Triển Hoạch vừa đến, Dương Hổ lập tức trở nên lãnh đạm. Triển Hoạch nhìn thấy Dương Hổ, đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, sau đó liên mồm giải thích rằng do không biết Dương Hổ đại nhân tới, trên mặt cũng miễn cưỡng mà bày ra một bộ mặt cung kính cho lấy lệ, mà Dương Hổ cũng cực kỳ phối hợp, ngoài cười nhưng trong không cười đáp lại. Ba người cùng ngồi xuống, thời gian còn lại chỉ toàn tranh luận trở lên, chán nản tới mức ba người đều không được tự nhiên.
Triển Hoạch cùng Dương Hổ đích xác là có hiềm khích rất sâu. Triển Hoạch là công khanh mấy đời, xuất thân danh môn, mà Dương Hổ tuy binh quyền rất lớn, nhưng mà luận về thân phận, Triển gia tùy tiện lấy ra một người đều cao quí hơn hắn. Đây là sự chênh lệch lớn đến thế nào? Thời hiện đại cho dù mua một con chó, nuôi một con ngựa, nếu điều tra rõ ràng tổ tông tám đời của nó không tạp giao, giá trị của nó sẽ tăng gấp bội, huống hồ là cổ nhân còn cực kỳ coi trọng tôn ti huyết thống.
Thân phận của quý tộc và gia nô đã hằn dấu, trở thành một cái khe sâu mà bọn họ vĩnh viễn không thể vượt qua được. Đồng thời cũng bởi vì xuất thân bất đồng, những thế lực phụ thuộc vào hai người bọn họ cũng không giống nhau. Thường xuyên tới lui với Triển đại phu là những thế gia quý tộc, bọn họ kiên trì theo Chu lễ chế độ cũ, giữ vững sự thuần khiết của huyết thống quý tộc, kiên trì theo chế độ tỉnh điền cùng chế độ nô lệ, những điều này hoàn toàn tương phản với chủ trương chính trị do Dương Hổ làm đại biểu.
Chế độ tỉnh điền ở Chu triều, thân phận công khanh khiến cho bọn họ có thể không mất thù lao mà vẫn có thể sử dụng nô lệ vì bọn họ mà trồng trọt làm ruộng, mở rộng ruộng đất. Bọn họ sinh ra đã là quý tộc, mà dân đen sinh ra đã là dân đen, loại quan hệ giai cấp này nếu vĩnh viễn không thay đổi, quyền lợi của bọn họ cũng vĩnh viễn không bị tổn hại.
Chỉ có điều Dương Hổ đại biểu cho tầng lớp quyền quý mới nổi thì lại khác, bọn họ vốn là dân đen, dựa vào việc kinh doanh buôn bán mà trở nên giàu to lắm của cải, sau đó lấy của cải đổi lấy địa vị, lấy địa vị đổi lấy quyền lực, lại có quan hệ thông gia với một vài quan lại lụn bại, dần dần cũng tiến thân vào xã hội thượng lưu, lắc đầu một cái là biến đổi, trở thành quý tộc mới nổi.
Những quý tộc mới nổi này không được phong ấp, không được cấp ruộng, cũng không đủ người đến phục vụ cho bọn họ, vì thế mới dùng thủ đoạn tỉ như đấu nhỏ thì thu gạo, đấu lớn thì cho vay, hay giảm thuế tăng lương để mời chào người tới dốc sức vì bọn họ. Kết quả là rất nhiều nô lệ sau khi có được thân tự do, đều chạy tới nương tựa vào những quý tộc đó, thậm chí còn có kha khá dân thường vì chạy theo cuộc sống tốt hơn mà ruồng bỏ chủ cũ.
Đến lúc này quyền lợi của hai đoàn thể trở thành thế như nước với lửa, Quý Tôn Ý Như cần cả hai thế lực mới cũ hỗ trợ, nên đều vẫy gọi bọn họ làm môn hạ của chính mình, có điều hắn cũng vô lực giải quyết mâu thuẫn giữa hai thế lực, nên mới tạo thành loại cục diện thế này.
Mắt thấy cục diện rất gian nan, lúc sắc trời gần hoàng hôn, Khánh Kỵ liền mời Dương Hổ, Triển Hoạch chuyển tiệc vào trong viện, cùng quân của hắn uống rượu mừng công. Hai vị đại nhân cứ luôn phải giả vờ cười vừa nghe thấy thì như trút được gánh nặng, mặc dù cảm giác hơi có chút tự hạ thân phận, vẫn vội vàng không ngừng đáp ứng. Ba người liền di chuyển vào trong viện, cùng vui với sĩ tốt.
Hai ngày hai chiến thắng, khiến cho sĩ khí của binh sĩ dâng cao, lại nghe nói ngày mai là có thể đi Khúc Phụ, khiến nhóm binh sĩ hò reo ầm ỹ. Dương Hổ cùng Triển Hoạch tới sau, dưới sự âm thầm ra hiệu của bọn họ, môn hạ hai người đã sớm chia ra chiếm cứ hai góc tiểu đình trái phải, đều dưới tán cây hoa. Chịu vào trong viện uống rượu đã là tương đối nể tình, bọn họ đương nhiên không có khả năng thật sự cùng chiếu chè chén với nhóm binh sĩ thân phận thấp hèn này. Khánh Kỵ trước tiên bồi bọn họ uống rượu, sau đó xin lỗi rời đi, tiến vào ngồi cùng nhóm binh lính.
Dương Hổ ở trong đình trầm tĩnh bàng quan, nhìn Khánh Kỵ tay đang cầm bát rượu cụng ào ào tới muốn nứt bát, cùng những sĩ tốt thô tục không chịu nổi bá vai bá cổ lớn tiếng cười nói, bát rượu cụng nhau liên miên khiến cho rượu từ bát này trào cả sang bát khác.
Hắn nhìn Khánh Kỵ ngồi trước một cái lẩu lớn bằng đồng đen*, phía dưới củi lửa bập bùng, giống với sĩ tốt không ngại bẩn chút nào ngồi thẳng lên mặt đất. Một binh lính xuất ra một tảng thịt heo luộc béo ngậy thơm phức mà không ngấy , cung kính trình lên công tử của bọn họ, vẻ tươi cười trên mặt hắn tràn ngập kính ý phát ra từ nội tâm, Khánh Kỵ rút thanh tước (đao con), đem tảng thịt béo cắt ra thành những miếng thịt mỏng, tự tay phân cho những binh lính xung quanh...
(lẩu: đồ dùng để nấu nướng thời xa xưa, có hình dáng giống như cái đỉnh, nhưng chân rỗng)
Dương Hổ xem tới nhập thần, một lúc lâu sau ánh mắt mới buông xuống, nhìn về trước mặt, trên chiếc bàn đá trước mặt hắn đặt một chiếc đỉnh đồng nhỏ, phía dưới đỉnh là than củi đang cháy hồng hồng, khói nhẹ nhàng lượn lờ bay lên bốn phía, nước ở trong lòng đỉnh cũng đã sôi rồi.
Kỳ Anh cầm đũa gỗ, hơi khom lưng đúng bên cạnh hắn, gắp từng miếng thịt ba chỉ còn tươi sống vào trong đỉnh, sau đó lại cho thêm tỏi, củ cải, rau cần, rau niễng cùng cải trắng, cuối cùng cho thêm gia vị rồi khuấy đều lên, lại cung kính dâng một chiếc đĩa nhỏ tới trước mặt hắn, hai tay trình lên đôi đũa, phục vụ thật sự là cẩn thận.
Dương Hổ cầm lấy đôi đũa, từ trong đỉnh gắp ra một miếng thịt, chấm một ít gia vị rồi đưa vào miệng, mùi vị rất ngon, có điều Dương Hổ lại cảm thấy một chút ý vị tẻ nhạt, hắn thở dài một tiếng, buông đôi đũa trong tay xuống. Kỳ Anh thấy hắn không vui, còn tưởng rằng hắn không hài lòng với hương vị của thức ăn, vội vàng khom lưng hỏi, Dương Hổ khoát khoát tay, không nói gì: Tư vị ngồi trên cao mà không bằng những kẻ tầm thường, Kỳ Anh làm sao mà hiểu nổi?
Dương Hổ bỗng nhiên có chút hâm mộ Khánh Kỵ: "Thật đáng tiếc... ta không giống như hắn, hắn là công tử, là quý tộc, là người trời sinh đã cao cao tại thượng. Hắn ngồi giữa những người dân tầm thường, người khác chỉ thấy rằng hắn đang chiêu hiền đãi sĩ, mà ta nếu tới đó...", Dương Hổ chỉ biết cười khổ một tiếng.
Kỳ Anh thấy Dương Hổ vẻ mặt tĩnh mịch nhìn Khánh Kỵ, nhất thời hiểu sai ý, còn tưởng rằng hắn là vì trách Khánh Kỵ chỉ lo uống rượu cùng binh lính, không chiếu cố chu toàn cho hắn, liền nói phụ họa:
- Đại nhân, Khánh Kỵ kia vốn là con của Ngô quốc Đại vương, thân phận cao quý, có điều ngài coi hắn xem, lại cùng một vài sĩ tốt đê tiện khoanh chân ngồi cùng mâm, hành vi phóng túng, làm gì có phong phạm của công tử. Đại nhân ngài từ xa tới nghênh đón hắn, là loại lễ ngộ thế nào? Hắn đã không kính mà bồi đại nhân uống rượu, lại còn đi nịnh bợ bọn tiểu tốt này, còn làm được cái rắm gì...
Sắc mặt Dương Hổ nhất thời trầm xuống:
- Ngu si! Lớn đầu mà mắt như mắt cẩu! Khánh Kỵ kẻ này, quả thật là mãnh hổ đương thời, giấu giếm thực lực, co được giãn được, phải như hắn mới là người có thể làm nên thành tựu.
- Đúng, đúng đúng...
Kỳ Anh quẹt qua cái mũi dính đầy tro, vội vàng vâng vâng dạ dạ. Trịnh Bồn Nhi đứng ở một bên hơi hơi liếc hắn cười lạnh: "Dương Hổ vốn xuất thân là gia nô hèn mọn, ngươi lại ở trước mặt hắn mà nói lớn cái gì xuất thân, thật sự là ngu không chịu nổi. Hắc, Dương Hổ khen Khánh Kỵ, việc gì phải làm liên lụy tới ta?”
Ánh mắt Dương Hổ chăm chú nhìn Khánh Kỵ thật lâu, sau đó đột nhiên khẽ cười. Khánh Kỵ kẻ này, xem ra hắn có đủ mọi phẩm chất, anh dũng, mưu mẹo, biết tạo lòng tin từ mọi người, lại không thiếu khôn ngoan, là một nhân vật khó có thể khống chế, mà chính hắn lại có chí lớn báo thù cho cha, có lẽ... thật sự là có thể trông cậy vào hắn.
Dương Hổ bưng chén lên, mạnh mẽ uống vào một ngụm rượu, lại gắp một miếng thịt béo, dùng sức chấm một chút gia vị rồi nhai nhồm nhoàm, làm cho hương vị cay nồng xộc thẳng lên mũi, khiến hai mắt hắn mờ đi...