Thật lâu sau đó Cẩm lý lý lý lý lý vẫn chưa trả lời lại.
Ngại à?
Cố Thần nhìn kỹ xem một lần nữa thì phát hiện trong kênh chỉ có mình mình. Sau đó ảnh đại diện trong công cụ liên lạc của Cẩm lý lý lý lý lý nhảy ra.
Cẩm lý lý lý lý lý: Kích động quá nên đạp trúng dây điện QAQ
Cẩm lý lý lý lý lý: Tìm cách gắn lại dây điện thì làm đổ hơn nửa ly nước lên bàn phím QAQ
Cẩm lý lý lý lý lý: Bây giờ tôi đành phải nói chuyện với cậu bằng tay vậy.
Cẩm lý lý lý lý lý: Cõi lòng tan nát gần chết.jpg
Cẩm lý lý lý lý lý: Đại thần tôi thật sự rất thích cậu a a a a a a.
Cẩm lý lý lý lý lý: Cậu có thể cảm nhận được thì tốt quá đi!!!!!!
Cẩm lý lý lý lý lý: Bằng không chúng ta gặp mặt đi (* ̄︶ ̄*)
Cố Thần thấy Cẩm lý lý lý lý lý lạch cạch gửi bình luận như thế thì có thể cảm nhận được lúc này Cẩm lý lý lý lý lý rất vui. Cậu nhìn chăm chú từng câu một trên màn hình một lúc lâu rồi cúi đầu, đặt tay lên bàn phím gõ chữ.
Ngủ không tỉnh: Xin lỗi
Ngủ không tỉnh: Tôi đã hứa với một người phải đợi bốn năm sau mới được yêu đương.
Ngủ không tỉnh: Bây giờ tôi không có thời gian nói chuyện yêu đương cũng không có tâm trạng để yêu đương.
Ngủ không tỉnh: Anh không cần phải lãng phí thời gian trên người tôi đâu.
Trong khoảng thời gian này, hơn phân nửa buổi tối Cẩm lý lý lý lý lý đều dùng để trò chuyện với cậu, trước lúc đi ngủ hằng ngày còn hát cho cậu nghe nữa. So với trước kia thì chất lượng giấc ngủ của cậu tốt hơn nhiều lắm rồi. Cố Thần có thể hiểu được ý đồ làm bạn với mình của Cẩm lý lý lý lý lý nhưng cậu lại không có cách nào để đáp trả. Cũng không thể thoải mái mà hưởng thụ sự theo đuổi nhiệt tình của Cẩm lý lý lý lý lý được.
Như thế là không đúng rồi.
Dựa theo lời nói và cách làm việc thường ngày của Cẩm lý lý lý lý lý mà nhận xét thì anh là một người hơi kiêu ngạo, gia cảnh cũng không tồi. Cố Thần nói đến mơ hồ, thật ra là nghĩ về Cẩm lý lý lý lý lý lệch thành một người luôn được thuận buồm xuôi gió, con ông cháu cha muốn gì được nấy, tuyệt đối sẽ không đi theo đuổi một người đã có người trong lòng huống chi lại là cái kiểu thích nhau qua mạng xã hội này.
Cố Thần đợi Cẩm lý lý lý lý lý trả lời.
Qua một lúc lâu sau Cẩm lý lý lý lý lý mới lần nữa xuất hiện.
Cẩm lý lý lý lý lý: Ra là như vậy.
Cẩm lý lý lý lý lý: Trong khoảng thời gian này tôi đã quấy nhiễu cậu nhiều rồi đúng không?
Cẩm lý lý lý lý lý: Tôi hiểu rồi.
Gửi những lời này xong, ảnh đại diện của Cẩm lý lý lý lý lý tối dần đi. Công cụ liên lạc yên lặng, khung chat yên lặng cả weibo cũng yên lặng nốt. Hệt như người có tên Cẩm lý lý lý lý lý chưa bao giờ xuất hiện.
Cố Thần vẫn cứ làm công việc phiên dịch như thường ngày, điều chỉnh giữa công việc và nghỉ ngơi, đi học và tan học, cuộc sống vẫn không có phong ba bão táp gì. Nhưng thật ra chuyện nhà ở thì sắp được giải quyết rồi. Có một đàn anh đang tìm bạn cùng phòng ở chung, yêu cầu rất cao. Cố Thần ngắm từng cái một, nếu đàn anh này vì bản thân mình thì mấy cái yêu cầu đòi hỏi này cũng không đến nỗi gì, khá thích hợp để ở chung.
Cố Thần gọi điện qua, đối phương hẹn Cố Thần gặp mặt ở bên ngoài, hẹn trong một quán cà phê rất có phong cách. Tán gẫu xong hai bên mới nhận ra là người quen của nhau, Cố Thần đã từng dịch giúp vị đàn anh này mấy lần. Đàn anh rất vui, năng nổ bảo: “Nếu không bây giờ đến chỗ của anh luôn ha?”
Cố Thần vừa định đồng ý thì bộ mặt nghiêm khắc đen thui của một người đàn ông xuất hiện ở ngay bàn bên cạnh. Lại có thể trong lúc thường ngày gặp trúng Cận Lập!
Cố Thần sửng sốt đôi chút: “… Anh Cận ạ?”
Cận Lập không nói lời nào, tóm lấy tay Cố Thần kéo cậu ra ngoài, để lại vị đàn anh vẻ mặt kinh ngạc sững sờ tại chỗ.
Cận Lập mang Cố Thần lên xe, cố gắng khiến lửa giận trong lòng mình lắng xuống.
Tại sao thằng nhóc này lại tùy tiện đồng ý về nhà với người khác chứ? Một cốc cà phê đã có thể lừa nó được rồi ư? Nghĩ đến ban nãy có lẽ Cố Thần sẽ đồng ý thì Cận Lập lại nổi trận lôi đình. Anh mang Cố Thần vào trong xe, lớn tiếng bảo: “Thắt đai an toàn vào!”
Cố Thần: “…”
Tuy đầu óc như bay trong sương mù, không định hình rõ được chuyện gì đang xảy ra nhưng Cố Thần vẫn ngoan ngoãn thắt đai an toàn ổn thỏa.
Cận Lập không nói tiếng nào mà lái xe.
Đúng lúc anh định mang một cốc cà phê về nhà tăng ca thì nghe thấy đoạn đối thoại đó.
Về đến nhà rồi Cận Lập mới nghiêm túc bảo Cố Thần ngồi xuống sau đó đánh giá Cố Thần từ trên xuống dưới.
Cố Thần có dáng vẻ được, trên người còn có một loại khí chất tự do rất dễ hấp dẫn người khác khiến cho người khác chỉ muốn dốc sức ôm chặt cậu vào lòng.
Bây giờ loại khí chất này ở trong mắt Cận Lập lại đột nhiên biến thành một loại tính chất hấp dẫn biến thái đặc biệt.
Ngay cả anh như vậy mà cũng có thể bị mê hoặc thì đừng nói đến đám nhóc con lông còn chưa mọc dễ bị kích thích kia.
Bề ngoài của tên này trông có vẻ không có kỷ luật lắm, thiếu điều còn chẳng có tiết tháo muốn chịch thì sẽ đi chịch ngay, cũng không quan tâm đến chuyện thằng nhỏ đã trưởng thành hay chưa, biến thái đến độ còn cảm thấy chưa trưởng thành sẽ càng kích thích hơn nữa.
Cận Lập uống fristi dữ quá suy nghĩ nhiều nên vừa lo lắng lại vừa tức giận. Sau khi nhập học trừ việc về ngủ ra thì Cố Thần không về nhà, vậy bình thường nó đi đâu chứ? Nếu bây giờ anh gọi một dì nào đó về làm cơm thì thằng nhóc này sẽ không bị người ta hẹn đi ăn thường xuyên nữa chứ? Sau khi hẹn ăn cơm xong thì đối phương có bảo nó về nhà giống lần này hay là… thuê phòng ở bên ngoài?
Cận Lập có cảm giác mèo hoa nhỏ mình cẩn thận trông coi bị người ta lén trộm đi nên rất tức giận.
Cố Thần thấy Cận Lập nãy giờ không nói gì, vẻ mặt còn đổi thay mấy lần thì nhíu nhíu mày. Nghĩ đến ban nãy mình chưa kịp phản ứng gì đã bị Cận Lập kéo đi nên Cố Thần lấy di động ra gửi cho đàn anh một tin nhắn: “Xin lỗi đàn anh. Ban nãy là anh họ của tôi, tôi đang ở nhờ nhà anh ấy.”
Còn chưa đợi đàn anh trả lời lại đã bị Cận Lập giữ lấy tay cướp điện thoại đi. Thấy tin nhắn Cố Thần đã gửi thì sắc mặt của Cận Lập tái mét, nghiêm khắc nhìn Cố Thần: “Cậu có biết bản thân mình đang làm gì không hả?”
Cố Thần không rõ Cận Lập đang tức giận chuyện gì. Cậu không vui giữ lấy di động bị cướp đi, từ từ giải thích: “Tôi tìm phòng ở, đàn anh này đang tìm người thích hợp để thuê chung, tôi cảm thấy rất phù hợp nên…”
Trong tích tắc, Cận Lập như bị người khác bóp chặt lấy cổ. Một lúc lâu sau mới chậm chạp hồi phục lại, cứng nhắc lên tiếng: “Tìm phòng ở? Vì sao cậu lại muốn tìm phòng ở?” Lại ở chung với người thích hợp nữa chứ!
Cố Thần nhìn thấy nét mặt của Cận Lập thì hiểu rõ. Xem ra Cận Lập hiểu lầm rồi, lại tức giận như vậy là vì lo cho cậu, sợ cậu bị người ta lừa gạt, người ta bắt nạt. Lòng Cố Thần ấm áp hẳn lên, tiếp tục giải thích: “Tháng sau tôi trưởng thành rồi.”
Cận Lập cũng hiểu được ý của Cố Thần, trong thoáng chốc như bị hắt cho một gáo nước lạnh, lạnh buốt từ đầu đến chân. Ban đầu anh bài xích Cố Thần, Cố Thần đều thấy rõ vì thế cậu ấy mới cố gắng không xuất hiện trước mặt anh. Hơn nữa sau đó vì lòng anh có âm mưu đen tối nên cố ý tránh mặt, xem ra Cố Thần cho rằng cách cư xử ấy là ‘bài xích’.
Cái gì Cố Thần cũng không nói ra nhưng đều để trong mắt cả.
Lời mời của mẹ Cận không thể từ chối nên Cố Thần mới được mang đến chỗ của anh. Nhưng Cố Thần vẫn luôn đợi đến ngày trưởng thành, đến lúc đó sẽ có được lý do để rời đi. Phải sống nhờ nhà người, bị người ta bài xích, nếu so với cuộc sống thoải mái bỗng nhiên bị người khác xâm phạm vào của anh thì sẽ càng khổ sở hơn.
Đứa trẻ này đã không còn người thân nào nữa rồi.
Cận Lập ôm chặt Cố Thần vào lòng: “Không cần tìm phòng ở đâu. Nơi đây là nhà của cậu.” Cận Lập khàn giọng cất tiếng: “Anh, anh không ghét cậu đâu. Thật ra còn thích thức ăn cậu làm nữa, có một khoảng thời gian bị cậu nuôi đến nỗi kén ăn luôn, còn không quen ăn thức ăn bên ngoài nữa. Tiểu Thần ở lại nơi này đi, không cần phải ra ngoài thuê phòng đâu. Cậu còn đi học nên gánh nặng quá lớn, cùng người khác thuê phòng không tiện lắm đâu.”
Đột nhiên Cố Thần bị người ta ôm lấy thì ngây người chốc lát. Trong lòng cậu có rất nhiều thắc mắc nhưng cậu không nghe được nửa phần giả dối nào trong lời của Cận Lập, chỉ có thể tùy ý cho hơi thở ấm áp của Cận Lập vây quanh lấy mình.
Cận Lập rất hài lòng với sự nghe theo của Cố Thần, đánh tiếng quyết định: “Xác định như vậy đi, trước lúc cậu tốt nghiệp thì cứ ở nhà của anh.” Anh nắm lấy tay Cố Thần, “Từ chối vị ‘đàn anh’ này đi.”
Cố Thần: “…”
Cận Lập nhìn chăm chăm Cố Thần gửi tin nhắn cho đàn anh, đàn anh không nói gì cả chỉ bảo lần sau cần dịch gì thì sẽ tìm cậu.
Cận Lập đứng trên lập trường của ‘bậc cha chú’ mà quang minh chính đại đứng nhìn toàn bộ cuộc đối thoại của hai người họ. Thấy đối phương nói đến “dịch” thì mày Cận Lập nhướng lên, đợi Cố Thần cất di động thì lên tiếng: “Cậu đi phiên dịch cho người khác?”
Cố Thần hơi do dự lại gật đầu.
Cận Lập không nói gì, đưa tay lên xoa xoa đầu Cố Thần.
Hôm sau Cố Thần tỉnh lại, lúc ăn sáng thì thấy Cận Lập ngoắc ngoắc mình, bước đến ngồi xuống ăn cháo.
Cận Lập chăm chú nhìn Cố Thần ăn sáng xong thì trở về phòng cầm mấy tập tài liệu tiếng Anh đến: “Có thể dịch cái này không?”
Cố Thần ngẩn ra, nhận lấy nhìn qua trong thoáng chốc rồi gật đầu.
Cận Lập hỏi: “Mấy ngày có thể xong?”
Cố Thần nghĩ nghĩ rồi nói: “Hai ngày.”
Cận Lập trả lời: “Tốt lắm, vậy đêm mai gửi cho anh.” Anh lấy điện thoại ra, mở Wechat dành cho công việc, “Thêm anh đi, thù lao thì gửi thẳng sang Wechat cho cậu.”
Cố Thần: “…”
=======
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cẩm Lý: Hừ hừ, tuyệt đối không thể cho tên đê tiện có vẻ bô giai này cơ hội để tiếp cận Thần Thần!
Thần Thần: …
*
Cẩm Lý: Đại thần đại thần, cậu phải đợi ai bốn năm? _?
Thần Thần: Mẹ dặn không thể yêu sớm.