Đêm trong như nước, Bạch Ngọc Đường vội vội vàng vàng chạy như bay trong đêm tĩnh lặng ở Khai Phong phủ, cảm thấy được bản thân thực buồn cười, té ra viện cớ không đi tìm kiếm cũng vẻn vẹn chỉ là viện cớ, lúc này đây, tâm tư muốn gặp lại Miêu nhi cho dù là một khắc cũng đã không thể đợi thêm nữa.
Chẳng biết tại sao tối nay Hành quán Tây Hạ lại đèn đuốc sáng trưng, canh giữ nghiêm ngặt, không khí khẩn trương khác thường. Bạch Ngọc Đường từng một lần thám hiểm cấm địa Hoàng Cung, mà Hành quán đêm nay so với cảnh giới trong Hoàng Cung cũng không hề thoải mái hơn một chút nào, Bạch Ngọc Đường mơ hồ cảm thấy được sự tình không ổn. Bất quá cũng may lần này mặc y phục dạ hành, lại thêm khinh công cao cường (cái này là chém), cũng không phải quá khó khăn để né tránh khỏi tầm nhìn của binh lính trông giữ.
Bạch Ngọc Đường xoay xoay, vòng vòng hai ba cái đã tới đình viện nơi vị tướng quân cấp cao trong triều cư ngụ. Trong một loạt sương phòng, có một căn phòng sáng sủa đặc biệt, Bạch Ngọc Đường nhảy vút một cái lên nóc phòng, giống như con mèo tìm tìm một góc nhỏ, lặng lẽ nhấc mái nhói lên chừa ra một khe hở con con, Bạch Ngọc Đường đem mặt dán sát lại khe hở nhìn quanh căn phòng. Trong có bốn người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn cùng nhau, vừa nhìn qua dáng dấp thì biết ngay là người Tây Hạ. Trong đó có một người đàn ông bộ dáng dũng mãnh, khí phách khoáng đạt. Đoán chừng hắn ta là người mới của Lý Nguyên Hạo, quả nhiên người đàn ông gầy gầy bên cạnh gọi hắn ta là “Thác Bạt tướng quân”.
Thác Bạt tướng quân vẻ mặt u ám, bên trong phòng một mảnh trầm mặc. Tướng quân ngồi đối diện với một nam nhân che khuất nửa cái mặt, chỉ lộ ra một vết sẹo dài ngoằng do đao chém xuyên suốt cả khuôn mặt. Bạch Ngọc Đường biết người này võ công cao thâm, bời vì ba người kia hô hấp đều có thể dễ dàng cảm giác được, chỉ có người này hô hấp thật vi diệu (nhẹ nhàng), nếu bây giờ người này đứng đằng sau mình, đến ngay cả Bạch Ngọc Đường cũng không dám chắc chắn sẽ cảm giác được.
Tướng quân đánh vỡ cục diện bế tắc:
“Nếu bệ hạ qua tối nay còn chưa trở về, Thiên Tịch, ngươi liền đem cao thủ nghĩ cách cứu viện bệ hạ ra ngoài, nếu Đại Tống đã biết được kế hoạch tiến công của quân ta, vậy chỉ còn cách nắm chặt thời cơ mạnh tay một nhát, thừa dịp lúc quân Tống hãy còn chưa hoàn toàn hợp thành thế phòng vệ”.
“Thuộc hạ tuân mệnh.” – Người bịt mặt kiên định mà gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm nghĩ, thì ra người tên Thiên Tịch chính là ám bộ mà triều đình Tây Hạ vẫn thường gọi, đều là tập hợp một ít người có võ công cao cường, nhiệm vụ chính là hoàn thành công việc ám sát cùng nghĩ cách cứu viện.
Tướng quân đột nhiên quay mặt sang người nam nhân ngồi bên cạnh vẫn im lặng từ nãy giờ, người này tướng mạo bình thường, nhưng là đôi mắt lộ ra sự sắc bén cùng nhanh trí.
“Nhân Đa huynh, chuyện Triển Chiêu chỉ sợ không thể kéo dài thêm nữa, cơ hội giải quyết chính là ngay buổi tối nay.”
Bạch Ngọc Đường vừa nghe đến hai chữ Triển Chiêu, đáy lòng không khỏi run rẩy một hồi, lại càng ngừng thở, tập trung tinh thần nghe ngóng không dám bỏ sót một câu chữ nào.
Nam nhân tên gọi Nhân Đa ngửa mặt lên trời thở dài:
“Đại tướng quân, việc đã đến nước này, tại hạ cũng không ngăn trở thêm nữa, có lẽ là thiên ý đi. Vốn nghĩ một năm đãi ngộ cùng ái mộ có thể khiến cho Triển Chiêu hồi tâm chuyển ý cho Đại Hạ ta sử dụng, đáng tiếc Triển Chiêu cuối cùng vẫn là một bậc trung thần của Tống triều. Thật không biết nên khen ngợi hay nên chửi mắng hắn ngu ngốc không biết rõ thời thế. Nhưng bệ hạ cho dù đã biết rõ tâm ý của Triển Chiêu, mà vẫn không thể đoạn tuyệt với Triển Chiêu, mới dẫn đến kế hoạch tiến công bây giờ bị tiết lộ, bên ta bị lâm vào cục diện bị động đi!? Nếu không, với đội quân yếu ớt của nhà Tống cùng phòng thủ phân tán, như thế nào có thể khiến cho bên ta biến thành thế giằng co với bên chúng như hiện tại đâu, chắc chắn sớm đã bị bên ta đánh cho quan lính tan rã.”
“Hắc hắc! Bệ hạ như thế nào là bởi vì luyến tiếc tài năng mà đối đãi với Triển Chiêu như vậy đâu? Có ai không biết Triển Chiêu làm bạn ngủ hàng đêm của bệ hạ chứ, nhất định là công phu trên giường rất cao, làm cho bệ hạ mất hồn mới luyến tiếc đi.” (Hừ,chúng hủ đâu, lôi tên khốn này ra ngũ mã phanh thây!!! >_