Không ai biết là cường giả gì che chở Thanh Bình học viện nhưng tuyệt đối là đẳng cấp chí tôn, bởi vì khi đó trong dong binh đoàn có một cường giả cảnh giới bán thần cảnh trấn giữ nhưng không có chút sức phản kháng đã bị giết.
Tông môn cuối cùng tồn tại là thế lực phật môn, Vô Niệm phái.
Vô Niệm phái vốn không có thế lực đỉnh cao trong đại môn phái Tuyết Châu, nhưng nghe nói có cường giả đẳng cấp chí tôn của Tây Mạc Đại Lôi Âm Tự giáng xuống trấn giữ Vô Niệm phái. Trong phút chốc Vô Niệm tuyết sơn phòng thủ kiên cố.
Trừ ba đại tông môn này ra các thế lực vốn có trong Tuyết Châu bị xáo trộn, gặp kiếp nạn lớn.
* * *
Hôm nay trời trong nắng ấm.
Khu vực Vấn Kiếm tông.
Các lều, nhà tranh dựng khắp nơi, khói bếp bay lên. Giờ đang là mùa xuân, Tuyết Châu vẫn hơi lạnh. Sau khi tuyết tan nước sông tăng lên, dòng sông chảy xiết qua thảo nguyên lớn. Thảo nguyên mọc cỏ non mơ hồ có dấu vết tuyết đọng chưa tan.
Khắp nơi là nạn dân tỵ nạn.
Tống Quang là một trong các nạn dân.
Trước khi tai nạn xảy ra Tống Quang mới có sáu tuổi, là nhi tử một nhà buôn bán nhỏ ven Kính hồ. Phụ thân Tống Kỳ Dật có một tiệm nhỏ riêng trong chợ giao dịch Kính hồ, miễn cưỡng đủ cho gia đình sống.
Nhưng Huyết Long dong binh đoàn tấn công Kính hồ, chút tài sản nho nhỏ của Tống gia thành bọt nước. Tống Kỳ Dật bị thương, phòng bị hủy. Không nhà để về, gia đình ăn bữa đói bữa no, tình thế càng ngày càng gay go.
Thế đạo rối loạn, cuối cùng Kính hồ bị một thế lực mới hung ác chiếm cứ.
Có ngày Tống Kỳ Dật bị bắt đi tu sửa phòng ngự, vết thương trở nặng cộng thêm bị võ giả thế lực mới đánh thảm thương, cuối cùng tắt thở.
Hai mẫu tử Tống Quang, Doãn Uyển Đồng nghe tin tức này như tiếng sét giữa trời xanh. Mất trụ cột trong nhà, hai mẫu tử thấy không sống nổi nữa. Lúc này Kính hồ lại rơi vào chiến loạn, Doãn Uyển Đồng mang theo nhi tử Tống Quang chạy nạn, qua muôn vàn khó khăn, mấy lần suýt bị giết cuối cùng đến Vấn Kiếm sơn mạch.
Có cường giả bí ẩn trong Vấn Kiếm tông che chở, đây là khu vực an toàn duy nhất trong mấy ngàn dặm đối với đám bình dân.
Mỗi ngày Tống Quang ngơ ngác nhìn hướng sơn môn Vấn Kiếm tông.
Tống Quang siết chặt nắm tay nhỏ, nói:
- Mẫu thân, ta muốn lên núi. Nếu ta có thể bái vào môn hạ vị cường giả bí ẩn của Vấn Kiếm tông thì nhất định sẽ báo thù được cho phụ thân.
Doãn Uyển Đồng ôm nhi tử, gật đầu, nhưng nàng biết đó là điều không thể.
Doãn Uyển Đồng nghe nói sơn môn Vấn Kiếm tông đã đóng, dù là các cường giả võ đạo cũng không vào được chứ nói gì người thường nhỏ yếu như bọn họ. Đường vào núi đã đứt, con chim còn không thể bay vào.
Mấy ngày nay có nhiều người đến dưới núi thỉnh cầu bái sư học nghệ, có người quỳ mười ngày mười đêm bên Tẩy Kiếm Trì. Nhưng cường giả bí ẩn trên núi không lộ mặt, không đáp lại chút nào, có thể thể thấy cường giả kia không muốn thu đồ đệ.
Tống Quang bỗng lớn tiếng nói:
- Mẫu thân nhìn kia, chỗ đó có ánh sáng!
Bốn phía xôn xao, vô số nạn dân tụ tập lại lộ biểu tình kinh hoàng nhìn hướng Vấn Kiếm sơn mạch như thánh địa ở phía xa. Trên bầu trời Vấn Kiếm sơn mạch bỗng có đoàn sáng trắng khổng lồ hiện ra, hư không bị ánh sáng trắng xé rách, mơ hồ thấy các bóng người.
Có người hét to:
- Là vực môn Thần Ân đại lục!
Mấy ngày nay dân chạy nạn thấy rất nhiều cảnh tượng như vậy, đám dong binh đoàn săn giết từ khe hở không gian giáng xuống.
- Đám tạp chủng Thần Ân đại lục muốn tấn công Vấn Kiếm sơn mạch sao?
- Làm sao đây? Vị đại nhân cường giả đó có thể chống đỡ được không?
Tim đám nạn dân treo cao, chỗ này là đất lành cuối cùng của bọn họ. Nếu đám tạp chủng Thần Ân đại lục tấn công Vấn Kiếm sơn mạch thì bọn họ không còn hy vọng gì, chỉ có thể chờ bị tàn sát.
- Thiên Dực ca, thật sự là ngươi sao?
Thiên Âm ngây ngốc nhìn thanh niên tuấn tú khóc ròng trước mắt mình, đầu óc nàng trống rỗng.
Hình ảnh Thiên Âm chỉ thấy trong giấc mơ hàng đêm đột nhiên thành hiện thực, làm nàng thở gấp. Hình ảnh trước mắt giống cảnh trong mơ biết bao, nhưng mỗi lần Thiên Âm vui vẻ xông tới muốn ôm người đó thì bóng dáng Phương Thiên Dực sẽ vỡ ra.
Thiên Âm sợ hãi không dám tiến lên.
Phương Thiên Dực ngẩn ngơ.
Dù Phương Thiên Dực là cường giả đỉnh cao có thể trấn áp khí vận một phương, tâm tình tu vi tĩnh lặng như nước nhưng thấy khuôn mặt ngày nhớ đêm mong này gã vẫn kiềm không được xao động. Nước mắt chất chứa tình cảm trào ra hốc mắt.
Phương Thiên Dực sống qua thời gian sống và chết tôi luyện, gã cho rằng mình mãi mãi không khóc nữa, nhưng trước mặt Thiên Âm thì vách tường trong lòng gã, sự kiêu ngạo của gã chớp mắt tan rã.
Nàng gầy đi.
Nàng tiều tụy.
Thiếu nữ xinh đẹp ngày xưa dào dạt sức sống thanh xuân hiện lên trong đầu Phương Thiên Dực, nữ nhân trước mặt gã gầy yếu nhiều. Đôi mắt sáng ngời, trong suốt chất chứa mệt mỏi.
- Thiên... Thiên Âm...
Phương Thiên Dực cúi đầu, khi ngẩng lên thì nước mắt không còn, gã mỉm cười từng bước đến gần. Phương Thiên Dực ôm chặt thiếu nữ Thiên Âm vào lòng.
- Thiên Dực ca...
Thiên Âm lẩm bẩm:
- Thật sự là Thiên Dực ca sao?
Phương Thiên Dực gật đầu lia, cảm nhận ôn hương trong nực chân thật, không phải làm ộng.
Đám đệ tử Vấn Kiếm tông Lý Y Nhược, Nhậm Tiêu Dao, Cuồng Đao Trương Phàm đứng một bên nhìn, mừng thay cho Thiên Âm.
Thật không ngờ bọn họ quay về sơn môn Vấn Kiếm tông sẽ có việc vui như thế. Phương Thiên Dực sư huynh mất tích mấy năm xuất hiện trong sơn môn trống rỗng, giống như câu: Bách lý tìm hắn thiên bách độ, bỗng nhiên ngoái đầu người đã ở nơi ngọn đè leo lắt.
Nên biết rằng trước đó Đinh Hạo động viên các loại lực lượng, con đường, tiêu hao nhiều nhân lực, vật lực, tài lực nhưng không tìm được Phương Thiên Dực. Mọi người sợ kích thích Thiên Âm, dù ngoài miệng không nói nhưng trong lòng cho rằng Phương Thiên Dực đã chết.
Không ngờ thiên tài kiếm đạo từng cùng Đinh Hạo được gọi là kiếm thuật song tuyệt của Thanh Sam Đông Viện xuất hiện trước mặt mọi người.
Hữu tình nhân sẽ thành thân thuộc, không uổng công mấy năm nay Thiên Âm sư muội chảy nước mắt nhớ nhung.
Vương Tuyệt Phong cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Dực ở đây sao?
Khi Phương Thiên Dực bước tới hành lễ thì Vương Tuyệt Phong nâng gã lên, vỗ mạnh vào vai gã.
Vương Tuyệt Phong nói:
- Ta đã nói rồi, người tốt không sống lâu, tai họa kéo ngàn năm. Tiểu tử nhà ngươi cũng độc lắm, sao chết dễ được.
Trán Phương Thiên Dực nổi gân xanh.
Mọi người che mặt.
Vương sư thúc quả nhiên vẫn phong cách cũ, khen người kiểu đặc biệt.
- Phương sư huynh.
- Thiên Dực sư huynh.
- Ha ha ha ha ha ha! Tốt qua, Thiên Dực huynh đã về!
Rất nhiều đệ tử Thanh Sam Đông Viện ngày xưa vây quanh Phương Thiên Dực, từng cùng nhau học nghệ khiến mọi người có tình cảm sâu đậm. Đệ tử quý đó nhờ có Đinh Hạo tồn tại nên rất đoàn kết, Phương Thiên Dực là một trong mấy nhân vật trung tâm Thanh Sam Đông Viện, có quan hệ đặc biệt tốt với nhiều người.
Lúc này thấy Phương Thiên Dực trở về, nhiều người chạy lại ôm gã. Là nam nhi nhưng mọi người khóc vì kích động, Vấn Kiếm tông xảy ra quá nhiều chuyện, vì kinh nghiệm đó mà họ càng quý trọng tình nghĩa sư môn hơn.
Tình huống rất cảm động.
Mọi người bỗng tách ra một con đường.
Phương Thiên Dực ngoái đầu lại, thấy người mặc áo xanh tươi cười nhìn mình.
- Đinh sư huynh!
Phương Thiên Dực kích động chạy lại ôm chặt Đinh Hạo. Tình cảm giữa nam nhân biểu hiện rõ ràng vào lúc này. Nam nhân áo xanh trước mắt vừa là thầy vừa là bạn của Phương Thiên Dực, là người ảnh hưởng lớn nhất đến đời võ giả của gã, là người gã tin tưởng, dựa dẫm suốt đời.
Đinh Hạo mỉm cười nói:
- Về là tốt rồi.
Hốc mắt Đinh Hạo ướt nước, nói:
- Ta biết ngay ngươi sẽ về. Mấy năm nay đi đâu? Làm mọi người rất lo lắng, khiến Thiên Âm sư muội xinh đẹp của chúng ta chảy cạn nước mắt vì ngươi. Tiểu tử, nếu ngươi về muộn một chút có lẽ Thiên Âm sư muội đã bị người cướp mất.
Phương Thiên Dực cười hì hì, gãi đầu.
Một thanh âm dịu dàng chân chất vang lên:
- Đây là động tác của ta, bị ngươi bắt chước rồi.
Phương Thiên Dực vụt ngoái đầu, trông thấy hai người cười đứng sau lưng mình. Phương Thiên Dực cười phá lên, bỗng nhào qua ôm chặt hai người, lắc mạnh.
Phương Thiên Dực cười to bảo:
- Hai tiểu tử này, sao giờ mới đi ra?
Hai người bị Phương Thiên Dực lắc đến đầu váng mắt hoa chính là thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Vương Tiểu Thất.
Nhóm bốn người Thanh Sam Đông Viện trải qua nhiều chuyện, từ đệ tử ký danh tầng chót nhất bắt đầu phấn đấu, lần đầu tiên gặp mặt không đánh không quen biết nhưng đến cuối cùng là bằng hữu tri tâm nhất.
Chỉ có cùng nhau trải qua ngày tháng sống chết mới hiểu bốn người Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Vương Tiểu Thất an toàn đứng chung một chỗ như bây giờ là đáng quý biết bao.
Mọi người hỏi han, Phương Thiên Dực kể lại chuyện mình trải qua.
- Nói vậy là ngươi rớt xuống địa huyệt thâm uyên sau núi, bởi vì cơ duyên xảo hợp bi long khí cực độ bùng phát xé rách hư không đưa thẳng đến Thần Ân đại lục?
Đinh Hạo gật gù, đây là giải thích duy nhất, gần giống với suy đoán của hắn.
Mấy ngày nay Phương Thiên Dực tìm hiểu nhiều chuyện xảy ra sau khi gã rời khỏi Vấn Kiếm tông, trò chuyện với mọi người một lúc mới biết cái gọi là tiên giới chính là Thần Ân đại lục.
Phương Thiên Dực nói:
- Sau khi ta đến Thần Ân đại lục phát hiện thực lực của mình tăng siêu nhanh nghe rợn người. Mới đầu ta cho rằng Thần Ân đại lục là tiên giới chẳng qua bị nhốt ở chỗ kỳ dị, mãi khi đến cuộc chiến Thập Vạn Đại Sơn mạch, ta được truyền thừa ba ngàn tuyệt kiếm của sư tôn và công lực ẩn chứa bên trong nên phá giam cầm chyạ ra.
- Ba ngàn tuyệt kiếm? Đó là tuyệt học của tiền bối Thạch Nhất Hoàng, thì ra ngươi có được nó?
Đinh Hạo rất ngạc nhiên, khi đó nhiều người muốn tìm ba ngàn tuyệt kiếm ai ngờ rơi vào tay Phương Thiên Dực.
Năm xưa Thạch Nhất Hoàng được gọi là vua kiếm đạo, ngang ngửa với song kiêu Thần Đình phương đông, là thiên tài tuyệt thế đại lục phương đông, truyền thừa bí ẩn, không ai biết lai lịch sư thừa. Thạch Nhất Hoàng là một truyền kỳ, tuyệt học ba ngàn tuyệt kiếm hiển hách một thời. Một mình Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng đã là thế lực bất hủ, các tông môn không dám trêu vào.
Phương Thiên Dực được tuyền thừa ba ngàn tuyệt kiếm đúng là cơ duyên muôn thuở.
Phương Thiên Dực than thở:
- Sau này ta có đi Thạch Chủy thành, bị cuốn vào Thần Điện Hoàng Kim, tranh giành thuốc dẫn tiên dược, tiên khí. Tiếc rằng ta không hiểu nhiều về thế giới kia, không được cơ duyên. Vực môn mới xuất hiện, ta biết tin Vô Tận đại lục nên lẫn vào dong binh, khó khăn lắm mới trở lại Vấn Kiếm sơn mạch lại biết được các ngươi đều đi tiên giới.
Phương Thiên Dực vốn tưởng rằng ngày gặp lại rất xa xôi ai ngờ đến nhanh như vậy.
Mọi người nghe kinh tâm động phách.
Đinh Hạo nhớ lúc trong Thần Điện Hoàng Kim, màn hình thủy tinh chính giữa đại điện có chiếu hình Phương Thiên Dực đổi dạng, tiếc rằng hắn không nhận ra. Đinh Hạo không ngờ thực lực của Phương Thiên Dực tăng trưởng mau đến thế, gã gần như là chí tôn.
Sau khi Phương Thiên Dực vào Thần Ân đại lục luôn bị nhốt trong một bí cảnh không thoát ra được, mỗi ngày chỉ có thể tu luyện. Sau này Phương Thiên Dực được thần thông ba ngàn tuyệt kiếm mới thoát khỏi. Hèn gì Phương Thiên Dực không hiểu rõ về Thần Ân đại lục, không biết chỗ đó là tiên giới mà người Vô Tận đại lục hay đồn. Nếu không thì Phương Thiên Dực sẽ lợi dụng vực môn mới khổng lồ mới quay về Thần Ân đại lục tìm đám Đinh Hạo, đệ tử Vấn Kiếm tông.
Cuồng Đao Trương Phàm vui vẻ cười nói:
- Lần này tốt rồi, huynh đệ chúng ta lại tụ họp, chấn hưng tông môn.
Tâm tính Cuồng Đao Trương Phàm đơn thuần, không ham muốn gì. Tuy nhiên thấy Phương Thiên Dực về khiến Cuồng Đao Trương Phàm mừng rỡ ra mặt.
Phương Thiên Dực gật đầu, hưng phấn hỏi:
- Đúng vậy.
Rốt cuộc chờ đám người Đinh sư huynh trở về, có thể thoải mái hoạt động.
Phương Thiên Dực ngẩng đầu thấy Tạ Giải Ngữ đứng sau lưng Đinh Hạo không xa, chắp tay chào hỏi:
- Tạ sư tỷ.
Tạ Giải Ngữ cười cười, gật đầu.
- Nhưng thế uccj Tuyết Châu gần đây không quá tốt...
Phương Thiên Dực giới thiệu thế cục Tuyết Châu, Bắc Vực cho mọi người nghe.
Đám người rất giật mình kêu lên:
- Đã rối loạn như vậy?
Vực môn mới khổng lồ mới này năng lực truyền tống có hạn, không thể đưa nhiều dong binh Thần Ân đại lục đến đây vậy mà trong thời gian ngắn đã khiến nguyên Vô Tận đại lục rơi vào hỗn loạn, tối tăm?
Phương Thiên Dực nói:
- Đáng hận nhất là đám võ giả bại hoại, cấu kết với dong binh ngoài địa lục tàn sát đồng bào. Một số tông môn nổi tiếng lâu năm hoàn toàn thành phụ thuộc của dong binh đoàn, bọn họ đã mất vinh diệu võ giả bảo vệ chủng tộc, sa đọa không thuốc cứu chữa...
Đinh Hạo nghe Phương Thiên Dực nói xong dứt khoát quyết định:
- Trấn áp Tuyết Châu trước rồi khuếch trương Bắc Vực, không thể để nó tiếp tục loạn.
Lý Lan không trở về Vô Tận đại lục, nàng ở lại Thần Ân đại lục quản lý sơn môn tạo hóa, thể tu Hãn Hải sâm lâm. Cho nên mọi chuyện trong Vấn Kiếm tông tạm thời Đinh Hạo do toàn quyền phụ trách chỉ huy.
Mọi người đồng ý quyết định của Đinh Hạo.
- Dàn xếp xong tông môn đã, mở sơn môn ra cho mọi người biết chúng ta trở về.
Đinh Hạo cười nói:
- Truyền tin liên lạc với minh hữu trước kia, chia nhau hành động. Phải thanh trừ các thế lực tội ác chồng chất trong Tuyết Châu!
Vương Tuyệt Phong cười hưng phấn hỏi:
- Tốt, sớm nên hoạt động thân thể!
Cuồng Đao Trương Phàm nói:
- Ta về Bách Man sơn nhìn xem.
Lý Vân Kỳ nói:
- Ta đi Thanh Giang trấn.
Đinh Hạo định nói gì thì có lông phượng xẹt qua không trung.
Tạ Giải Ngữ biến sắc mặt nói:
- Tiên Hoàng cung báo tin gấp, Hạo ca ca, ta đi về nhìn xem.
Đinh Hạo gật đầu.