Xe ngựa chạy chầm chậm do đường xóc.
Trong xe, bờ môi Lâm Nhã mọng đỏ còn lưu lại mùi gà ăn mày.
Hương vị thật sự rất ngon.
Lâm Nhã nghĩ như vậy.
Hôm nay lúc Giang Long làm món gà ăn mày thì đột nhiên lóe lên ý tưởng đem hoa hạnh làm gia vị, bình thường làm gà ăn mày sẽ dùng lá sen hoặc dùng nhiều lá bọc thịt gà, bên ngoài thoa bùn, đốt trong đống lửa.
Mà dùng lá cây mục đích là lợi dụng mùi thơm của lá át đi mùi tanh của gà.
Như vậy dùng hoa hạnh cũng có thể trừ đi mùi tanh của gà không đây?
Đáp án là có thể đấy, hơn nữa hiệu quả cực kỳ, làm gà ăn mày thoảng mùi của hoa hạnh.
Lâm Nhã liền ăn nhiều hơn một chút.
Bảo Chi, Bảo Hoàn, Hỷ Xuân và Hỷ Đông chen chúc ngồi trong xe ngựa, thấy Lâm Nhã ngồi ngẩn ngơ thất thần, đều cười cười.
Xem ra Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân tình cảm rất tốt.
Đồng thời cũng sinh lòng nghi ngờ.
Nghe Đỗ Quyên tỷ tỷ nói Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân đến nay vẫn chưa viên phòng.
Lúc trước hai người cười nói vui vẻ, không giống có mâu thuẫn, vì sao Tiểu thiếu gia và Thiếu phu nhân lại bất hòa đến nỗi chưa viên phòng?
Hay là Đỗ Quyên muốn lừa gạt mình nhóm người mình hay sao?
Ngoại trừ Phương Tình, Lâm Nhã mua đám nha hoàn này không phải là cực thông minh nhưng cũng không quá ngu ngốc, hơn nữa bọn họ vốn bản tính lương thiện, không bị Lâm Nhã người môi giới bán đến chỗ dơ dáy bẩn thỉu, theo Lâm Nhã được ăn ngon mặc đẹp, quả thực không thể tốt hơn, đối với Lâm Nhã cực kỳ trung thành.
Các nàng cũng nhìn ra Lâm Nhã và Đỗ Quyên có vẻ bất hòa, trong lòng suy nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra.
Giang Long không về cùng bọn họ, hắn sai hộ vệ gọi Trịnh Trì đi cùng xem xét cây ăn quả.
Trải qua mấy ngày ở chung, Trịnh Trì so với Dương Cường mà nói thông minh khéo đưa đẩy hơn một chút, tuy rằng có nhiều tâm tư nhỏ nhặt, Giang Long tuy không thích nhưng cũng không cự tuyệt giao tiếp.
Bởi vì như vậy rất tốn sức.
Chỉ chốc lát, một gã hộ vệ chở Trịnh Trì chạy như bay đến.
Thấy Giang Long, Trịnh Trì nhảy xuống ngựa, bất chấp hai chân nhức mỏi, tiến lên khom người vấn an:
- Tiểu nhân thỉnh an Tiểu thiếu gia.
- Đứng lên đi.
Giang Long khoát tay áo, sau đó đi thẳng vào vấn đề:
- Ta gọi ngươi tới là muốn hỏi một chuyện có liên quan đến vườn cây ăn quả.
- Việc này...
Trịnh Trì đảo loạn lên.
Giang Long xem sắc mặt liền biết gã thuộc loại người sắc bén.
Lập tức chính là nhíu mày:
- Làm sao vậy?
- Vườn quả này đã bị Hồ quản sự cho thuê từ nhiều năm trước rồi.
Trịnh Trì cúi đầu đáp.
- Gì?
Giang Long có chút ngạc nhiên:
- Thuê bao nhiêu năm, giá cả thế nào?
- Thuê bao nhiêu lâu tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, nhưng ít cũng phải hai mươi năm, về phần giá cả...
- Nói! Không được ấp a ấp úng!
Giang Long giận tái mặt.
- Vâng.
Gáy Trịnh Trì chảy một tầng mồ hôi lạnh:
- Giá rất rẻ, hơn nữa nghe nói tiền thuê cùng đã đưa cho Hồ quản sự rồi.
- Rất rẻ? Ta chỉ muốn nghe con số thật, đừng nói là ngươi không biết.
Giang Long thấy sắc mặt gã khẳng định trong lòng Trịnh Trì có quỷ.
- Hình như hai lạng bạc cho năm trăm tám mươi mẫu vườn quả này.
Tiếng Trịnh Trì ngày càng nhỏ.
Giang Long ngẩn ra, lập tức mỉm cười.
Toàn bộ năm trăm tám mươi mẫu vườn quả, một năm cho thuê không ngờ chỉ có hai lạng bạc!
Bất kể là hạnh, đào, lê, hay là táo, sản lượng cho dù không bằng kiếp trước của hắn nhưng ít nhất cũng hơn một ngàn cân.
Năm trăm tám mươi mẫu vườn quả có thể thu hoạch ít nhất năm mươi tám vạn cân!
Hai lạng bạc thật lớn a, hắn hít một hơi thật sâu cố gắng áp cơn lửa giận trong lồng ngực.
Nhưng cái này cũng chưa tính, Trịnh Trì nhìn sắc mặt Giang Long tiếp tục nói:
- Hơn nữa khế ước có viết rõ, đến mùa thu hoạch, tá điền trong nông trang phải giúp đỡ thu hoạch miễn phí.
Hồ quản sự, tên khốn kiếp này!
Mặt Giang Long nháy mắt trở nên xanh mét, sau đó lạnh giọng hỏi:
- Ngươi chắc là biết Hồ quản sự ký khế ước cùng ai chứ?
Trịnh Trì nghe vậy bịch một tiếng, quỳ xuống mồ hôi lạnh đầy trán:
- Tiểu nhân biết, hôm qua chủ nhà mới phái người tới tìm tiểu nhân.
- Không tìm Dương Cường sao?
- Chắc là có tìm.
- Tìm các ngươi nói những gì?
Giang Long từng bước truy hỏi đến cùng.
- Bọn họ tìm tiểu nhân nói lúc trước Hồ quản sự có ký khế ước, cho dù hiện tại Hồ quản sự chết rồi vẫn còn hiệu lực, về sau chúng ta phải tiếp tục thực hiện.
Trịnh Trì thấp thỏm lo sợ đáp.
- Ngươi trả lời thế nào?
- Tiểu nhân biết trong tay bọn họ có khế ước thì đồng ý.
Giang Long cười la,nh:
- Bọn họ cho ngươi lợi ích gì chưa?
Trịnh Trì đang định đưa tay lên lau mồ hôi trên trán, nghe vậy vội vàng dập đầu:
- Tiểu nhân có lấy một chút lợi ích, nhưng tiểu nhân không tham gia một mình, hơn nữa còn trao đổi với bọn họ, tăng thêm năm lượng bạc một năm!
- Vậy bọn họ cho ngươi cái gì?
- Một lượng bạc.
Trịnh Trì không dám nhìn sắc mặt Giang Long nhanh chóng nói:
- Tiểu nhân định hôm nay nộp tiền lên, hơn nữa bọn họ còn nói rằng hàng năm sau khi thu hoạch sẽ cho tiểu nhân một phong bao lớn.
Giang Long vốn không tin lời nói hoang đường của Trịnh Trì, trầm mặc một hồi lâu cuối cuối cố nén không nổi giận.
Hắn có thể trừng phạt Trịnh Trì và Dương Cường một lượt, không cho bọn họ trông coi nông trang nữa.
Nhưng vấn đề là loại hai người này thì sau đó dùng ai?
Hắn căn bản là không có người thích hợp.
Không thể không nói, tá điền trong nông trang quá thật thà chất phác, đến nổi không người nào có thể hơn được Trịnh Trì và Dương Cường.
Không có người dùng được khiến hắn thật không biết làm sao.
Cuối cùng Giang Long chỉ có thể làm mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể có nộp bạc lên cho ta, lần này ta tạm tha, về sau này không được tự quyết định, biết chưa?
- Vâng!
Trịnh Trì nhanh chóng dập đầu.
- Nếu ta trọng dụng các ngươi, về sau sẽ tuyệt đối không bạc đãi ngươi và Dương Cường.
Đánh một gậy lại cho củ cà rốt, chiêu này ở nơi nào cũng đều dùng được, Giang Long hừ nói:
- Nếu lần sau các ngươi dám cả gan nhận bạc của người ngoài, kết cục của Hồ quản sự, cũng có ngày nhận lấy.
Trịnh Trì bị dọa cả người run rẩy, trên mặt không chút máu, dập đầu mạnh một cái khiến trán xanh tím:
- Dạ biết, tiểu nhân biết rồi.
- Tốt lắm, đứng lên đi.
Mãi đến khi thấy cái trán Trịnh Trì chảy máu, Giang Long mới cho gã đứng dậy. Đối với kẻ có tâm kế nhất định phải độc ác một chút mới có thể dọa chúng sợ.
- Khế ước trước kia với Hồ quản sự ngươi không cần để ý, sau này vườn trái cây kia chính chúng ta tự trồng.
Tuy rằng bị dọa sợ không ít nhưng Trịnh Trì vẫn nhỏ giọng nói:
- Tiểu thiếu gia, trái cây trong vườn không lớn, hơn nữa mùi vị cũng không ngon lắm, bán ra căn bản không ai mua, sợ là chúng ta sẽ lỗ vốn.
- Vậy tại sao có người tìm đến tận cửa ký khế ước này với Hồ quản sự?
- Bởi vì người thuê kinh doanh mứt hoa quả.
Trịnh Trì cung kính đáp:
- Bọn họ có phương pháp đặc biệt có thể hong khô trái cây làm thay đổi vị ngọt.
Giang Long gật gật đầu, dùng hóa chất làm mứt hoa quả cũng là biện pháp tốt.
Tại thời kỳ này, mứt hoa quả coi như là đồ ăn vặt xa hoa, ít nhất là nhà có tiền hoặc địa vị mới có thể thường xuyên ăn.
Bình thường dân chúng ăn tết, nhà có việc vui hoặc tặng lễ mới có thể mua lấy một bao.
- Nếu ta tính toán chính mình trồng, sẽ không để cho cây ăn quả sinh trưởng tự nhiên.
Giang Long phân phó:
- Chập tối hôm nay là chuồng dê bò heo là hoàn toàn rồi, ngươi suốt đêm nay ngươi châm lửa hun sấy cho chuồng khô ráo, tốt nhất là ngày mốt có thể nhốt súc vật vào.
Sáng sớm ngày mai ngươi triệu tập nhóm tá điền gọi vào vườn trái cây, ta dạy các ngươi kỹ thuật tỉa cành và chiết cây.
Tỉa cành? Chiết cây?
Trịnh Trì nghe không hiểu, mặt ngờ vực.
Giang Long không giải thích:
- Tóm lại ngươi đem người đến là được, dặn bọn họ đem theo lưỡi liềm.
- Vâng.
- Đúng rồi, phải làm xong trong mùa xuân.
Giang Long dặn dò bởi sợ Trịnh Trì vì muốn tốt cho bản thân không biết chừng mực.
- Tiểu nhân hiểu được.
Sau đó Giang Long dẫn Trịnh Trì đến ao nước bên cạnh.
- Ao này quanh năm có nước phải không?
Giang Long hỏi.
Trịnh Trì rất nghiêm túc đáp:
- Ao này đào để phòng tránh hạn hán, khi nước các con sông khô cạn, nhiều người đến đây lấy nước về tưới ruộng, tuy nhiên chỗ chúng ta năm sáu năm mới mới gặp hạn hán nên ao này rất ít khi cạn nước.
- Ừ.
Thấy Trịnh Trì kể lại kỹ càng tương đối hài lòng:
- Chỗ này ta muốn nuôi một ít cá, ngươi thấy sao?
Trong nháy mắt Trịnh Trì ngây ngẩn cả người, cảm thấy Tiểu thiếu gia nhà mình thật mười phần nhanh nhạy.
Không những chăn nuôi, làm nông, trồng hoa, nha hoàn bên người phải làm thú bông và thêu, thu hoạch vườn quả, baY giờ còn nghĩ ra được nuôi cá.
Giang Long nói tiếp:
- Đợi thả cá con vào ao xong, bên kia chúng ta dựng một khu nhà nuôi gà, nơi này không khí thoáng đãng, gà chắc không dễ bị bệnh đâu, nuôi gà lấy trứng thế này tính ra làm ăn cũng không tệ.
Ừ, nơi này có nước, có thể nuôi thêm ngỗng và vịt, ngỗng nuôi nhiều một chút có thể cùng chó trông nhà.
Vịt đẻ trứng, hương vị trứng vịt muối cũng ngon, lúc đó sẽ làm vịt nướng, không lo vịt lớn không bán được.
Nghe Giang Long nói vài câu, Trịnh Trì mới hồi phục tinh thần.
Đối với nuôi vịt ngỗng, gã không hiểu nhiều lắm nhưng vẫn nói:
- Tiểu thiếu gia, trước kia cũng có người nuôi cá nhưng lỗ vốn toàn bộ.
- Hả? Vì sao?
Giang Long bất ngờ hỏi.
- Vì sao?
Trịnh Trì đáp:
- Cá lớn chậm quá, nuôi mấy năm cũng chưa trưởng thành.
Rõ ràng khuyên Giang Long từ bỏ ý định nuôi cá.
Nhưng Giang Long xua tay cười nói:
- Nếu ta không đoán không sai, người nuôi cá không chịu cho cá ăn, đúng không?
Trịnh Trì ngược lại ngây người:
- Cá ở trong nước không phải tự lớn lên sao? Còn phải cho ăn nữa à?
- Nếu không cho, nó cũng có thể lớn nhưng lớn vô cùng chậm.
Giang Long mở miệng giải thích:
- Nhưng nếu để người cho cá ăn, nó có thể nhanh lớn hơn.
Trịnh Trì vò đầu nói:
- Tiểu nhân chưa từng nghe qua.
- Đạo lý rất đơn giản, cá phải ăn mới lớn được, nếu không hàng ngày nó ở trong nước há mồm làm cái gì? Chẳng có điều thức ăn trong nước rất ít, chúng sẽ ăn không đủ no, tất nhiên sẽ lớn chậm. Chúng ta nuôi sẽ cho chúng nó được no bụng, dĩ nhiên sè lớn nhanh hơn, một năm có thể bán rồi.
- Tiểu thiếu gia biết nhiều thật đấy!
Trịnh Trì khâm phục nói.