Gã quả đã hiểu chuyện gì sắp xảy đến với gã, ít nhất cũng ở mức cơ bản; gã đã đặt món chili cho bữa ăn cuối cùng và đưa cho tôi những yêu cầu đặc biệt đối với nhà bếp.
- Anh bảo họ đổ sốt cay cho tôi. - Gã nói. - Bảo họ lấy thứ làm cho cổ họng thật sự nhảy dựng lên và nói xin chào - không được lấy thứ ớt xanh cay nhẹ. Thứ đó làm tôi đau quặn như một tên khốn kiếp, ngày hôm sau không bỏ được phòng vệ sinh, nhưng tôi nghĩ lần này sẽ không thành vấn đề nữa, n’est-ce pas - phải không?
Hầu hết những tử tù đều lo lắng cho linh hồn bất tử của chúng với một nét hung hãn khờ dại, nhưng Delacroix gạt bỏ nhiều câu hỏi của tôi về nguyện vọng an ủi tâm linh trong giờ phút cuối cùng. Nếu “anh chàng” Schuster đó đã đủ tốt cho Tù trưởng Bitterbuck, Del xác nhận, thì Schuster sẽ đủ tốt cho gã. Không, điều gã quan tâm - bạn đã đoán ra, tôi chắc thế - là chuyện gì sẽ xảy ra cho ông Jingles sau khi gã, Delacroix, qua đời. Tôi đã quen việc bỏ ra nhiều giờ ở bên cạnh tử tù vào đêm trước chuyến đi cuối cùng, nhưng đây là lần đầu tôi bỏ ra nhiều giờ suy ngẫm về số phận của một con chuột.
Del cân nhắc hết kịch bản này sang kịch bản khác, kiên nhẫn tìm kiếm những khả năng trong tâm trí lờ mờ của gã. Và trong khi gã suy nghĩ ồn ào, muốn tạo ra tương lai cho con chuột của gã như thể nó là một đứa trẻ phải được giáo dục ở Đại học, gã ném cái ống chỉ màu mè vào tường. Mỗi lần gã làm thế, ông Jingles sẽ phóng theo sau, săn lùng, rồi lăn ống chỉ trở lại bên bàn chân Del. Trò chơi bắt đầu làm tôi căng thẳng sau một lúc - trước hết là tiếng ống chỉ đập lóc cóc vào tường, rồi đến tiếng động nhỏ do bàn chân của ông Jingles gây nên. Mặc dù là trò hay, nó vẫn trở thành nhàm chán sau chín mươi phút. Và ông Jingles dường như không mệt mỏi. Đôi lúc nó dừng lại, rồi tự lấy lại sức bằng cách uống nước trong một cái muỗng cà phê mà Delacroix dùng vào việc này, hoặc nhấm nháp một mẩu kẹo bạc hà màu hồng, rồi trở lại với cái ống chỉ. Nhiều lần tôi sắp buột miệng bảo Delacroix thôi đi, nhưng mỗi lần như vậy, tôi lại tự nhủ gã chỉ còn đêm nay và ngày mai để chơi trò ống chỉ với ông Jingles và thế là hết. Tuy nhiên, khi gần đến hồi kết thúc, thật khó mà giữ được ý tưởng đó - bạn biết sự thể ra sao với một tiếng động cứ lặp đi lặp lại không dứt. Sau một thời gian, nó sẽ bắn nát thần kinh của bạn. Rốt cuộc, khi tôi sắp nói thì điều gì đó khiến tôi liếc qua vai, nhìn ra ngoài cửa xà lim. John Coffey đang đứng tại cửa xà lim của gã ở phía bên kia, lắc đầu với tôi: phải, trái, trở lại ở giữa. Như thể gã đọc được tư tưởng của tôi và đang bảo tôi suy nghĩ lại.
Tôi sẽ lo cho ông Jingles đến với bà cô không chồng của Delacroix, tôi nói, người đã gửi một gói kẹo to cho gã. Cái ống chỉ màu mè cũng có thể đến, thậm chí cả “ngôi nhà” của nó - chúng tôi sẽ bắt đầu sưu tập đều đặn một bộ, và thuyết phục Toot từ bỏ quyền sở hữu cái hộp Corona. Không, Delacroix từ chối sau khi cân nhắc một chút (gã đã có thời giờ để ném ống chỉ vào tường ít nhất là năm lần và ông Jingles ủi bằng mũi hoặc đẩy bằng chân trở lại), điều đó không ổn. Bà cô Hermione đã quá già, bà ấy sẽ không hiểu những kiểu cách nghịch ngợm của ông Jingles, và giả sử ông Jingles thọ hơn bà thì sao? Lúc ấy điều gì sẽ xảy ra cho nó? Không, không, Cô Hermione không ổn.
Phải, vậy thì, tôi hỏi, giả sử một người trong số chúng tôi nhận nó? Một trong những người lính gác của chúng tôi? Chúng tôi có thể nuôi nó ngay tại Khu E. Không, Delacroix nói và tử tế cảm ơn tôi vì có nhã ý, certainement - chắc chắn là thế, nhưng ông Jingles là một con chuột khao khát tự do. Gã, Eduard Delacroix, biết điều này, bởi vì ông Jingles đã - hẳn bạn đã đoán ra - thì thầm vào tai gã.
- Thôi được. - Tôi bảo. - Một trong số chúng tôi sẽ đem nó về nhà, Del. Có thể là Dean. Cậu ấy có một con trai còn nhỏ hẳn sẽ yêu thích con chuột nuôi, tôi cá với anh.
Delacroix thực sự tái mặt kinh hoàng trước ý tưởng đó. Một thằng bé chịu trách nhiệm một thiên tài gặm nhấm như ông Jingles à? Nhân danh le bon Dieu - Chúa lòng lành, làm sao một thằng bé có thể được trông đợi theo kịp sự nghiệp huấn luyện của gã, nói gì đến việc dạy con chuột những mánh lới mới? Và giả sử thằng bé mất hứng thú và quên cho nó ăn trong hai hoặc ba ngày liên tục? Delacroix, người đã nướng chín sáu mạng người sống trong nỗ lực che đậy tội ác nguyên thủy của mình, rùng mình với vẻ khiếp sợ tế nhị của một người nhiệt thành chống lại việc mổ xẻ thú vật.
Được, tôi nói, đích thân tôi sẽ nhận nó (hãy hứa bất cứ điều gì với họ, bạn nên nhớ; trong bốn mươi tám giờ cuối cùng, hãy hứa với họ bất cứ điều gì). Vậy thì thế nào?
- Không, thưa ngài, sếp Edgecombe. - Del nói với vẻ biết lỗi. Gã lại ném cái ống chỉ. Ống chỉ đập vào tường, nảy lên, xoáy tròn; rồi ông Jingles bật ra theo nó như hình với bóng, ủi trở lại cho Delacroix. - Cảm ơn sếp nhiều - merci beaucoup - nhưng sếp sống trong rừng, mà ông Jingles thì sợ sống dans la forêt - sống trong rừng. Tôi biết, vì...
- Tôi nghĩ có thể đoán được tại sao anh biết, Del. - Tôi đáp.
Delacroix gật đầu, mỉm cười.
- Nhưng chúng ta sẽ nghĩ ra cách. Thật đấy! - Gã ném ống chỉ. Ông Jingles đuổi theo, gây ra tiếng động. Tôi cố gắng không nhăn mặt.
Sau cùng Brutal đã cứu vãn được tình hình. Anh ta thức dậy bên bàn trực, xem Dean và Harry đánh bài cribbage. Percy cũng có mặt, và rốt cuộc, Brutal mệt mỏi vì cố gắng bắt chuyện với hắn, nhưng chẳng được gì ngoài những tiếng càu nhàu hờn dỗi đáp lại. Anh ta tản bộ đến nơi tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu bên ngoài xà lim của Delacroix, rồi đứng đó nghe chúng tôi, tay khoanh lại.
- Mouseville thì sao? - Brutal lên tiếng trong khoảnh khắc nín lặng đáng kể sau khi Delacroix bác bỏ ngôi nhà cũ kĩ ma quái trong rừng của tôi. Anh ta đưa ra lời bình luận bằng một âm sắc bình thường, theo kiểu chợt nảy ra ý tưởng.
- Mouseville? - Delacroix hỏi, nhìn Brutal vừa bất ngờ vừa quan tâm. - Mouseville là gì?
- Là địa điểm du lịch ở Florida. - Anh ta trả lời. - Tallahassee, tôi nghĩ thế. Đúng không, Paul? Tallahassee?
- Đúng. - Tôi đáp lại không chút ngập ngừng, nghĩ Chúa ban phúc lành cho Brutus Howell. - Tallahassee. Ngay bên dưới con đường, cách Đại học chó một đoạn. - Miệng Brutal giật giật trước câu nói của tôi, và tôi nghĩ anh ta sắp làm hỏng việc bằng tiếng cười, nhưng anh ta kiềm chế được và gật đầu. Tuy nhiên, sau này tôi có nghe nổi đến Đại học chó, tôi cho là vậy.
Lần này Del không ném ống chỉ, mặc dù ông Jingles đứng trên dép của Delacroix, chân trước giơ lên, rõ ràng là thèm khát một dịp nữa để săn đuổi. Gã Cajun nhìn từ Brutal sang tôi rồi trở lại Brutal lần nữa.
- Người ta làm gì ở Mouseville? - Gã hỏi.
- Anh nghĩ người ta sẽ nhận ông Jingles chứ? - Brutal hỏi tôi, cùng một lúc vừa phớt lờ Del vừa lôi cuốn gã. - Anh nghĩ nó có tay nghề chứ, Paul?
Tôi cố ra vẻ suy nghĩ.
- Cậu biết không. - Tôi nói. - Càng nghĩ nhiều về điều đó, thì nó càng có vẻ là một ý tưởng lỗi lạc. Từ khóe mắt, tôi thấy Percy đi trên Dặm Đường Xanh (đánh một vòng rất rộng, tránh xa xà lim của Wharton). Hắn đứng dựa một bên vai vào một xà lim trống, lắng nghe với một nụ cười khẽ, khinh miệt trên môi.
- Cái Mouseville này là gì? - Del hỏi, lúc này háo hức muốn biết.
- Một địa điểm du lịch, như tôi đã nói với anh. - Brutal trả lời. - Ồ, tôi cũng không rõ, nhưng có đến cả trăm con chuột ở đấy thì phải. Anh nói sao, Paul?
- Lúc này hơn một trăm năm mươi con. - Tôi đáp. - Một thành công lớn. Tôi biết họ đang nghĩ đến việc khai trương thêm một địa điểm ở California và đặt tên là Mouseville West. Việc kinh doanh bùng nổ như thế đấy. Chuột được huấn luyện là màn biểu diễn đầy hứa hẹn thu hút giới sang trọng, tôi nghĩ - chính tôi cũng không hiểu nữa.
Del ngồi lặng lẽ với cái ống chỉ màu mè trong bàn tay, nhìn chúng tôi, trước mắt tạm quên đi hoàn cảnh của chính mình.
- Người ta chỉ nhận con chuột thông minh nhất. - Brutal cảnh cáo. - Những con có khả năng diễn trò. Và không được là chuột bạch, vì những thứ đó là chuột bán ở cửa hàng thú nuôi.
Chuột cửa hàng thú nuôi, phải, đúng vậy! - Delacroix sôi nổi nói. - Tôi ghét chuột cửa hàng!
Và thứ họ có. - Brutal nói, ánh mắt xa vắng trong khi anh ta hình dung ra nó. - Là chiếc lều mà ta bước vào...
Phải, phải, giống như trong rạp xiếc! Có phải trả tiền để được vào không?
Anh nói giỡn chơi tôi sao? Dĩ nhiên phải trả tiền mới được vào. mười xu một vé, trẻ em hai xu. Và kia rồi, toàn thành phố được xây dựng bằng những cái hộp Bakelite và cuộn giấy vệ sinh, có cửa sổ làm bằng isinglass để xem chúng làm trò gì trong đó...
Phải! Phải! - Delacroix đang khoái cảm cực độ. Rồi gã quay lại phía tôi. - Isinglass là gì?
Giống như trên mặt bếp lò, nơi có thể nhìn vào bên trong. - Tôi nói.
Ôi hẳn rồi! Thứ chết tiệt đó! - Gã xoay tròn đôi cánh tay hướng về Brutal, muốn anh ta nói tiếp và cặp mắt hạt thị của ông Jingles gần như xoay tròn trong hốc mắt, cố gắng giữ cái ống chỉ trong tầm nhìn. Cảnh tượng khá buồn cười. Percy tiến đến gần, như thể muốn nhìn rõ hơn. Tôi thấy John Coffey cau mày với hắn, nhưng vì quá chìm đắm trong câu chuyện hoang đường của Brutal nên không để ý. Chuyện này cho thấy điều gã tù nhân muốn nghe ở những tầm cao mới khiến tôi được hoàn toàn thán phục, hãy tin tôi.
- À. - Brutal kể. - Đấy là thành phố chuột, nhưng thứ mà bọn nhóc thực sự yêu thích là Gánh Xiếc Toàn Sao Mouseville, nơi loài chuột đu bay, lăn những chiếc thùng nhỏ, xếp những chồng tiền xu...
Phải, đúng thế! Đấy là nơi thích hợp cho ông Jingles! - Delacroix kết luận. Mắt gã lấp lánh, má hồng hào. Tôi chợt nghĩ Brutus Howell đúng là một vị thánh. - Sau cùng, mày sẽ là một con chuột làm xiếc, ông Jingles ơi! Sẽ sống trong thành phố chuột ở Florida! Toàn cửa sổ bằng Isinglass! Hoan hô!
Gã ném ống chỉ ra hết sức mạnh. Nó đập vào phía dưới tường, nẩy một cú điên cuồng, rồi bắn vọt ra ngoài chấn song cửa xà lim, lăn trên Dặm Đường Xanh. Ông Jingles chạy ra ngoài đuổi theo, và Percy nhìn thấy cơ hội của hắn.