May mắn còn tồn tại hơn hai ngàn người, vì vậy đã có hơn nửa số người rời đi.
Những người còn lại, có một số vẫn đang do dự. Một số ít còn lại là đệ tử của các thế lực lớn nắm giữ tấm bia đá địa đồ. Trong lòng bọn họ có thể khiếp sợ, nhưng lại phải lưu lại. Cho dù bọn họ chết, cũng muốn tới bảo vệ từng chí cường giả, hộ tống bọn họ tiến vào di chỉ thần bí.
Toàn bộ quá trình thu thập tàn cục diễn ra trong tròn nửa ngày.
Rất nhiều thi thể mãnh thú hồng hoang dị chủng đã chết, cũng bị võ giả Nhân tộc và cường giả Yêu tộc đầy thù hận chia cắt không còn.
Từ trình độ nào đó mà nói, lần này người được lợi lớn nhất trong trận đại chiến này chính là Nhân tộc.
Bởi vì trái tim Chư Hoài bị Tống Khuyết của Thanh Vân Tông thu được, cuối cùng luyện chế được một viên tinh huyết Chư Hoài. Lấy thực lực Tống Khuyết, sau khi luyện hóa, có thể thi triển thần thông Nhân Vương Biến, thực lực tăng mạnh;
Cường giả Bạch Tuyền Thủy kiếm tu của Diệt Tuyệt Kiếm Tông lại thu được đầu của Chư Hoài. Trong đầu ẩn chứa xương sọ, con ngươi của Chư Hoài. Những vật này có thể chế tạo ra một bảo khí cao phẩm, giá trị không thua gì tinh huyết!
Tuy rằng Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc, Bổ Thiên Quyết và chí cường giả Yêu tộc cuối cùng cũng được chia phần da lông thân thể Chư Hoài, đáng tiếc so với đầu tinh huyết, vẫn kém hơn một ít.
Đinh Hạo nhận được một giọt máu đỏ thẫm lớn bằng quả đấm, cũng không biết nó có tác dụng gì. Chỉ có điều xét việc nó có thể xuyên qua thân thể cường giả cấp Yêu Hoàng, chỉ sợ cũng là bảo bối khó lường, không kém gì tinh huyết và đầu. Ngoại trừ thứ đó ra, hắn còn được chia một cái sừng của con Chư Hoài, hẳn là có thể luyện chế ra một vũ khí cực phẩm!
- Chư vị, chúng ta nên thôi kiêu ngạo và đắc ý. Không thể không thừa nhận, so sánh với những mãnh thú trong Cổ Lộ đã sinh sống từ thời thượng cổ, chúng ta bất luận là về nhân số hay thực lực, đều bị vây trong hoàn cảnh xấu. Cho nên sau khi tiến vào đoạn Cổ Lộ thứ hai, nhất định không thể lại giống như lúc trước, trắng trợn giết chóc cướp đoạt không ngừng. Chúng ta phải thận trọng từng li từng tí một, di chuyển ẩn nấp trên đường đi, có lẽ mới mới có thể đi đến đích cuối cùng!
Chí cường giả Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc dường như có điều muốn nói.
Hắn gãy một cánh tay, tuy rằng đã trọng sinh, nhưng khí tức lại có chút mệt mỏi, thực lực giảm lớn.
Các cường giả Nhân tộc và Yêu tộc, phạm vào một sai lầm trí mạng. Ngay từ đầu mọi người đã không xem các dị chủng hồng hoang trong tây du Cổ Lộ ra gì, tự mình nghĩ giống như sót vọt vào bầy dê, trắng trợn bắt giết phá hủy. Nơi nào bọn họ đi qua, cảnh tượng giống như đàn châu chấu đi qua, trở thành đất đai khô cằn. Cuối cùng điều đó đã kích thích những cư dân vốn sinh sống ở đó phản kích, thiếu chút nữa bị tiêu diệt hoàn toàn. Bọn họ tử thương vô cùng nghiêm trọng. Đây là một bài học đẫm máu.
Nếu như ngay từ đầu, cường giả hai tộc khiêm tốn tiến vào, chỉ chạy qua, thỉnh thoảng ngắt lấy một ít thần thảo bảo thuốc, khai khẩn một ít tinh khoáng thần thạch, có thể cũng không đến mức kích thích Chư Hoài hiệu triệu cuộc chiến đấu. Tổn thất của bọn họ tuyệt đối sẽ không nghiêm trọng như vậy.
- Nhân số đã không còn có bất kỳ ý nghĩa gì. Hãy để cho tất cả đệ tử của các đại môn phái môn rời khỏi. Chỉ nên lựa chọn tinh nhuệ trong đó, tạo thành tiểu đội, trang phục gọn nhẹ đi vào. Chúng ta tiến vào với nhân số quá nhiều, ngược lại sẽ hoàn toàn gây ra tác dụng ngược lại!
Chí cường giả Bổ Thiên Quyết đưa ra kiến nghị.
Đám người Tống Khuyết cũng đều tán thành.
Trải qua trận chiến đấu vừa rồi, khiến mọi người ý thức được tính tàn khốc và đáng sợ của tây du Cổ Lộ. Thời điểm thú triều vô cùng vô tận trùng kích rất tàn nhẫn, khiến rất nhiều người cả đời khó quên. Mặc dù giữa Nhân tộc và Yêu tộc tích lũy thù hận từ ngàn vạn năm trước khó có thể hóa giải, nhưng dưới tình huống như vậy, phải miễn cưỡng hợp tác. Bằng không hai bên không có cách nào đi tới đoạn cuối cùng của Cổ Lộ.
Sau khi thương nghị một hồi, tất cả bắt đầu rút bớt nhân mã.
Đinh Hạo đánh tiếng với Tống Khuyết và Bạch Tuyền Thủy, quay trở lại ngoài trăm dặm, gặp lại đám người Lý Y Nhược, Trương Phàm, nói sơ qua một lượt về chuyện đã xảy ra. Sau đó hắn trưng cầu ý kiến của Trung Châu Tam Hoàng:
- Tình huống đại khái chính là như vậy. Tiến hay lùi, do chính các ngươi quyết định. Nếu như tiếp tục tiến sâu vào trong, rất có thể sẽ phải chết. Ta cũng không thể bảo vệ các ngươi chu toàn. Nếu như rời khỏi, khế ước của chúng ta lúc trước không còn giá trị. Chỉ có điều, cho tới bây giờ, số thần thảo, bảo thuốc, thần liêu và các loại tinh khoáng nhận được ở trong đoạn tây du Cổ Lộ đầu tiên, các ngươi có thể nhận được một phần ba. Còn một phần ba, chia cho Thiên Đao Tuyệt Kiếm Minh. Ta cầm một phần ba...
- Cái này...
Trên mặt lão đại của Trung Châu Tam Hoàng lộ vẻ do dự.
- Chúng ta thương lượng một chút.
Nói xong hắn xoay người đi tới thương nghị với hai vị huynh đệ khác cùng với các đệ tử Thiên Ninh Vương Triều.
Đinh Hạo suy nghĩ một chút, xoay người lại nói:
- Con đường phía trước nguy hiểm khó lường. Mặc dù là cường giả Hoàng cấp, bất cứ lúc nào cũng có thể phải chết. Vậy không bằng quay trở lại. Y Nhược và Tiểu Phàm, các ngươi không cần phải... mạo hiểm. Lúc đó cứ theo đường cũ trở về, tới trong Thiên Đao Tuyệt Kiếm Lâu tu luyện, sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào. Đồng thời cũng có thể chiếu cố tốt cho sư tỷ Tây Môn. Còn lại hơn ba tháng, các ngươi có thể lĩnh ngộ được tinh túy đao pháp và kiếm pháp trong đó. Nếu như so với tiến vào Cổ Lộ càng có lợi hơn!
Lý Y Nhược muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn thuận ý gật đầu.
Trong lòng nàng hiểu rất rõ, nếu như mình cứng rắn đòi đi theo, một khi thật sự có đại chiến bạo phát, mình sẽ trở thành gánh nặng cho Hạo ca ca. Tuy rằng nàng thật sự rất muốn bất kỳ lúc nào cũng được ở bên cạnh Đinh Hạo, đi cùng hắn, qua năm tháng dài dằng dặc này. Chỉ có điều nàng càng muốn Đinh Hạo có thể yên tâm chiến đấu hơn.
Trương Phàm cười gãi sau gáy:
- Ta muốn cùng Đinh sư huynh chiến đấu. Hiện tại ta… có thể giúp được sư huynh.
- Nhưng sư tỷ Tây Môn, cũng cần có người chiếu cố. Trong thành lớn Cửu Trọng Thiên, chỉ sợ cũng sẽ không bình an. Y Nhược cũng cần ngươi bảo vệ.
Đinh Hạo vẫn kiên trì bảo Trương Phàm lưu lại.
Trương Phàm là thiếu niên tu luyện về săn bắn, huyết khí giống như thần long tràn đầy. Trực tiếp đối chiến thật sự hết sức cường hãn, thực lực vượt qua Vũ Vương cao đoan, nhưng cuối tu vi huyền khí quá thấp, không cách nào bay lượn trên không trung. Một khi gặp phải loại đối thủ cường đại như Chư Hoài này, không có cách nào ngăn cản được, căn bản không có cách nào chạy trốn, chỉ có một con đường chết.
Trương Phàm dừng một chút. Hắn cũng hiểu rõ Đinh Hạo gửi gắm kỳ vọng cao đối với mình. Hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu:
- Vậy được rồi, bên này sư huynh cứ yên tâm.