Tất nhiên Đại Lệ Ti cố ý dùng lại cách nói chuyện ấy.
Mục đích rất đơn giản, chính là muốn thức tỉnh Giang Long, tai mắt của cô ta rất nhiều, lực lượng cũng mạnh!
Bất kể là ở trong hay ở ngoài Cảnh phủ.
- Ngươi thật muốn cùng ta đi đến nơi ta nhậm chức à?
Giang Long trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc hỏi.
Đại Lệ Ti gật đầu
-Tuy rằng ta cảm thấy ngươi tốt hơn, một chút cũng không khiêm tốn, nhưng ta, những ngày gần đây, cũng thừa nhận sự biến đổi của ngươi rất nhiều, nhanh chóng trưởng thành, chính xác có thể nói là tài hoa hơn người rồi.
Từ trên người của ngươi, ta thấy được có hy vọng rời khỏi sự khống chế của gia tộc!
Giang Long nhíu mày không nói.
Đại Lệ Ti rất thần bí, đoán không ra, Giang Long không muốn mang theo cái gì đó không ổn bên mình.
Lúc trước Đại lệ Ti nói, nàng đã học được một đạo ly từ chính phụ thân nàng, đó là ai có thù oán thì đem con gái hư rồi gả cho người đó, từ điểm đó, liền có thể tưởng tượng mô hình giáo dục nào mà từ nhỏ đến lớn Đại Lệ Ti đã học.
Trầm ngâm chốc lát, Giang Long nói:
-Thế lực sau lưng ngươi không nhỏ nhỉ? Ta sợ ta không có khả năng để giúp ngươi.
-Viết được ra câu đối phúng điếu rất mới m mẻ, bị nhiều người như vậy đuổi giết, lại có thể thoát chết, xây dựng nông trại, đôi ba lời có thể hiểu rõ tâm sự của Điệp Hương phu nhân, viết thoại bản và liên minh với Thành Quốc Công, kinh doanh xưởng in ấn, làm ra nhiều sản phẩm hàng thêu và thú bông tân kỳ, và lại còn chiến thắng khi tỷ thí với Phương Việt!
Gần đây, lại làm báo chí, những cử động này thật sâu sắc phải không?
Đại Lệ Ti đem những thứ mà Giang Long đã trải qua và làm được, đưa ra từng tình huống một, cuối cùng chất vấn lại Giang Long.
Giang Long yên lặng.
- Những chuyện này có thể thấy hết năng lực của một người!
Đại Lệ Ti nói tiếp:
- Ngươi làm báo chí tất nhiên là có ý khác, ta đoán không ra.
Ngoài ra, ta còn hoài nghi một chuyện.
Nói tới đây, Đại Lệ Ti đột nhiên nhìn chằm chằm vào Giang Long.
-Ta nghi ngờ phía sau bức màn ám sát Hoài Vương, ngươi chính là người chủ mưu!
Đáng tiếc, thanh âm của nàng đã dứt, khuôn mặt, đôi mắt Giang Long đều không có thay đổi thần sắc chút nào.
- Chuyện đùa này một chút cũng chẳng vui.
Giang Long thản nhiên nói.
- Vũ khí ám sát Hoài Vương đúng là rất lợi hại, nếu ngươi có ý hợp tác với ta, chúng ta thậm chí có thể nhìn khắp thiên hạ!
Đại Lệ Ti không tha, vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Long, vẽ ra một chiếc bánh thật to trước mặt Giang Long.
-Thiên hạ?
-Không sai, ngươi đừng xem thường thế lực phía sau ta nhé? Rất nhiều hào môn đều là thế lực ngầm của ta.
-Giống như Cảnh phủ?
-Ừ.
- Vậy nếu như để ta chọn lựa thì sẽ chọn ngươi và thế lực sau lưng ngươi mà hợp tác.
Giang Long đột nhiên nói một cách lạnh lung.
Đại lệ Ti cười một tiếng
-Ta chỉ là nữ nhân, làm sao có nhiều dã tâm và mưu lược chứ? Thế lực sau lưng ta chính xác là rất lớn, so sánh với ta, có thể giúp ngươi càng nhiều, nhưng nếu như họ hợp tác với ngươi, muốn báo đáp họ, e rằng ngươi sẽ rất đau khổ hoặc là chu cấp không nổi.
- Ta có thể dẫn ngươi đi nhậm chức.
Giang Long cuối cùng đã quyết định.
Ánh mắt tròn xoe của Đại Lệ Ti sáng ngời:
-Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.
- Có mấy lời ta nói rõ trước.
Nét mặt Giang Long tỏ vẻ nghiêm túc.
- Những lời nói của ngươi có vẻ dễ nghe, nhưng khi ở bên ta, luôn luôn phải quan sát, xem thử ta có năng lực thật sự hay chỉ là bao cỏ.
Lựa chọn bạn đồng hành phải cẩn thận một chút.
Nhưng ta hy vọng ngươi không tỏ vẻ thông minh, rồi dễ dàng nhìn thấu ta.
Đại Lệ Ti nghe rất kỹ.
-Ngươi muốn thoát ly tổ chức sau lưng, điểm này ta tin, và nếu ngươi phát hiện năng lực ta không đủ, ngươi muốn lập tức trở mặt, giúp đỡ thế lực sau lưng ngươi hạ thủ với ta? Hay là lần này, tổ chức thế lực sau lưng ngươi đã ra lệnh ngươi cùng ta đi đến nơi ta nhậm chức?
Giang Long vừa dứt lời, trong ánh mắt Đại Lệ Ti có chớp động rất nhỏ.
Rất hiển nhiên, Giang Long đã đoán trúng.
-Đã như thế chúng ta cùng làm đồng bạn trên Phuong diện kinh doanh, như vậy sẽ giúp đỡ lẫn nhau, hẳn là không thể thiếu chứ? Cho nên ta có câu muốn nói với ngươi, không sợ đối thủ ngang sức, chỉ sợ chọn lầm đồng đội, nếu như ngươi tự cho mình thông minh, dễ dàng đưa ra quyết định, giúp đỡ tổ chức thế lực sau lưng nàng, buông tha đối đầu với ta, thì kết quả cuối cùng sẽ khác ngay!
Như vậy hai người chúng ta chỉ có một người có thể sống!
Ngươi chỉ muốn thoát ly tổ chức đó, chỉ cần không làm gì lộ liễu và không nguy hiểm đến tính mạng.
Ta thì gánh vác cả Cảnh phủ ở Ninh Viễn huyện
Ta có thể phạm sai lầm, nhưng ta không được phép.
Hơn nữa, chúng ta vốn đã nghi ngờ lẫn nhau, một khi phát hiện ra việc thất tín lần nữa, như vậy sẽ không còn khả năng hợp tác với nhau nữa.
Không sợ đối thủ ngang sức chỉ sợ chọn sai đồng đội?
Đại Lệ Ti lẩm bẩm.
Cuối cùng nàng gật đầu.
-Ý của ngươi ta đã hiểu, nhưng những lời giống thế ta muốn tặng cho ngươi, có khi chân tướng của sự việc, không phải cứ tai nghe được, mắt thấy được, thì chính là sự thật!
Giang Long đột nhiên phát hiện mình và Đại Lệ Ti dường như có tâm ý thông nhau.
Hai người đã hợp ý với nhau.
Giúp đỡ lẫn nhau, đề phòng lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau, đồng thời nếu phát hiện ra đối phương có ý khác, bọn họ một chút cũng không do dự hạ tử thủ với đối phương!
Giang Long cần nói đã nói xong liền xoay người đi.
Đại Lệ Ti bỗng nhiên cười nói:
-Ta có tin này muốn tặng miễn phí, ngươi có nghe không?
Giang Long dừng chân lại.
-Lão phu nhân muốn đêm nay ngươi động phòng cùng thiếu phu nhân, biết nói ngoài miệng, ngươi dù có đáp ứng cũng chỉ là làm cho có lệ, nên dặn Lâm Nhã bỏ thêm một ít….vào trong bầu rượu…hihi, ngươi hiểu chứ.
Giang Long cũng không quay đầu lại, xua tay muốn nói đã hiểu, cất bước rời đi.
Lát sau, Đại Lệ Ti đi xuống cầu nổi, lão bà kia xuất hiện phía sau gốc cây và than nhẹ:
-Ngươi nhất định phải mạo hiểm sao?
-Bây giờ, giống như quân cờ luôn bị người khác khống chế, chẳng khác gì chết!
Đại Lệ Ti căm hận nói.
Nghe theo lênh của tổ chức, nàng không có một chút tự do, lập gia đình, gả cho ai đều do tổ chức định đoạt, thậm chí là sau khi lập gia đình, muốn giữ bảo vệ thân xử nữ hay không cũng phải do tổ chức xếp đặt tỉ mỉ.
Ngoài ra, còn phải sinh con.
Sinh hay không sinh, khi nào sinh, sinh con ra có nên nuôi dưỡng hay không… Đại Lệ Ti đôi khi cũng có sợ hãi, tổ chức ép nàng đích thân giết đứa con của mình, lúc đó nên làm sao?
Quy tắc trong tổ chức cực kỳ nghiêm khắc, không dễ dàng gì mà phản bội!
Dù cho bảo ngươi chết cũng phải tuân theo.
Lão bà nhíu mày:
-Tiểu tử này, gần đây có chút kỳ lạ.
-Đúng là có thay đổi rất nhiều, nhưng chuyện này đối với ta mà nói là chuyện tốt à, hắn nếu như không chịu làm lộ ra tài hoa thì làm sao ta hợp tác với hắn?
Khi Giang Long về đến phòng, Lâm Nhã đã khuyên Ngọc Sai và Bảo Bình rất lâu, và nói rõ chuyện này rất nguy hiểm, Giang Long không thể mang hai người đi đến nơi nhậm chức,thứ nhất là lo lắng tính mạng của các ngươi khi đi cùng rất là nguy hiểm.
Thứ hai là sợ các ngươi đi theo sẽ cản trở.
Lúc đầu, Ngọc Sai và Bảo Bình khóc không ngừng, muốn đi theo Giang Long, nhưng trải qua một thời gian, họ đã nghe lời của Lâm Nhã.
Hai người họ ở trong Cảnh phủ như là tiểu thư đài các, chưa từng nếm mùi cay đắng, thân thể mảnh mai, tay thì trói gà không chặt, ngựa thì không biết cưỡi.
Ở bên Giang Long, nếu khi gặp nạn lại chỉ có thể làm tồi tệ thêm.
Đến lúc đó, Giang Long không nỡ bỏ lại hai người họ, chẳng phải càng nguy hiểm hơn hay sao?
Thời gian trôi dần hai người họ đã đổi ý.
Nhưng sau khi Giang Long về tới phòng, nghĩ đến hành động lần này của Giang Long, rất nguy khốn, nhưng mà ngày mai từ biệt không biết khi nào gặp lại, bọn họ vẫn không kiềm nổi cảm xúc, song song chạy đến nhào vào lòng Giang Long mà khóc.
Thấy hai người nữ không ồn ào theo hắn cùng đi nhậm chức, Giang Long thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, không ngừng trấn an hai người họ.
Cảnh lão phu nhân phái Diêu ma ma đến nói rằng, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi, hai người nữ họ mới chịu rời đi.
Diêu ma ma ra trước cửa phòng, cố ý liếc nhìn Lâm Nhã.
Khuôn mặt Lâm Nhã ửng hồng lên cúi đầu.
Cửa phòng đóng lại, chỉ còn lại hai người Lâm Nhã và Giang Long.
-Ngày mai phu quân lên đường, tối nay có thể cùng thiếp cạn vài ly?
Tuy trong lòng ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến lời dặn của Cảnh lão phu nhân, Lâm Nhã vẫn còn rất ngượng, tiến đến vài bước giúp Giang Long rót một chén rượu nhạt.
Giang Long liếc ly rượu.
Vươn tay phải ra, chậm rãi đưa chén rượu lên:
-Đương nhiên nguyện ý.
Lâm Nhã cũng rót cho mình một chén, buông bầu rượu ra, nhẹ nhàng cạn ly với Giang Long, liền há miệng uống hết ly rượu nhạt.
Thuốc là rượu ở trong bầu rượu, nên rượu ở trong ly của Lâm Nhã, chính là thuốc.
Giang Long khẩn trương đứng dậy, nhanh tay chộp được.
Lâm Nhã sửng sốt, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình, Giang Long đã điểm vào huyệt Hắc Điềm.
Hai mắt mờ dần và Lâm Nhã chậm chậm ngã xuống.
Giang Long giơ tay tiếp đỡ vào eo, một tay thì bế lưng, một tay thì ôm đầu gối, đi về phía giường.
Trong rượu có xuân dược, chỉ có làm như thế này mới giải quyết được.
Nên Giang Long nhất định can ngăn Lâm Nhã uống rượu.
Đến trước giường, Giang Long dùng tay cởi đai lưng, quần áo và giầy thêu Lâm Nhã.
Thân thể ngọc ngà Lâm Nhã im lặng nằm trên nệm, nơi cổ lộ ra một mảng da trắng tuyết, thân thể mềm mại, đường cong phập phồng, một đôi ngọc ngà trắng nõn, trong không khí hấp dẫn lạ thường.
Giang Long chịu không nổi, liền cúi người, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ xinh xắn hồng hào.
Hai môi chạm nhau, cảm giác mềm mại lại mang theo sự hấp dẫn lạ thường, chính là đầu môi của Giang Long truyền đến.
Trong sự tham luyến đó rất đẹp, Giang Long đỡ đầu môi Lâm Nhã, thơm hít không ngừng.
Lát sau, một bàn tay, cũng là hành động theo bản năng, đưa vào cặp nhũ cao của Lâm Nhã.
Vuốt nhẹ nhàng, đôi nhũ hoa kia như co dãn, biến thành thứ cực kỳ mê hoặc lòng người.
Tay kia thì ở trên cặp đùi thon thả Lâm Nhã, vuốt ve nhẹ nhàng.
Bỗng trong lúc vô ý thức Lâm Nhã “Á” một tiếng. Giang Long mới dừng động tác.
Khi ngẩng đầu nhìn thì không biết chuyện gì, sắc mặt Lâm Nhã tràn đầy sung sướng và ửng đỏ, chiếc nội y mỏng tanh cũng bị đôi tay to của hắn xê ra một bên, lộ ra một góc trắng nõn như núi tuyết ở dưới cặp đùi.
-Nhã nhi.
Đột nhiên hai mắt Giang Long đỏ hồng, cổ họng khô ran, tình cảnh hoang mang.
Lại cúi đầu xuống hai cặp nhũ tràn đầy rồi chuyển lên hôn môi.
Trong lý tính của Giang Long, tuy là động lòng, nhưng có thể làm chủ được mình.
Đêm khuya, Giang Long kiềm chế sự rung động trong lòng, giúp đỡ Lâm Nhã sửa sang lại áo quần, đắp chăn gấm lên ngực.
Sau đó, đi đến bàn thổi tắt ngọn nến.
Chui vào trong chăn gấm, cả sát vai mà nằm, không cử động nào thêm và dần dần đi vào giấc mơ.
Sáng hôm sau, trời chưa sang thì rời khỏi giường đi đến quân doanh đưa tin!
Sau đó, rời khỏi kinh thành, không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì.
----------oOo----------