnh người hắn. Hắn vẫn nhất định phải duy trì vòng bảo hộ huyền khí. Điều này đối với Đinh Hạo mà nói, quả thực chính là một quá trình cùng tu luyện thân thể và huyền khí song song.

Từ sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên Vũ Tông, Đinh Hạo vẫn chưa từng chật vật như vậy.

Có mấy lần hắn thiếu chút nữa từ bỏ, định quay về đường cũ. Chỉ có điều cảm giác kêu gọi từ trên đỉnh tháp đao truyền tới càng lúc càng rõ ràng, khiến Đinh Hạo lại cắn răng tiếp tục kiên trì.


Không biết thời gian trôi qua bao nhiêu lâu, khi Đinh Hạo cúi đầu nhìn lại, phía dưới đã không nhìn thấy rõ mặt đất, biến thành vực sâu vạn trượng. Gió mạnh gào thét. Một cơn lốc màu đỏ mang theo tất cả thiên địa. Lên không thấy trời, dưới không thấy mặt đất. Trong tai lại nghe thấy những tiếng đao ngâm vô cùng vô tận. Dường như toàn thế giới chỉ còn lại có hàn quang vô tận của trường đao.

Chỉ cần chẳng may ngã xuống, dưới áp lực thiên địa cường đại như vậy, cho dù là Đinh Hạo chỉ sợ cũng sẽ ngã thành bánh thịt, sẽ trở thành cường giả từ cảnh giới Đại Tông Sư đầu tiên trước tới nay trượt chân ngã chết.

Đinh Hạo phải bảo đảm mình mỗi một bước đều đi rất ổn. Không có khả năng, một cơn lốc màu đỏ đáng sợ kia sẽ khoan hồng, đẩy hắn ra khỏi bậc thang lưỡi đao chưa đầy một thước kia.

Cũng không biết hắn đã đi bao lâu. Bầu trời tối dần. Trên bầu trời, huyết nguyệt xuất hiện. Cơn lốc màu đỏ cuối cùng đã bắt đầu ngừng thổi. Gió mạnh biến mất. Quang hoa huyết sắc vô tận tràn ngập mặt đất. Đứng ở trên chỗ cao nhìn xuống phía dưới, mặt đất bị huyết quang bao trùm. Vô số mảnh kim loại đang điên cuồng hấp thu loại huyết quang này, quả thực giống như một biển máu cuộn trào mãnh liệt, chìm ngập trong thân thể của binh khí đao kiếm sứt mẻ vô tận này.

Không bị gió mạnh quấy nhiễu, cuối cùng Đinh Hạo đã cảm thấy thả lỏng ra một chút. Để sớm đến đỉnh núi, hắn không dừng lại để hấp thu lực lương tinh hoa của huyết nguyệt, mà tiếp tục leo.

Hai tiểu gia hỏa Tà Nguyệt và Manh Manh kia rất vô sỉ, một trái một phải đứng ở trên vai Đinh Hạo, không tốn chút sức lực nào. Một mèo hóa thân làm sói trong đêm trăng, hú dài cắn nuốt quang hoa huyết nguyệt. Một cá khác vẫy đuôi vui tươi hớn hở phun bọt khí, hấp thu quang hoa huyết nguyệt, không cam lòng tụt lại phía sau.

Kỷ Anh Khởi yên lặng nằm ở phía sau lưng Đinh Hạo, trong tay cầm một chiếc khăn tay, không ngừng lau mồ hôi trên trán cho Đinh Hạo.

Trên thực tế chiếc khăn tay này đã sớm ướt đẫm.

Mọi người cứ đi rồi dừng, dừng lại đi như vậy, trong nháy mắt lại một đêm nữa trôi qua. Chỉ có điều thời điểm huyết nguyệt biến mất, gió mạnh lại không xuất hiện.

Đinh Hạo cúi đầu nhìn lại. Phía dưới đã sớm không nhìn thấy mặt đất nữa. Một tầng mây màu đỏ giống như lúc huyết nguyệt mọc lên, bao phủ tất cả. Trong lòng hắn hiẻu rất rõ, dựa theo thuật ngữ khí tượng học kiếp trước mà nói, đây chính là do từ tầng đối lưu, đi tới tầng bình lưu. Loại hư không cao độ này, chắc sẽ không có một cơn lốc như vậy.

Một đêm trôi qua.


Bước chân Đinh Hạo đi càng lúc càng tập tễnh, nhưng cũng càng lúc càng kiên định. Lực lượng thân thể của hắn sắp tiêu hao hết, thân thể dường như đã mất đi tri giác. Hắn chỉ máy móc bước từng bước về phía đỉnh tháp đo theo bản năng, nhưng cảm giác huyết mạch tương liên trong lòng đang kêu gọi lại càng lúc càng rõ ràng.

Đỉnh tháp đao đã nhìn thấy thấp thoáng ở phía xa. Đinh Hạo ngồi xuống vận khí điều tức một lần cuối cùng, sau đó hắn lại đi về phía trước với tốc độ nhanh hơn.

Cuối cùng, sau một canh giờ, Đinh Hạo leo lên đỉnh tháp đao này. Cuối cùng đã lên tới đỉnh, hắn gần như thở hắt ra một tiếng sau đó trực tiếp quỳ xuống, hai tay nắm lấy chuôi trường đao, thở hổn hển, toàn thân mồ hôi nhễ nhại. Phải một hồi lâu hắn mới khôi phục được một chút thể lực. Lúc này, hắn mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đỉnh tháp đao là một đài cao do vô số chuôi của trường đao tạo thành với đường kính khoảng mười thước, được gắn với nhau chỉnh tề lại bóng loáng.

Một khối nham thạch huyết sắc lẳng lặng nằm ở trên bình đài, giống như một bãi máu đã khô cạn đọng lại.

Ánh mắt Đinh Hạo lập tức dừng lại. Chỉ có điều, thứ thu hút sự chú ý của hắn không phải là nham thạch huyết sắc, mà là một thanh trường đao cắm ở trên nham thạch huyết sắc.

Đây là một thanh trường đao bề ngoài lộ ra màu hồng nhạt, chuôi đao đỏ đậm, có thể dùng hai tay cầm. Thân đao rộng khoảng ba mươi cm, lẳng lặng cắm ở trong nham thạch huyết sắc. Chỉ có một đoạn nhỏ lộ ra ngoài nham thạch huyết sắc, mơ hồ có một ma khí khó có thể hình dung, ở trong thân đao phát ra. Dùng mắt thường có thể thấy được một tia huyết quang lượn quanh thân đao.

Một lực lượng huyết mạch tương liên như có như không kêu gọi Đinh Hạo, chính là từ trong thanh ma đao này phát ra.

Không biết vì sao, trong nháy mắt này, Đinh Hạo có một loại ảo giác không giải thích được, dường như thanh đao này từng trải ngàn vạn năm, từng trải qua vô số kỷ nguyên hồng hoang. Nó nằm ở chỗ này, dường như chính là đang chờ đợi giờ phút mình xuất hiện.

Một lực lượng ở bên trong tâm bắt đầu khởi động.

Đinh Hạo theo bản năng tiến về phía trước một bước, bất tri bất giác liền đi tới trước mặt nham thạch huyết sắc, đưa tay ra nắm lấy chuôi của thanh ma đao này.

Ngay trong nháy mắt này…

Ong ong ong!

Thanh kiếm rỉ vẫn yên lặng, ở trong tay phải của Đinh Hạo đột nhiên bắt đầu run rẩy mãnh liệt.

Đây là một loại chấn động điên cường trước đó chưa từng có.