Đêm dài, không mộng. Giống như mọi buổi sáng trong quá khứ, Bạch Ngọc Đường không muốn tỉnh lại. Bởi vì chỉ cần vừa tỉnh lại, sẽ khiến hắn bắt buộc bản thân phải trốn tránh một vấn đề sắp bức hắn thành kẻ điên, “Triển Chiêu đang ở nơi nào?”
Triển Chiêu không ở trong giấc mộng của mình, không nằm bên cạnh mình, không ở trên đỉnh nóc nhà Khai Phong phủ, không ở ngoài ngự thư phòng của Hoàng đế, thậm chí không ở trong chốn giang hồ, cũng chẳng ở lãnh thổ Đại Tống mênh mông này. Từ ngày tam quốc Tống-Liêu-Hạ kết thúc cuộc hòa đàm, Triển Chiêu liền hoàn toàn biến mất, rốt cục thì Tiểu Miêu này đang làm hùng ưng trên thảo nguyên rộng lớn của người Liêu, hay là làm ngựa hoang tại sa mạc người Tây Hạ, Bạch Ngọc Đường không thể biết được. Nhưng ít ra có một người khẳng định biết, Triệu Trinh.
Trong giấc mộng, Bạch Ngọc Đường đã vô số lần cầm kiếm đặt trên cổ Triệu Trinh mà tra hỏi, nhưng chính là khi tỉnh lại, Bạch Ngọc Đường lại toàn thân toàn tâm bảo vệ an toàn cho Triệu Trinh. Tất cả mọi người đều nghĩ Bạch Ngọc Đường yêu thích một chú mèo, cư nhiên đến cả tính cách cũng thay đổi, bắt đầu trở nên đam mê hương vị quyền chức. Chính là trong lòng Bạch Ngọc Đường vô cùng rõ ràng, rời đi cũng là lựa chọn của chính bản thân Triển Chiêu, yêu phải một con mèo cần tôn trọng lựa chọn của riêng hắn, nào sợ đáp án công bố, tất cả đều bỏ qua.
Bạch Ngọc Đường so với ai khác đều hiểu rõ, Triệu Trinh chính là vướng bận của Miêu Nhi, bởi vì tính mạng hắn liên quan đến dân chúng quốc gia.Tự ý bỏ lại Triệu Trinh, đi lên phương Bắc tìm kiếm chỉ càng làm mọi chuyện thêm rối loạn hơn, còn có thể đẩy Miêu Nhi vào tình cảnh nguy hiểm khốn cùng. Chuyện duy nhất Bạch Ngọc Đường có thể làm, chính là chờ, ở bên cạnh Triệu Trinh chờ, đem Triệu Trinh bảo hộ tốt nhất mà chờ, nghĩ đến viễn cảnh tương lai khi mèo con trở về, hắn buộc phải làm trái ngược với tính cách của vốn có của mình, phải làm như mọi chuyện kỳ thật cũng không có gì khó khăn hết cả.
Lúc Bạch Ngọc Đường mở mắt ra, đôi lông mày chau lại, mặt trời đã chuyển sang hướng tây, chính mình vậy mà lại có thể ngủ nguyên cả một ngày trời. Chậm đã, tối hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bạch Ngọc Đường đột nhiên ngồi dậy, tim không kìm chế được trở nên đập nhanh hơn, cảm giác đã phát sinh chuyện gì đó rồi. Cẩn thận suy nghĩ đến, mặc dù gần đây nội lực có suy giảm, nhưng là không đến mức ngủ quên, nhất định là bị điểm huyệt ngủ. Thoáng vận nội lực một cái, đột nhiên cảm thấy dồi dào hẳn lên ngoài tưởng tượng, nội lực bỗng nhiều thêm một phần, ôn nhu che chở tính khí của mình, cảm giác ấm áp bao trùm lên toàn thân.
Là Miêu Nhi, nhất định là Miêu Nhi đã trở về! Bạch Ngọc Đường bước một cái bước thật dài phóng ra phía ngoài cánh cửa, đúng lúc Mẫn Tú Tú vào cửa, hai người liền đụng phải nhau.
“Xú tiểu tử! Định đi đầu thai sao, vội vã như vậy?”
“Đại tẩu, sao tẩu lại tới đây? Miêu Nhi đã trở lại, hắn đang ở đại sảnh phải không?”
Mẫn Tú Tú lắp bắp kinh hãi, buổi sáng lúc đi vào phòng xem xét, phát hiện Triển Chiêu đã bỏ đi rồi, rõ ràng là không muốn Ngũ đệ nhà mình phát hiện mình đã tới, như thế nào Ngũ đệ còn có thể….?
Mẫn Tú Tú đập nhẹ một cái vào đầu Bạch Ngọc Đường:
“Tiểu tử, không phải phát sốt hồ đồ rồi chứ? Không nóng a! Sao lại nói mê sảng thế này? Triển Tiểu Miêu đã trở lại lúc nào?’’
“Không có….trở về?” Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tình khẳng định như vậy của Mẫn Tú Tú, chính mình cũng đột nhiên cảm thấy tức giận, chậm rãi trở về trong phòng. Không phải Bạch Ngọc Đường rất tin tưởng đại tẩu, mà là Bạch Ngọc Đường rất không tin vào chính mình. Tưởng tượng Miêu Nhi trở về, đây cũng không phải lần đầu tiên, một tháng sau khi Miêu Nhi vừa rời đi, hầu như mỗi ngày Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy hắn đã thật sự trở lại, chính là lần nào cũng chỉ là mình tưởng tượng quá mức, đến mức Bạch Ngọc Đường rất nhiều lần tin chắc, mình tuyệt đối điên mất rồi.
Mẫn Tú Tú nhìn đến bộ dáng thất vọng của Bạch Ngọc Đường, trong lòng âm thầm lo lắng, phân vân không biết làm thế này đối với Bạch Ngọc Đường có thực sự tốt hay không, chờ đến lúc Triển Chiêu nghĩ muốn đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Bạch Ngọc Đường, lại làm cho bọn họ gặp lại đi, hiện tại chỉ sợ thực sự vẫn chưa phải là thời điểm phù hợp. Không muốn đi quấy rầy tâm tình Bạch Ngọc Đường, Mẫn Tú Tú ở ngoài phòng hô một câu:
“Hoàng Thượng sai công công đến truyền ý chỉ, hôm nay ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, không cần vào trong cung, còn mang theo thuốc bổ, chờ một lát lại đây ăn đi!’’
Trong phòng truyền đến một âm thanh nhỏ bé không thể nghe thấy “A”, Mẫn Tú Tú cũng đành phải bất dắc dĩ mà đi ra.
Thật không có trở về sao? Đúng vậy a, trong thiên hạ lấy đâu ra chuyện lão thử ngồi ở nhà chờ mèo con trở về ăn đâu? Bản thân quả nhiên đi theo con mèo ngốc nên giờ cũng biến thành con chuột ngốc (giờ nhà ngươi mới biết sao =]]z).
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn nửa giường trống trơn bên cạnh, trong lòng khó chịu chua xót, sớm đã thành thói quen giống bạch tuộc, cả tay lẫn chân đều cuốn lấy người Triển Chiêu mà ngủ, đầu tựa vào cái cổ thơm thơm, cảm nhận hơi thở nhợt nhạt, hiện tại ngủ một người thật là thiếu hứng thú quá đi. Ngay tại lúc Bạch Ngọc Đường quét ánh mắt quanh vòng căn phòng, bỗng nhiên ở chân giường có một thứ màu vàng nhạt làm cho Bạch Ngọc Đường chú ý tới.
Đứng dậy nhặt lên nhìn kỹ, thì ra là một bông hoa quế nhỏ, còn như trước giữ nguyên trạng thái mềm mại, không biết là ai mang vào trong phòng mình. Bạch Ngọc Đường rất thích hoa quế, thơm không nồng, khi hoa nở như mây bay, khi rụng đi như tuyết trắng. Trên Hãm Không đảo, cạnh bên chỗ ở, Bạch Ngọc Đường có trồng một mảng lớn cây hoa quế. Chính là Bạch Ngọc Đường trong tay cầm hoa quế nhưng biểu tình lại càng ngày càng phức tạp.
Thời gian hoa quế nở hoa rất ngắn, một năm bình thường chỉ nở một lần, năm nay đã qua Trung Thu, hiện tại thời tiết đã đần chuyển sang lạnh, hoa quế trong thành Khai Phong hẳn là đã rụng hết, sao có thể còn có nơi hoa quế vẫn còn nở đây? Lại còn mang vào trong gian phòng của ta chứ? Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ cái trán, trong đầu mỗi một tấc đất trong thành Khai Phong lục lọi một lần, đột nhiên một đoạn trí nhớ nhỏ hiện len trong đầu. Mấy tháng trước từng nghe Triệu Trinh nói đem tặng một cây Tử Vân quế cho đại sứ Tây Hạ đem về nước, Tử Vân là hoa quế cực phẩm hiếm có, lúc ấy Bạch Ngọc Đường có chút nghĩ không ra, Triệu Trinh chỉ nói ngẫu nhiên nghe được đại sứ Tây Hạ gần đây không biết như thế nào thích hoa quế, khí hậu Tây Hạ hoàn toàn không thích hợp cho sinh trưởng của hoa quế, nhưng là Lý Nguyên Hạo vẫn bằng mọi cách muốn thử trồng hoa quế trong cung. Coi như là một mặt vì ngoại giao đi, Triệu Trinh lúc ấy nói như vậy.
Tử Vân quế nở hoa có chút muộn hơn so với các loại hoa quế thường khác, có thể thích ứng được với độ lạnh thấp một chút, cẩn thận đánh giá, phân biệt bông hoa quế đang cầm trong tay, Bạch Ngọc Đường càng thêm tin tưởng vào phán đoán của mình. Tử Vân là trân quý như vậy, chỉ sợ Khai Phong chỉ có Tây Hạ hành quán (đại sứ quán) mới có được.Nói như vậy, nói như vậy, một năm này Miêu Nhi chính là đi Tây Hạ. Thật ngốc! Đáng lẽ chính mình sớm nghĩ ra rồi chứ. Tống-Liêu hợp thân, Tống- Hạ trở mặt, con mèo thối kia còn không phải hướng tới nơi nguy hiểm nhất mà chạy.
Nghĩ đến Miêu Nhi thật sự đã về tới Khai Phong, nghĩ đến Miêu Nhi tối hôm qua ở trong này làm bạn vói chính mình một đêm, nghĩ đến chính mình lập tức có thể cùng Miêu Nhi gặp lại, Bạch Ngọc Đường rốt cuộc không khống chế được trở nên điên cuồng. Nhìn đến sắc trời bên ngoài đã tối, cánh tay đang mặc y phục dạ hành vào người thế nhưng xúc động tới mức không ngừng run rẩy. Thân mình nhanh chóng vọt ra khỏi phòng, nhảy lên bức tường thấp của Bắc Sương viện, vài cái lên xuống liền biến mất ở trời chiều không giới hạn.
Miêu Nhi, ta nhớ ngươi, chỉ nhìn mặt ngươi một cái cũng được.