Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 42: Lỗ quốc Tam hoàn

Rốt cục cũng đã tới đô thành Khúc Phụ của Lỗ quốc, Khánh Kỵ vén bức màn lên, một làn gió mát thổi tới từ trước mặt, hắn thở hắt ra một hơi, thả hồn hào hứng đánh giá ngôi thành cổ đã có mấy trăm năm lịch sử này.

Trải qua hơn năm trăm năm Lỗ quốc thường xuyên tu bổ, đô thành tọa ở đây có vẻ đồ sộ hùng vĩ khí thế rộng lớn. Tất Thành mặc dù cũng là nơi phồn hoa, có điều so sánh với nơi này, quả thực là cách biệt một trời một vực.

Thành hào (1) rộng mười trượng, những cánh hoa trắng tinh nhẹ nhàng bập bềnh trên mặt sông, thoạt nhìn tựa như một bức tranh cảnh sắc thiên nhiên liên tiếp như kéo dài đến vô tận, những binh lính áo giáp sáng loáng qua lại tuần tra, những cờ xí có hoa văn phi hổ, phi long, phi hùng, phi báo phần phật đón gió.

Lỗ thành Khúc Phụ có mười một cổng thành, Đông, Tây, Bắc mỗi mặt có ba cổng, phía Nam có hai cổng, mỗi một cổng thành đều bố trí một trĩ môn, là cánh cổng lớn rộng hơn mười thước, cao ba trượng, bất kể là Ngô quốc hay Vệ quốc cũng không có loại quy mô kiến trúc cao lớn thế này.

Quân đội của Khánh Kỵ bị lưu lại ở ngoài, Quý Tôn Ý Như ở ngoài thành an bài cho họ một địa phương để làm doanh trại tạm thời, Khánh Kỵ lưu Lương Hổ Tử cùng Đông Cẩu ở lại trông coi doanh trại, mang theo Anh Đào, A Cừu, Tái Cừu cùng hơn ba mươi hộ vệ như hổ làm tùy tùng theo hắn vào thành.

Xuyên qua trĩ môn, từ cổng thành phía Nam mà vào Khúc Phụ, trước mặt là một con đường lớn rất có khí thế, đường rộng phải tới năm trượng. Trong thành này, các đường lớn ở Đông Tây và Nam Bắc đều có năm đường kẻ, đường ngang ngõ tắt nhiều vô số kể. Bọn Khánh Kỵ đang đi trên một cái ngã tư phồn hoa nhất. Bởi vì thành nội của Lỗ quốc ở đô thành nằm lệch về phía Bắc, cho nên những chiếc xe tứ mã chở Dương Hổ, Triển Hoạch cùng Khánh Kỵ cứ đi thẳng một con đường lớn thông suốt Nam Bắc.

Dọc theo phố xá chợ búa, thổi vu trống sắt (2), đánh trúc đánh cầm (3), chọi gà đuổi chó, đánh bạc đá cầu cái gì cũng có, những quan to quý nhân trên đường cũng không ít, xe có lọng che như mây, những kẻ sĩ đội mũ quan chen vai thích cánh. Gia tướng của Dương Hổ ở phía trước phóng ngựa mở đường, ép những người đi đường né tránh nhường đường, liền tạo ra rất nhiều hỗn loạn.

Khi đó bộ phận trục xe đều rất dài, để tránh đụng phải đoàn xe Dương Hổ, những xe ngựa này phải tránh sang một bên, xe lắm người nhiều, những tiểu thương, người bán rong chiếm đường kinh doanh và những người dạo chơi khắp nơi cũng nhiều, con đường rộng tới năm trượng lại có thể trở nên chật hẹp, thỉnh thoảng lại phát sinh va chạm bánh xe, mắc vào nhau khiến cho nửa bước cũng khó tiến được. Có vài người đánh xe tính tình nóng nảy không khỏi chửi mắng lẫn nhau, nhìn những người mặc trường bào, đội mũ quan mà lại đánh mất hết cả văn hóa, dứ dứ tay bộ dạng như chỉ muốn đánh nhau, Khánh Kỵ không khỏi bật cười.

Dương Hổ không biết có phải là do với cảnh tượng này đã nhìn nhiều quá mà quen rồi, vẫn đặc biệt chú ý bảo trì uy nghi của hắn trước công chúng, lúc này chỉ ngồi ngay ngắn trên xe không cười nói tùy tiện, mắt không liếc ra ngoài, giống như một cái tượng đất tượng gỗ vậy.

Đi ở trong đám người, những thiếu nữ xắn tay áo mà đi nhìn thấy trên chiếc xe có một thiếu niên công tử anh tuấn, mặt phấn mắt sao, đôi mắt sáng ngời, không khỏi liên tục liếc mắt đưa tình. Có những thiếu nữ lớn mật thuận tay tháo bông hoa từ trên búi tóc xuống, hoặc có khi lại là một trái cây gì đó trong làn, rồi thẹn thùng ném vào áo Khánh Kỵ. Khánh Kỵ phát giác nhìn lại, thiếu nữ kia liền cười đáng yêu với hắn.

"Ha! Suy cho cùng đúng là thành phố lớn nha, nữ tử cũng thật là cởi mở, hơn xa thôn làng ấp nhỏ có thể sánh được." Khánh Kỵ than thở, nhón lấy một đóa hoa tươi đưa lên mũi hít nhẹ, đôi mắt sáng ngời nhìn xuống dưới xe, thiếu nữ kia liền đỏ mặt cười rộ lên, những tỷ muội hai bên cũng rất thích thú, đẩy nàng tiến lên bắt chuyện, thiếu nữ ra vẻ rụt rè, xấu hổ không dám đến, làm cho Khánh Kỵ thấy mà tâm sinh ngứa ngáy, hắn cuối cùng cũng đã chính thức thấy được thiếu nữ Hoa Hạ trước khi nhận lễ giáo thì nhiệt tình lớn mật như thế nào.

Đi vào trong thành, cảnh sắc lại dần thay đổi, người đi trên đường cũng nhất thời trở nên thưa thớt, nơi nơi đều là tường đất nện chặt, một tòa hào môn đại viện chỉ có thể nhìn thấy mái cong cong, bên trong tường các căn nhà đồ sộ, mái hiên san sát, cũng không biết là phủ đệ của công hầu nào.

Đi đến cuối thành nội, chính là vương thành Lỗ quốc, ba người xuống ngựa, lưu lại thị vệ, qua cầu Vân Tước, từng bước đi lên ba mươi hai bậc thềm đá, thẳng tới đài Phi Vân, lúc này đã có cấm vệ cửa cung đi vào truyền báo. Chỉ chốc lát sau, có hai tiểu nội thị mặc áo bào chạy như bay ra, tới gần thi lễ với Dương Hổ, Triển Hoạch, dùng thanh âm như gà mái nói:

- Dương Hổ đại nhân, Triển Hoạch đại nhân, chấp chính đại nhân cùng Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai vị đại nhân đang ở Tri Lễ đường, mời hai vị đại nhân cùng với Ngô quốc Khánh Kỵ công tử vào gặp.

- Tốt, đi trước dẫn đường!

Dương Hổ phân phó một tiếng, hướng Khánh Kỵ chắp tay, mỉm cười nói:

- Công tử, mời!

- Hai vị đại nhân mời.

Khánh Kỵ cũng chắp tay cười, ba người sóng vai nhau đi vào, hai tiểu nội thái giám rụt cổ đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng còn quay đầu lại sợ đại nhân đi nhầm đường, nhìn cứ như con chim cút. Bọn họ đi qua ba khuyết môn (4), rẽ sang tay phải, đi dọc tới cuối một hành lang gấp khúc trên mặt nước, liền tới một tòa đại điện.

Tòa cung điện này tất cả đều được làm bằng gỗ, rường cột chạm trổ, hết sức xa hoa. Đại điện dài khoảng hai mươi trượng, rộng mười lăm trượng, bốn phía có hành lang gấp khúc, trên giá gỗ ở hai bên đại điện có treo tám chiếc chuông thành một chùm (5), phía cuối đại điện không có đài cao, chỉ bày ba chiếc kỷ án (6), phía sau án được che bằng bình phong, ở mặt sau bình phong là một mảnh vải lụa Lỗ cảo rất lớn buộc vào cột chống ngang trên đỉnh rồi buông xuống, theo gió phiêu lãng, khí thế dâng trào.

Đại điện này bốn phía đều thoáng gió, mùi cỏ lau cùng hoa tươi nhẹ nhàng theo gió bay tới, khiến cho người ta hít vào đều cảm thấy sảng khoái, không hề có một chút cảm giác đè nén. Tiến vào đại điện, Khánh Kỵ liền đề cao toàn bộ tinh thần, hắn cũng không hề nhìn Đông ngó Tây, chỉ trực tiếp nhìn về phía cuối đại điện.

Ở nơi đó ngồi ba người, chính là ba người phân chia đại quyền Lỗ quốc, bọn họ chính là gia chủ của ba đại thế gia đương thời, thay vua Lỗ quản lý Lỗ quốc tới gần hai trăm năm nay.

- Vị ngồi bên phải chính là Thúc Tôn đại nhân, vị bên trái chính là Mạnh Tôn đại nhân. Ba vị đại nhân, vị này chính là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử!

Triển Hoạch đứng ở trên đường (7) giới thiệu, Dương Hổ đứng thẳng một bên không liếc ngang liếc dọc, hai tay chụm lại, tay áo buông xuống, một bộ dạng vô cùng bình tĩnh tự nhiên, khiêm tốn thủ lễ, hoàn toàn bất đồng với khí thế như mãnh hổ của hắn xưa nay. Khánh Kỵ liếc nhanh mắt sang phía hắn, có thể phát hiện ra trong mắt hắn có ẩn chứa một chút khó chịu cùng khuất nhục cất giấu thật sâu.

Dù cho ngươi có bản lĩnh lớn bằng trời, khi tới Tri Lễ đường, không thể tránh khỏi hiện nguyên hình: gia nô của Quý Thị. Bậc cha chú của hắn là gia nô, hắn cũng là gia nô, đời đời con cháu đều là mệnh môn hạ tay sai. Đứng ở ngoài cung thành, Dương Hổ uy phong tám hướng, chỉ có điều khi tới nơi này, hắn liền từ hổ biến thành chó, chó nếu được chủ nhân sủng ái, chủ nhân cũng sẽ không bắt nó làm cầy tơ bảy món mà đãi khách.

Khánh Kỵ nghĩ đến đây, không khỏi vì hắn mà cảm thấy một tia bi ai.

-------------------------2179

(1) Thành hào: Sông bao quanh bảo vệ thành.

(2) Vu: nhạc cụ cổ, hình dạng giống cái sênh

Sắt: đàn sắt (25 dây hoặc 16 dây)

(3)Trúc: đàn trúc (một loại đàn cổ có 13 dây)

(4) Khuyết môn: lầu gác trước cung điện

(5) Chuông chùm: Bộ chuông gồm mười sáu chiếc treo vào một cái giá. Những chuông nhỏ này có độ dày mỏng khác nhau. Khi đánh, tuỳ theo độ dày mỏng mà phát ra âm thanh trong, đục khác nhau.

(6) Kỷ án: Bàn con, để uống trà uống rượu

(7) Đường: Hiểu theo nghĩa như là một khoảng rộng ở trước kỷ án, giống như ‘công đường’