Đinh Hạo lấy trường đao Trảm Nguyệt và Thiên Quyết thuận thế vung lên, đánh tan lực lượng cuối cùng, trở tay chụp tới.
Một bảo châu màu đỏ sáng lấp lánh trong suốt lớn bằng nắm tay, mang theo khí tức trong suốt ấm áp lấp lánh, rơi vào trong tay Đinh Hạo.
- Đây là bảo bối gì vậy?
Đinh Hạo càng kinh hãi hơn, không khách khí chút nào chiếm nó làm của riêng.
Cùng lúc đó, Tống Khuyết và chí cường giả Diệt Tuyệt Kiếm Tông Bạch Thủy Tuyền lúc trước bị các chí cường giả Yêu tộc mạnh mẽ bài xích, ánh mắt cũng sáng lên, không hẹn mà thừa dịp này nắm lấy cơ hội ngàn năm một thuở. Trong nháy mắt khi các chí cường giả Yêu tộc đều kinh sợ thối lui, bọn họ thân hóa lưu quang, lóe lên, lao tới phía trước thi thể con thú lớn, từng người thi triển thần thông của mình, lần lượt chém đứt đầu và trái tim của Chư Hoài bỏ vào trong túi...
Lần kinh biến này, bất kỳ kẻ nào cũng không ngờ tới.
Số lượng các chí cường giả Yêu tộc gấp hai lần Nhân tộc. Cuối cùng bảo bối tinh hoa trên người con thú lớn Chư Hoài lại rơi vào trong tay chí cường giả Nhân tộc. Tà Tâm Yêu Hoàng gần như bị hủy diệt hoàn toàn. Chí cường giả Ngân Nguyệt Cổ Yêu Tộc cũng máu nhuộm trời cao...
Một trận đại chiến cuối cùng đã kết thúc.
Con thú lớn Chư Hoài đã chết, ý chí chiến đấu của tất cả thú lớn dị chủng hồng hoang tại tây du Cổ Lộ đã hoàn toàn tan rã. Khi thân thể khổng lồ giống như ngọn núi cao ngã dưới, gần như tất cả mãnh thú đều gào thét chạy trốn, cũng không cách nào khôi phục được ý chí chiến đấu, có một xu thế như binh bại núi đổ...
Những dị chủng hồng hoang có thực lực đáng sợ, nhưng lại có trí khôn nhất định.
Đương nhiên, khi phần lớn dị chủng hồng hoang chạy trối chết, cũng có một vài mãnh thú trung thành với Chư Hoài, bi thương liều chết, dường như muốn được chết cùng Chư Hoài, bắt đầu liều chết đột kích, cuối cũng bị các chí cường giả của các thế lực lớn không chút khách khí tiêu diệt.
Mặt đất bị nghiền nát, cảnh tượng trước mắt đầy hoang tàn.
Vô số cây cổ thụ nghìn năm bị thiêu đốt. Trong không khí tràn ngập khói đen. Nham thạch nóng chảy phóng ra khí tức giống như lưu hoàng. Cảnh tượng giống như vừa trải qua một tai họa diệt thế. May mà Cổ Lộ có pháp tắc thiên địa thượng cổ che chở, bằng không chỉ sợ đã sớm bị loại chiến đấu với quy mô này đánh nát.
Bất kể như thế nào, đối với các cường giả Nhân tộc và Yêu tộc mà nói, trận chiến này tuyệt đối là một trận thắng thảm.
Trước nhất Tà Tâm Yêu Hoàng kiêu ngạo, cuối cùng bị Chư Hoài này giả vờ chết phản kích một đòn, phát ra hồng quang xuyên thủng thân thể, chỉ còn lại có thần hồn. Thực lực toàn thân giảm sút. Cuối cùng hắn dưới sự trợ giúp của Tà Tâm Thần Điện, cao thủ Yêu tộc, mới căm hận tránh qua một bên. Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác phân chia các bảo vật trên thi thể của Chư Hoài.
Lấy thực lực của hắn hiện nay, không có tư cách lại tham dự vào chuyện phân chia chiến lợi phẩm. Ngay cả bốn cái sừng trâu cũng phải ném ra.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Hắn không còn kiêu ngạo như trước. Trong số tất cả chí cường giả hiện nay, thương thế của hắn nặng nhất, thực lực thấp nhất, không có tư cách tranh đoạt...
Mèo mập Tà Nguyệt chảy nước bọt, không ngừng quan sát Tà Tâm Yêu Hoàng.
Hồn thể cường giả đối với mèo mập mà nói, tuyệt đối là một loại thuốc bổ hiếm thấy. Từ di chỉ trong dãy núi nham thạch phía tây, sau khi khai trai, cắn nuốt hồn thể vị cường giả thượng cổ vô danh kia, mèo mập nhớ mãi không quên đối với loại mỹ thực này.
Tà Tâm Yêu Hoàng bén nhạy cảm giác được ác ý đến từ chính mèo mập Tà Nguyệt. Loại ánh mắt này nhìn mình, giống như nhìn một con chuột béo, khiến hắn không khỏi cảm thấy toát mồ hôi lạnh, cả người đều nổi da gà, hết hồn!
- Meo, hiện tại chí cường giả Yêu tộc quá nhiều, không tiện đưa tới miệng. Chờ tới khí quay lại tìm một tối đêm đen gió cao, sẽ đột nhiên tập kích... Hắc hắc!
Mèo mập đại gia vừa nghĩ, vừa chảy nước miếng.
Rất nhanh, mấy đại chí cường giả đã chia cắt xong thi thể của con thú lớn.
Thân thể to lớn của Chư Hoài ngay cả một chút thịt cặn cũng không còn. Bất luận là da, máu và thịt, xương trắng hay là máu, tất cả đều là bảo bối cực kỳ hiếm thấy. Có thứ có thể tăng cường tu vi, có thứ có thể chế tạo thành huyền khí thậm chí bảo khí. Thân thể lớn như ngọn núi rất nhanh đã bị phân chia hoàn toàn.
Ngoại trừ trong túi mấy đại chí cường giả đã được lấp đầy, mấy nghìn các cường giả lúc trước chịu trách nhiệm chống lại thú triều của mãnh thú hồng hoang dị chủng, cũng được chia một chén canh. Cho dù các chí cường giả không coi ai ra gì, cũng phải biết trấn an lòng người, như vậy mới có thể tránh cho nhiều người tức giận!
Sau khi kiểm kê lại tình hình chiến đấu, một trận chiến này bất luận đối với Yêu tộc hay đối với Nhân tộc mà nói, đều là tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Cường giả Nhân tộc và Yêu tộc dũng mãnh xông vào tây du Cổ Lộ đoạn thứ nhất, có ít nhất hơn năm ngàn người. Ở phía ngoài, bọn họ không hề thăm dò trước đã chết đại khái hơn một trăm người. Trong một trận chiến này, bỏ mình hơn hai ngàn người.
Mấy con số này thật sự khiến tất cả mọi người không cách nào thừa nhận được. Dựa vào hơn một vạn đệ tử tinh hoa của thế hệ trẻ tại bắc vực, ở tây du Cổ Lộ đoạn thứ nhất, đã tổn thất ngoài một phần năm. Đối với rất nhiều môn phái nhỏ mà nói đây quả thực chính là tai họa. Đệ tử thiên tài của bọn họ chỉ trải qua một trận đánh đã bị tiêu diệt sạch. Theo đó, hy vọng của môn phái này cũng bị mất. Nhân tài bị cắt đứt, dẫn đến môn phái như vậy trong tương lai không xa tất nhiên sẽ suy sụp!
Tổn thất quá lớn, khiến tất cả mọi người bắt đầu nghi ngờ liệu mình có thể sống đi tới điểm cuối của Cổ Lộ hay không.
Cứ dùng máu và xương trắng để trả giá lớn như vậy mở đường tiến vào tây du Cổ Lộ tìm kiếm di chỉ thần bí, thật sự có đáng hay không?
Đây mới chỉ là đoàn đầu tiên trong mười một đoạn của tây du Cổ Lộ mà thôi. Kế tiếp sau khi tiến sâu vào bên trong, mức độ khó khăn của Cổ Lộ tất nhiên sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó các loại nguy hiểm tuyệt đối sẽ chỉ có tăng chứ không giảm. Đến lúc đó chỉ sợ vẫn chưa đi đến di chỉ thần bí, những thiên tài Nhân tộc và Yêu tộc đều đã chết sạch.
Một số người sau khi suy ngẫm một chút, cuối cùng cũng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp đầy mê hoặc của di chỉ thần, thu hồi tham vọng, không chút do dự xoay người rời khỏi tây du Cổ Lộ!
Tuy rằng thần tàng rất tuyệt, nhưng không có mạng hưởng, tất cả đều hư ảo.
Dọc theo con đường này thật sự nguy hiểm đáng sợ. Cùng với việc có thu hoạch được hay không, rời khỏi tây du Cổ Lộ, bọn họ còn có thể tu luyện trong chiến trường Bách Thánh, đến lúc đó trở về bắc vực, vẫn là thiên tài ngang dọc một cõi, vẫn có thể danh chấn các môn phái, không cần phải... Vì thứ di chỉ thần bí hư vô mờ mịt này mà đi chịu chết!
Những người này đều là nhân kiệt của thế hệ. Một khi đã đưa ra quyết định, tuyệt đối sẽ không dây dưa.