Đại Quốc Tặc

Chương 177: Hiểu lầm

Trời còn mờ sáng, thói quen của Giang Long dậy sớm luyện tập, liền mở mắt ra chậm rãi.

Không có rời giường ngay, mà Giang Long nhắm mắt lại, nằm im lặng một lúc.

Chờ đến khi đi quân doanh đưa tin.

Không biết khi nào mới trở về, lại được gặp Cảnh lão phu nhân, Lâm Nhã, Ngọc Sai, Bảo Bình, Diêu mụ mụ, và Sài Thế Vinh.

Tuy trong lòng nhiều cảm khái nhưng Giang Long cũng không phải người không quả quyết.

Nằm một lát, liền đứng dậy mặc quần áo.

Không đốt nến, hắn đẩy cửa phòng ra, đi đến sân nhỏ trước phòng, thấy một dáng gầy gò xuất hiện trong trang phục màu đen.

Trong tay đối phương có cầm một món đồ, Giang Long nhận lấy rồi lại quay lưng về lại trong phòng.

Bóng dáng gầy gò không trốn vào bóng đêm ngay.

Thả chân đi nhẹ đến trước bàn, Giang Long bí mật cầm mồi nhóm lửa, đưa lên miệng dùng sức thổi một hơi, một ngọn lửa màu hồng tuôn ra, châm ngọn nến, dùng nắp che lại mồi nhóm lửa, Giang Long mở chiếc túi gấm trong tay ra trước tiên.

Bên trong có mấy bình sứ nhỏ.

Trên bình sứ có dán nhãn.

Giang Long cầm lấy lọ thuốc mê, dùng ngón tay dính một chút, đi đến trước giường, đưa vào mũi Lâm Nhã.

Bột phấn bị Lâm Nhã hút vào trong mũi, chỉ chốc lát, hô hấp càng lúc càng ngân dài và nhẹ nhàng.

Đem túi gấm cất vào trong cổ áo, Giang Long mới dám gây chút động tĩnh.

Không lâu sau, Ngọc Sai và Bảo Bình bước nhanh đến, hầu hạ Giang Long rửa mặt chải đầu.

Hai nữ hầu hạ Giang Long, dù tay chân nhẹ nhàng cũng nhất định phát ra vài âm thanh, thấy Lâm Nhã ở trên giường, chưa có thức giấc, không khỏi thấy sự khó chịu, nghĩ rằng đêm qua hai người động phòng, bây giờ Lâm Nhã còn ngượng ngùng, sợ làm phiền.

Giang Long mặc hai nữ sinh ra hiểu lầm, nhưng thấy cặp mắt họ sưng đỏ vẫn cảm giác đau lòng.

Một lát sau, Diêu mụ mụ đi đến phòng.

Tiến vào phòng ngủ, thấy Giang Long đã tắm rửa sạch sẽ.

Lâm Nhã thì vẫn còn nằm trên giường, Diêu mụ mụ liền lại gần khẽ gọi.

Không hiểu sao lúc đó Giang Long tiến lại ngăn trở, sắc mặt ửng hồng, hơi có vẻ ngại ngùng, tươi cười nói:

-Nhã nhi thân thể không được thoải mái, để nàng nghĩ thêm một lát đi.

Cặp mắt Diêu mụ mụ sang hoắc lên!

Liền cười nói:

-Được, được, để nàng nghỉ thêm lát.

-Ly biệt tiễn đưa, cũng chỉ thêm đau lòng, giữ lại chút nước mắt, đợi sau khi ta rời phủ, mụ mụngài hãy kêu Nhã nhi dậy nhé?

Giang Long nhìn chằm vào giường, nhẹ giọng thở dài.

Ánh mắt Diêu mụ mụ đau xót, giọt nước mắt chảy xuống, đứa nhỏ trước mắt là do bà nuôi lớn, một ngày cũng không rời, lần ly biệt này, không biết trải qua bao lâu mới được gặp lại, nghĩ đến Giang Long trên đường sẽ gặp nguy hiểm, bà càng lo lắng, luôn luôn cảm thấy không yên tâm.

- Được, chờ cậu ra phủ, nô tì sẽ đánh thức thiếu phu nhân.

-Nói không biết bao nhiêu lần, Diêu mụ mụ làm sao cứ gọi là nô tỳ vậy?

-Ha ha.

Diêu mụ mụ lau nước mắt mà cười.

Đem quần áo sửa sang lại cho tốt, Giang Long cùng với Diêu mụ mụ đi đến viện của Cảnh lão phu nhân.

-Các cô nhớ bảo trọng!

Lúc rời khỏi phòng, Giang Long nắm đôi tay của Ngọc Sai và Bảo Bình mà nói.

Hai nữ không kiềm nổi, liền khóc rối cả lên.

Vào phòng của Cảnh lão phu nhân, tuy rằng cố gắng che giấu nhưng Giang Long vẫn thấy khóe mắt Cảnh lão phu nhân nước mắt nhợt nhạt.

Rất hiển nhiên, Cảnh lão phu nhân rất luyến tiếc khi Giang Long rời khỏi.

- Bà nội, cháu sẽ thường gửi thư về.

Giang Long nói nhẹ nhàng.

-Ừ.

Nét mặt Cảnh lão phu nhân nhớ lại:

-Ông nội cháu năm đó, cũng từng ở vài năm ngắn ngủi ở Bắc Cương, giờ ta còn nhớ rất rõ, ở đó, thảo nguyên rất xanh, mênh mông vô bờ.

-Đợi cháu đến huyện Linh Thông, đích thân vẽ một bức tranh thảo nguyên xanh rì tặng cho bà.

-Được.

Ăn điểm tâm sáng ở đó, thời gian không còn sớm nữa.

Đồ Đô, Cương Đế Ba Khắc, Tần Vũ, bốn người hộ vệ mang theo những vật dụng sinh hoạt, và cùng với Đại Lệ Ti đi đến nơi Giang Long nhậm chức, cũng gần ra khỏi phủ.

Khi Giang Long dùng điểm tâm với Cảnh lão phu nhân có nói ra một câu, nói Đại Lệ Ti do không có cơ hội trở về thăm quê hương ở xa, nhưng lại muốn đi xem thảo nguyên, nên lần này dẫn theo nàng, Cảnh lão phu nhân cũng đồng ý.

Chỉ là khi Cảnh lão phu nhân gật đầu, thì bà có cười trêu ở khóa miệng.

Hiển nhiên là có chỗ hiểu lầm.

Giang Long đương nhiên sẽ không ngây ngô giải thích.

Cảnh lão phu nhân vốn đã tính toán sẽ thay thế Đại Lệ Ti khỏi việc nắm quyền trong Cảnh phủ. Lâm Nhã từ nông trang trở về, sớm được sự yêu thích và chấp nhận của Giang Long, nên tất nhiên sẽ do Lâm Nhã, thiếu phu nhân này sẽ nắm quyền trong phủ một cách danh chính ngôn thuận.

Đại Lệ Ti tuy rằng cũng có năng lực, Cảnh lão phu nhân cũng cực kỳ thích nàng, nhưng do nàng quản gia, danh bất chính ngôn bất thuận.

Có phải đã lường trước được chuyện này, Đại Lệ Ti nghĩ rằng không nắm quyền thì Đại Lệ Ti ở lại Cảnh phủ cũng vô dụng, nên thế lực kia mới khiến Đại Lệ Ti cùng Giang Long đi theo đến nơi Nhậm chức?

Đến cửa phủ, Giang Long nhảy lên lưng Tuyết Nguyên, Tuyết Nguyên thân thiết dùng cái đầu cọ sát chân Giang Long.

-Bà nội, cháu từ biệt!

Vỗ nhẹ vào cổ Tuyết Nguyên, hiên ngang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, Giang Long tỏ vẻ cung kính nói với Cảnh lão phu nhân:

-Bà về nghỉ ngơi đi.

- Ừ.

Cảnh lão phu nhân hắt xì một cái, xua đi những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt.

Xem Diêu mụ mụ ra cửa tiễn đưa, Giang Long mới giật dây cương ngựa, tiến về phía trước.

Đến khi cả đoàn không còn hiện rõ nữa, Cảnh lão phu nhân và Diêu mụ mụ mới quay về phủ.

Vào tới phủ, đi được vài bước, Diêu mụ mụ kích động nói:

-Nô tỳ đi xem thiếu phu nhân đã dậy chưa.

- Ừ.

Cảnh lão phu nhân mỉm cười.

Giang Long và Lâm Nhã động phòng đã xong, nếu có thể trong một chút đó, Lâm Nhã sinh ra một đứa chắt đích tôn, thì càng tốt hơn.

Tưởng tượng như vậy, Cảnh lão phu nhân cười híp mắt.

Diêu mụ mụ vội vã đi vào phòng Giang Long, thấy Ngọc Sai và Bảo Bình rơi lệ.

Quy củ của hào môn, dù Ngọc Sai và Bảo Bình trở thành người của Giang Long, phong làm thiếp, cũng không thể đến cửa tiễn đưa.

Bản thân bà ta lớn tuổi, nên mới đủ tư cách đến cửa tiễn đưa.

Đương nhiên, hai người nữ kia vẫn có thể đến cửa để tiễn đưa, nhưng phải được sự đồng ý của Lâm Nhã.

Phải theo Lâm Nhã thì mới được.

Nhưng hôm nay, Lâm Nhã còn đang ngủ.

-Đừng khóc.

Diêu mụ mụ nhẹ giọng trấn an.

Bảo Bình tiến đến nắm tay áo Diêu mụ mụ:

-Tiểu thiếu gia đi rồi sao?

-Ừ.

Diêu mụ mụ vừa nói xong thì hai người nữ đó lại khóc òa.

An ủi vài câu rồi hỏi:

-Thiếu phu nhân đã dậy chưa?

Ngọc Sai nhìn thoáng qua phía phòng ngủ:

-Vẫn chưa.

Diêu mụ mụ bảo hai nữ đi múc nước, tự đi vào phòng ngủ.

Trời trong xanh, đám nha hoàn Đỗ Quyên vẫn ở tiểu viện Lâm Nhã ở tạm trước đó, không cùng về đây.

Tất nhiên Ngọc Sai và Bảo Bình phải thay họ hầu hạ Lâm Nhã.

Đi vào phòng ngủ, liền thấy Lâm Nhã ôm đầu, gối vào thành giường, Diêu mụ mụ không khỏi buồn cười, Lâm Nhã quá ngây thơ rồi.

-Thiếu phu nhân nên dậy thôi.

Diêu mụ mụ cười ha hả tiến lại trước giường.

Tuy nhiên, Lâm Nhã trong chăn không trả lời.

Diêu mụ mụ nóng vội muốn nhanh biết kết quả, nhưng không thúc giục ngay, đợi Ngọc Sai và Bảo Bình múc nước xong nhưng Lâm Nhã vẫn chưa trả lời, cuối cùng đã mở miệng.

Nhưng Lâm Nhã vẫn không làm gì.

Diêu mụ mụ hoài nghi, giơ tay đẩy nhẹ nhẹ vào người Lâm Nhã.

-Ừ?

Lâm Nhã vẫn không phản ứng.

-Thiếu phu nhân.

Diêu mụ mụ phát hiện điểm lạ, lại kêu một tiếng, Lâm Nhã vẫn không cử động, bà duỗi tay mở áo chăn gấm chầm chậm, dung nhan Lâm Nhã khi ngủ say, bị Diêu mụ mụ nhìn thấy.

Ngọc Sai và Bảo Bình, lúc đó nhìn nhau có chút khó hiểu.

Lúc trước họ đoán Lâm Nhã vì động phòng với Giang Long nên mới ngượng ngùng.

Nhưng hiện tại thấy thì đúng là Lâm Nhã ngủ say.

Diêu mụ mụ tháo áo gấm ra, liền nhận xét trên giường chỉ thấy khăn trải giường bằng thẳng, có ít chỗ bị nhăn.

Vốn không giống như có những động tác kịch liệt.

-Các ngươi đổi chăn giường hả?

Diêu mụ mụ xoay người lại hỏi Ngọc Sai và Bảo BÌnh.

Hai người nữ lắc đầu:

-“ Không”.

Trong lòng Diêu mụ mụ không ổn, lấy khăn thấm nước, lau nhẹ khuôn mặt Lâm Nhã.

Bị nước làm thức tỉnh, Lâm Nhã từ từ mở mắt ra, nhưng thần trí vẫn còn mê mang.

-Thiếu phu nhân?.

Diêu mụ mụ khẽ gọi, cuối cùng Lâm Nhã cũng thức tỉnh, nhìn xung quanh rất mơ hồ, liền hỏi những việc đêm qua.

Lâm Nhã cố gắng nhớ lại:

-Phu quân không có uống rượu…

Xong rồi.

Bị gạt rồi.

Diêu mụ mụ tỉnh ngộ.

Nghĩ đến sáng sớm hôm nay, bà ta chạy tới, Giang Long làm vài động tác khiến người khác hiểu lầm, nói vài câu để lừa người, Diêu mụ mụ dở khóc, dở cười.

Lâm Nhã nghe tin Giang Long đã rời phủ, trong lòng sầu một khối.

Chốc lát, vài người cùng đi vào phòng ở của Cảnh lão phu nhân.

-Tiểu tử thối này!

Sau một lát, trong phòng vang ra tiếng chửi mắng.

Nhưng người đi rồi, nói thêm cũng vô dụng, Cảnh lão phu nhân kiềm chế cảm xúc, lại nói chính sự, rõ ràng từ hôm nay, Lâm Nhã sẽ nắm quyền trong phủ trên tay.

Nhiều lần Lâm Nhã từ chối nhưng không được, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Chưa gì đã đến giờ mẹo, một đội quân đến trước cửa quân doanh ở phía bắc kinh thành.

Đội này không lớn chỉ có ba cỗ xe ngựa

Một chiếc chở vật dụng sinh hoạt, một chiếc có lọng chở Đại Lệ Ti và lão bà, chiếc còn lại thì không có gì, nhưng cái rương dưới xe phủ đầy chăn lông.

Nếu trên đường đi, Giang Long cưỡi ngựa cảm thấy mệt, có thể dừng lại nghỉ ngơi ở bên đường một chút.

Tuy mùa xuân, sáng sớm vẫn còn chút lạnh.

Nhưng thân thể GIang Long khỏe mạnh, không thèm để ý cái rét lạnh.

-Quân doanh trọng địa, tự tiện xông vào giết không tha!

Quân sĩ canh giữ quân doanh, không chờ đoàn người đến gần, đã đem trường thương trong tay giơ cao, mũi nhọn chỉa vào đoàn người, la hét chói tai.

Giang Long ghìm ngựa dừng lại, nhảy nhẹ xuống từ lưng ngựa, thể hiện muốn đi đến.

Một gã quân sĩ chạy vào báo.

Do Giang Long được thánh chỉ cử đến, nên tất cả thủ tục làm rất tốt.

Nhưng Giang Long nhạy bén phát hiện, có nhiều cấm quân bất mãn với mình và trong lòng có địch ý.

Lát sau, vô tình nghe được nên mới hiểu rõ nguyên nhân.

Lần trước đi chùa dâng hương, Quan Thế Hào hộ vệ trong phủ, đã từng chém một tên Ngũ trưởng, gã Ngũ trưởng đó chính là cấm quân nam đại doanh bên này.

Hiểu rõ nguyên nhân, Giang Long mới không để ý tới những tên đó nữa.

Hôm nay, rời khỏi chỗ này, không biết lần sau có còn cơ hội gặp lại họ nữa không.

Đó là chuyện nhỏ, cớ sao để trong lòng.

----------oOo----------