Sau khi trao đổi Wechat xong thì dường như ngày nào Cố Thần cũng nhận được tin nhắn của Cận Lập.
Không phải bảo cậu ăn uống đúng giờ thì cũng là mưa rồi phải đi đón cậu.
Hôm nay Cố Thần muốn đến thư viện tìm sách lại nhận được một tin nhắn mới từ Cận Lập: “Lúc này bụi mù mịt lắm khá là nghiêm trọng, anh sẽ đến đón cậu.”
Cố Thần: “…”
Cố Thần xem xong sách rồi ngoan ngoãn ra chỗ cửa. Cận Lập đã chờ ở bên ngoài, bản thân anh ngồi trên ghế điều khiển, trên mặt còn mang khẩu trang. Cố Thần lên xe ngồi, hơi tò mò mà liếc nhìn Cận Lập một cái: “Không nghiêm trọng đến thế chứ?”
Cận Lập trả lời: “Anh bị cảm.” Giọng của anh có hơi khàn, “Gần đây mở miệng nói toàn ra hơi.”
Cố Thần dừng một chốc lại bảo: “Không được nói chuyện nữa.”
Cận Lập gật đầu.
Đến gần khu chợ thì Cố Thần lại lên tiếng: “Có thể dừng xe một chút được không?”
Cận Lập nghe theo mà đỗ xe: “Muốn làm gì à?”
Cố Thần ấp a ấp úng nói: “Mua chút đồ thôi.”
Cận Lập đỗ xe tốt rồi thì bước ra từ ghế điều khiển theo Cố Thần vào chợ. Cố Thần sửng sốt đôi chút, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Cận Lập mặc vest mang giày da, có phong độ của thành phần tinh anh, thật sự rất không hợp với khu chợ náo nhiệt đầy tiếng nói cười. Trong không khí là mùi thức ăn, dưới mặt đất bê tông là nước bẩn chảy dài. Bất kể có mua thức ăn hay không mua thức ăn thì giọng cũng rất to, mấy vụ hét giá nhìn cứ như đang cãi nhau. Thậm chí Cận Lập còn thấy vài kẻ móc túi lợi dụng đám đông mà chen chúc định động tay lén trộm chút đồ.
Theo bản năng Cận Lập lại che chở cho Cố Thần sau đó kinh ngạc thốt lên: “Tại sao chạng vạng rồi mà còn nhiều người đến thế?”
Cố Thần trả lời: “Chợ này tối không mở, lúc chạng vạng thì còn giảm giá một chút.”
Thảo nào.
Giọng của Cố Thần hơi buồn: “Đến sớm chút chắc sẽ tìm được thức ăn tươi ngon hơn.” Cậu chọn một vài nguyên liệu nấu ăn nên cùng chen vào với Cận Lập.
Cập Lập nhìn thân thể gầy nhom của Cố Thần thì có cảm giác trong nháy mắt cậu sẽ bị người ta đè chết mất nên đưa tay sang nắm lấy cổ tay Cố Thần, theo sát bên cạnh bảo vệ đến lúc cậu rời khỏi chợ.
Ánh chiều tà đã dần rủ xuống phía tây, ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi trên con phố khiến một ngày bình thường vào lúc hoàng hôn yên ả tốt đẹp lên vài phần.
Không khí trong lành trong lồng ngực khiến Cận Lập như phục hồi sức sống, hai mắt phát sáng nhìn Cố Thần: “Tối nay cậu định nấu cơm à?”
Cố Thần dừng một chốc rồi lên tiếng: “Ừm, có thể vậy.”
Cận Lập đang nhớ đến tay nghề của Cố Thần, nhanh chóng gửi cho dì nấu cơm một tin nhắn bảo rằng tối nay dì không cần đến.
Cố Thần chú ý nhìn Cận Lập thì thấy anh có vẻ rất vui, không nói gì cả yên lặng ngồi bên ghế phó lái. Đợi đến lúc về nhà Cố Thần vào bếp chuẩn bị thức ăn cho mình và Cận Lập.
Cận Lập vừa vào cửa đã nhận được một cú điện thoại của đám bạn xấu rủ rê đêm nay ra ngoài chơi.
Theo bản năng Cận Lập liếc mắt nhìn về phía bếp, đang định từ chối thì đám bạn lại nói: “Mày có biết đã lâu rồi mày chưa đến không? Lúc nào cũng bảo có việc, đừng cho là tao không biết hạng mục gần đây của mày vừa hoàn thành nhé! Không phải là anh em của nhau à?”
Đã nói đến mức này rồi đương nhiên Cận Lập không thể chối từ được. Anh với Cố Thần ăn cơm tối rồi nói với cậu một tiếng. Cố Thần thu dọn chén đũa, mắt lại nhìn lê chưng đường phèn nấm tuyết rồi lặng lẽ tính kỹ thời gian sau đó quyết định vào phòng dịch tài liệu của Cận Lập trước.
Bất thình lình Cố Thần lại mỏi mệt muốn ngủ, nhanh tay mở nhóm bạn thân ra tìm Sương hoa rơi đầy: “Nếu 9 giờ tôi không onl thì gọi điện cho tôi giúp.” Cậu đang nấu thức ăn, nếu như thiếp đi thì không được ổn lắm.
Sương hoa rơi đầy đồng ý.
Cố Thần xoa xoa huyệt thái dương, đang muốn xem tài liệu lần nữa thì nhận được một tin nhắn mới. Cậu giật thót cả mình, vừa cầm di động thì thấy đó là vị đàn anh vừa mới gặp kia.
Đàn anh bảo có phần tài liệu cần người cứu gấp, nó không dài lắm nhưng mai phải dùng đến. Hỏi xem cậu có thể giúp đỡ được không, sẽ trả gấp đôi còn hẹn mời cơm cậu nữa.
Cố Thần nhớ đến vài lần hợp tác trước kia, cảm thấy vị đàn anh này là người tốt. Cũng đúng lúc bây giờ cậu đang cần làm việc để nâng cao tinh thần nên cầm di động lên trả lời lại.
Cố Thần: Không sao đâu ạ.
Cố Thần: Giá cả như bình thường là được rồi.
Cố Thần: Không cần phải mời cơm đâu anh.
Đàn anh: Nhờ cả vào cậu nhé, anh gửi tài liệu qua mail cho cậu.
Sau đó Cố Thần nhận được mail của đàn anh gửi đến thế là ngồi trên máy tính nhanh tay đi dịch.
Cố Thần làm xong cũng gần đến 9 giờ rồi. Cậu mang bản dịch gửi sang đàn anh rồi lên nhóm bạn thân nói một tiếng sau đó vào bếp tắt lửa, mang lê chưng đường phèn nấm tuyết đặt lên bàn.
Cố Thần để cho Cận Lập một tờ giấy nhắn. Lại nghĩ nghĩ rồi gửi cho Cận Lập hai tin nhắn hẹn giờ sau đó lên phòng đi ngủ.
Cận Lập chơi đùa với đám bạn xấu đến gần 12 giờ sau đó mới gọi người đến đưa mình về nhà. Anh uống đến mức đầu óc rối loạn, não như bị đổ đầy nước, giọng lại càng khó chịu hơn. Ngay lúc Cận Lập sắp ngủ trên xe thì bỗng nhiên điện thoại kêu lên một tiếng.
Cận Lập mang di động lên nhìn thì bản thân tự dưng tỉnh táo trở lại, thì ra là Cố Thần gửi đến! Cố Thần gửi đến hai tin nhắn, một cái là tin nhắn hình ảnh, trong ảnh là một cái chén được đặt trên bàn. Cái còn lại là tin nhắn bình thường: “Trên bàn là lê chưng đường phèn nấm tuyết, lúc về thì nhớ hâm nóng, có thể làm giảm đau họng đấy.”
Cận Lập cảm thấy bản thân mình cặn bã thật, để Cố Thần ở nhà một mình còn anh thì lại đi ăn chơi đàng điếm! Đột nhiên Cố Thần làm cơm là vì muốn chưng thứ này cho anh đúng không? Sự áy náy cùng cực đang vây lấy Cận Lập, anh dùng chất giọng khàn như vịt đực kia nói với người đưa mình về: “Lái nhanh lên, tôi phải về nhà gấp.”
Cận Lập mở cửa nhà bằng sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại, lẩm bẩm mang chén lê chưng uống một ngụm lại đi về phòng của Cố Thần. Mắt anh nhìn một vòng rồi lảo đảo bước đến mép giường của Cố Thần nằm xuống, ôm chặt lấy Cố Thần đặt dưới thân mình.
Cố Thần ngủ rất say, bị người ta ôm cũng chỉ nhíu mày. Cậu đã lăn sang bên khác để nhường chỗ cho Cận Lập nằm cạnh nhưng vẫn chưa thức giấc. Cận Lập uống rượu rồi lại uống lê chưng đường phèn ngọt ngào nên cảm thấy trong miệng mình hơi lạ. Anh ở trên giường nhô đầu ra, anh đang bị hấp dẫn bởi mùi hương trong lành động lòng người của Cố Thần, lại đến gần dùng mũi ngửi sau đó thì giữ lấy đôi môi mềm mại của Cố Thần luôn.
Đến lúc môi bị người cạy mở Cố Thần mới bỗng nhiên thức giấc. Việc bị đàn ông đè dưới thân đã xua tan cơn buồn ngủ của cậu.
Cố Thần đá Cận Lập xuống giường, cả người cậu run rẩy.
Đợi đến lúc phát giác ra thì Cận Lập đã ngỡ ngàng ngồi dưới đất, hình như không biết mình đang ở đâu, khi đó Cố Thần mới hoàn hồn trở lại. Vị ngọt và chát trong miệng đã dần dần tản ra.
Cố Thần yên lặng nhìn Cận Lập say đến mức nằm trên mặt đất, đột nhiên thấy trên mặt anh là một dấu son môi đỏ chót.
Vừa nãy hình như anh ta đến nhầm phòng để tiếp tục cuộc sống về đêm thì phải?
Nhớ đến hôm đó “bạn gái cũ” của Cận Lập tìm đến, lại nhìn vết hôn đỏ trên mặt anh cuối cùng Cố Thần cũng bình tĩnh trở lại. Cậu đứng lên đi súc miệng rồi mới cực khổ mang Cận Lập về phòng kế bên.
Cả người cậu đổ đầy mồ hôi luôn.
Cố Thần trở lại giường, nằm nhìn cửa phòng đã đóng kín sau đó lại xuống giường kiểm tra cửa một lần nữa. Xác định cửa đã đóng chặt rồi Cố Thần mới dần ngồi tựa lưng bên cửa.
Không phải ai cũng có loại ý nghĩ đó, trên đời này có được bao nhiêu người đàn ông sẽ yêu thích đàn ông như vậy? Cận Lập là người tốt nhưng chắc chắn anh ấy sẽ không có loại ý nghĩ đó với cậu. Họ và Cận Lập không giống nhau.
Chắc chắn Cận Lập không phải là kiểu người như cậu.
Cố Thần khẽ ôm đầu gối, cậu chăm chú nhìn đôi chân trần của mình.
Cận Lập không phải là kiểu người như cậu.
Sáng hôm sau Cố Thần ra ngoài sớm nên từ chối ý định đưa cậu đi học của Cận Lập. Cận Lập đang nghĩ xem trưa nay nên lấy lí do gì để đón Cố Thần, không để cậu ăn thức ăn rẻ tiền không có dinh dưỡng ở bên ngoài thì chợt nhận được một tin nhắn từ cậu: “Trưa nay tôi ăn cơm ở ngoài.”
Ngay tức khắc Cận Lập gửi trả lời: “Sao vậy? Anh đã gọi dì làm cơm làm đồ ăn cậu thích đó.”
Sau một lúc lâu Cố Thần mới nhắn lại: “Hẹn người rồi.”
Cận Lập nhìn chăm chú ba chữ trên màn hình.
Hẹn người rồi.
Hẹn người rồi.
Hẹn người rồi.
Giữa trưa Cận Lập không về nhà mà chạy một vòng gần đại học Hoa Đông ăn cơm. Lúc phục vụ niềm nở đưa anh vào chỗ ngồi thì anh lại quay đầu đi thẳng. Đến quán cơm thứ tư lúc Cận Lập liếc mắt nhìn vào thì thấy Cố Thần và một thằng oắt nào đó đang ngồi đối diện nhau.
Lại là vị đàn anh dạo trước muốn đưa Cố Thần về nhà!!!!!!
Trong chốc lát Cận Lập phát rồ rồi. Anh bước vào, đi một vòng rồi ngồi xuống bàn kế bên bàn của Cố Thần. Hai chỗ ngồi đó cách nhau bằng hàng rào gỗ mỏng manh, có thể cho khách ăn một không gian riêng tư. Cận Lập gọi thức ăn, cách hàng rào gỗ mà nhìn chăm chú Cố Thần như muốn đốt mấy lỗ lên người cậu.
Vị đàn anh ngồi đối diện Cố Thần nhanh chóng phát giác ra ánh nhìn đến từ một bàn khác.
Đàn anh: “…”
Đàn anh: “Xem ra anh họ của cậu quan tâm cậu ghê.”
Cố Thần sửng sốt.
Cận Lập: “…”
Bị người ta phát hiện ra rồi nhưng Cận Lập cũng giữ bình tĩnh lắm, anh đứng lên đi qua chào hỏi: “Trùng hợp quá luôn, các cậu ăn cơm ở đây sao?” Anh gọi phục vụ đến, “Đợi một chút, mang thức ăn sang đây đi. Chúng tôi ăn với nhau.” Dặn dò xong sau đó anh cực kỳ có phong độ mà vươn tay sang, “Xin chào, tôi là Cận Lập, là anh họ của Tiểu Thần. Lần trước tôi hiểu lầm cậu rồi, ngại quá.”
Theo bản năng vị đàn anh đó nắm lấy tay Cận Lập. Đối mặt với khí chất “Tui là người thành đạt, tui là người thành đạt” tỏa ra khắp cả người Cận Lập khiến đàn anh đột nhiên sinh ra một cảm giác tự ti khó tả, chủ động giải thích nguyên nhân vì sao lại hẹn Cố Thần đi ăn.
Sau khi thức ăn được đưa đến Cố Thần vẫn cứ cắm mặt ngồi ăn không thèm lên tiếng.
Cận Lập vẫn luôn chú ý đến Cố Thần, thấy cậu đã ăn no rồi thì nhanh chóng thanh toán rồi đóng gói cậu mang lên xe rời khỏi.
Cố Thần cảm thấy bầu không khí trên xe hơi bức bối làm cậu khá khó chịu.
Thấy Cận Lập vẫn cứ bình tĩnh thắt đai an toàn, Cố Thần yên lặng một lúc lâu rồi mở miệng lên tiếng: “Không phải anh bảo trưa nay gọi dì đến làm cơm à?”
Sao lại bỗng nhiên “trùng hợp” mà đến ăn ở đây được chứ?
=======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thần Thần: Anh Cận là người tốt.
Cẩm Lý: Come out giờ luôn! Ông xã ghen tuông khiến lửa dục xa chấn bùng cháy!.avi.
Thần Thần: …