Giang Long cưỡi ngựa mang theo mọi người ở nông trang đang chờ phía sau.
Chỉ chốc lát, một chiếc xe ngựa cao lớn chậm rãi chạy ra từ nông trang.
Đợi cho xe ngựa đi vào, màn xe bị xốc nhẹ lên lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Nhã.
Giang Long nhìn Lâm Nhã khẽ gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó động dây cương đi vào vườn trái cây.
Bảo Chi buông màn xe xuống.
Đến khi màn xe che khuất thân ảnh của Giang Long, Lâm Nhã mới thu hồi ánh mắt.
Trong đôi mắt xinh đẹp có một tia vui mừng, mấy ngày nay nhìn tinh thần Giang Long tốt hơn nhiều, mặt thêm hồng nhuận, không còn bộ dáng ốm yếu.
Nàng nhớ khi gả vào Cảnh phủ, lần đầu thấy Giang Long, hắn nhìn nàng không chớp mắt.
Chỉ chốc lát vào đến vườn trái cây.
Giang Long đánh giá hai bên phát hiện vườn trái cây này khoảng năm sáu trăm mẫu.
Như vậy cũng không nhỏ, phía trong trồng cây hạnh, cây lê, cây táo, cây đào và nhiều loại cây khác.
Nhưng lúc trước không ai báo cáo cho hắn, xem ra tiền lời không được bao nhiêu.
Giang Long ngẫm lại, xung quanh kinh thành vốn có rất nhiều rừng cây ăn quả hoang, đợi khi quả chín sẽ có người đi hái kiếm tiền, nếu nông trang mình không có ai hiểu cách chăm sóc vườn cây ăn quả, không làm cho cây ra quả to, màu sắc không đẹp, đúng là bán chẳng được bao nhiêu tiền.
Nghĩ đến chỉ có người trong nông trang mình đến thu hoạch liền vui vẻ.
Xe ngựa dừng lại, vải mành xốc lên, Lâm Nhã thấy Giang Long mỉm cười, đứng trước xe đưa tay ra đỡ.
Lâm Nhã nhẹ nhàng vươn bàn tay trắng mịn đặt lên bàn tay ấm áp của hắn, khuôn mặt thoáng chút đỏ.
Xuống xe ngựa, Lâm Nhã cúi đầu vội vàng rút tay về.
Hai người sánh vai đi vào vườn cây.
Hoa hạnh vẫn đang nở rộ khiến một vùng trắng như tuyết, hoa tàn héo cũng hiện rõ.
Bảo Chi và đám nha hoàn theo Lâm Nhã đến cùng với hộ vệ tự giác giữ khoảng cách với hai người họ.
Lâm Nhã chủ động mời Giang Long đi đạp thanh, không tiện trầm mặc, nhỏ giọng nói:
- Lần trước trong rừng hạnh phu quân ngâm hai câu thơ “Tối Thị Nhân Gian Lưu Bất Trụ, Chu Nhan Từ Kính Hoa Từ Thụ”, ngẫm ra, ý cảnh thật là đẹp quá.
- Vậy vi phu lấy cảnh tượng nàng ở giữa vườn hoa hạnh bay múa để sáng tác hai câu “Lạc Hoa Nhân Du Lý, Vi Vũ Yến Song Phi”, hai câu thơ này có hay không?
Giang Long cười trêu ghẹo.
Lâm Nhã hờn dỗi lườm Giang Long một cái.
- Bởi vì viết về nàng nên khó nói sao?
Giang Long đưa tay lấy một mảnh hoa rụng trên đầu vai Lâm Nhã,
- Nếu hai câu thơ này truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người cười thiếp đây.
Lâm Nhã trả lời.
Giang Long cười ha hả:
- Đó là vì bọn họ chưa gặp nàng bao giờ, không biết nàng xinh đẹp đến cỡ nào.
- Thiếp không muốn bị quá nhiều người nhớ đến đâu.
Lâm Nhã nhớ tới Hoài Vương.
- Không sao đâu.
Giang Long hiểu rõ tâm sự của nàng, giơ tay vỗ nhẹ bờ vai an ủi:
- Dung mạo xinh đẹp cũng không phải lỗi của nàng, hơn nữa nàng không tin vi phu có thể bảo vệ được nàng sao?
Lâm Nhã đưa mắt nhìn Giang Long một cái rồi lại cúi đầu:
- Thiếp tin tưởng, nhưng không muốn mang đến phiền toái cho phu quân.
- Người tự tin, kiên cường, mạnh mẽ, sẽ không sợ phiền phức!
Trong nháy mắt, Giang Long bộc phát ra một khí thế nghiêm nghị khí phách khiến Lâm Nhã ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên tia sáng kỳ dị:
- Chỉ có nam nhân yếu đuối vô năng, nhát như chuột mới sợ thê tử quá xinh đẹp mang đến tai họa cho mình.
- Cả ngày đem thê tử nhốt trong nhà, đến cửa cũng không cho ra.
- Nhã nhi, ngươi sẽ tin tưởng vi phu chứ?
Giang Long nhìn thẳng vào đôi mắt của thê tử.
Lâm Nhã và Giang Long mắt đối mắt, sau lại đỏ mặt gật đầu:
- Thiếp tin tưởng.
Im lặng một lát, Giang Long đổi chủ đề:
- Lần trước vi phu làm gà ăn mày ăn ngon không?
- Ngon.
Lâm Nhã mỉm cười nói.
- Vậy hôm nay vi phu làm cho nàng ăn.
Giang Long nói xong, sai hộ vệ đi mua gà và đem các loại đồ gia vị đến, lại lắc đầu nói:
- Đáng tiếc không có ớt, nếu không vị sẽ rất ngon.
- Ớt?
Lâm Nhã không hiểu.
- Đó là một loại nguyên liệu nấu ăn, là gia vị, sau này nếu thấy sẽ cho nàng nếm thử.
Kiếp trước của Giang Long không cay không vui, cảm giác hiện tại ăn đồ ăn thanh đạm quá ít hương vị.
- À.
Hai người đi xuyên qua vườn quả một hồi, Giang Long đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đưa bàn tay lên vỗ vỗ trán.
- Làm sao vậy? Phu quân có chuyện sao? Nếu gấp chúng ta trở về đi.
Thật là chăm sóc ân cần hiểu lòng người.
- Không phải, ta nhớ ở một quyển sách có nói là cây ăn quả có thể ghép cành đấy.
Giang Long đánh giá xung quanh, hiện tại chỉ có cây hạnh nở hoa, những cây khác mới nảy chồi, còn chưa bỏ lỡ thời cơ.
Lâm Nhã lại nghe được một từ mới lạ:
- Ghép cành?
- Nói đơn giản chính là đem một nhánh cây hoặc mầm cây ăn quả, dùng phương pháp thích hợp gắn lên một loại cây ăn quả khác. Đến lúc đó sẽ tạo ra một loại quả khác hoa.
Giang Long giải thích.
Lâm Nhã lộ vẻ kinh ngạc:
- Cái này làm được sao?
Dường như có chút khó tin.
- Có thể.
Giang Long gật đầu khẳng định.
Ngoại ghép cây thì Giang Long chỉ biết một chút về chăm sóc cây ăn quả.
Mong cây lớn lên khỏe mạnh, màu sắc đẹp, nhất định phải chỉnh lại hình dáng cây ăn quả, cắt bỏ bớt một số cành. Mùa đông làm thì tốt hơn nhưng hiện tại đã là mùa xuân, mâm non đã nhú trên cành, chỉ có thể tu sửa một chút thôi.
Chuồng dê, bò, heo hôm nay lợp mái được rồi, lúc này cho tá điền tới thu hoạch vườn trái cây này là thích hợp nhất.
Năm sáu trăm mẫu vườn trái cây, quả thực chăm sóc rất tốt, hương vị ngon lành tuyệt hảo, chất lượng tuyệt vời, hơn nữa sản lượng cũng khá cao, có thể thu vào một khoản tiền lớn đây.
Ở kiếp trước của Giang Long, bình thường giá cả hoa quả khá thấp, nhưng loại quả mới, chất lượng tốt giá cả có thể gấp mười lần!
Nếu như có thể tạo ra cây táo lê, chuối tiêu lê, giống mới mẻ độc đáo thì có thể bán giá cao rồi.
Cái gì mới mẻ đều có thể khiến cho những kẻ có tiền hứng thú, hơn nữa, vật hiếm mới là quý.
Có lẽ riêng năm sáu trăm mẫu vườn trái cây này tiền lời có thể hơn mấy vạn mẫu ruộng.
Thấy Giang Long khẳng định như vậy, Lâm Nhã nhớ kỹ trong lòng, chờ lúc hắn ghép cây ăn quả, mình nhất định sẽ tới xem một lần.
Đồng thời càng thêm ngưỡng mộ tài hoa và tri thức uyên bác của Giang Long.
Đỗ Quyên không kè kè bên cạnh, Lâm Nhã thoải mái rất nhiều, theo hiện nay mà nói nàng đối với biểu hiện của Phương Tình vô cùng hài lòng.
Trí tuệ nhạy bén chưa tính là ưu điểm lớn, dù sao trên thế giới này không thiếu người thông minh.
Nhưng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khéo léo, hiểu chuyện, biết làm người, hơn nữa co được dãn được, bị người mắng mà mặt vẫn tươi cười, người tát má trái của mình một cái, còn đem má phải tới cho đối phương đánh, đây không phải việc một người bình thường có thể làm được.
Lâm Nhã có thể đoán được tuổi của Phương Tình không lớn, chắc chắn trước kia đã trải qua nhiều chuyện.
Tuy vậy nàng không hỏi, vẫn tiếp tục quan sát.
Xem hiện tại, Đỗ Quyên không phải là đối thủ của Phương Tình nhưng Lâm Nhã lại sinh lòng nghi ngờ, nàng không xác định được mua Phương Tình về, nàng ta có trung thành với mình hay không.
Thậm chí có khi Lâm Nhã còn nghĩ nếu Phương Tình là nam nhi, nhất định là khó nắm bắt, có thể làm nên chuyện lớn.
Không có tình nồng mật ý, không lời ngon tiếng ngọt cũng không thề non hẹn biển.
Giang Long và Lâm Nhã cứ như vậy trò chuyện không mặn không nhạt, thỉnh thoảng hiểu ý nhau không ngờ tâm trạng cũng rất thoải mái vui vẻ.
Đi thêm một đoạn, Giang Long nhìn xuyên qua vườn quả thấy có vài cái ao.
Ánh mắt hắn sáng ngời, bước nhanh đến.
Lâm Nhã từ từ đi theo, lúc đó có một trận gió xuân thổi tới, cành lá lắc lư, một đám cánh hoa hạnh khô bay lả tả vương lên đầu và vai Giang Long.
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Nhã kinh ngạc nhìn thấy bóng lưng của Giang Long, lúc này dừng bước chân.
Bảo Chi và nha hoàn lúc này đến gần.
Chợt nghe Thiếu phu nhân thì yhào nói:
- Dạo chơi ngày xuân, hoa hạnh bay đầy đầu, mạch thượng nhà ai thiếu niên thật phong lưu? Thiếp muốn gả cho một đời...
- Thiếu phu nhân?
Bảo Chi không biết chữ, càng không hiểu được thưởng thức thi từ, cho nên nghe không hiểu ra sao cả.
Theo sau còn có Bảo Hoàn, Hỷ Xuân và Hỷ Đông.
Các nàng giống nhau đều không biết chữ.
Bỗng nhiên bị Bảo Chi ngắt lời, Lâm Nhã giật mình tỉnh lại, ngoài miệng nói không có gì, dưới chân bước nhanh hơn.
Vài nha hoàn đi theo sau không nhìn thấy được mặt Lâm Nhã ngượng ngùng đến đỏ bừng một mảnh.
Thật ngại quá, không ngờ mình lại to gan đọc lên câu thơ như vậy... Tim Lâm Nhã nhảy loạn.
Giang Long đi ra vườn trái cây, thấy đồng ruộng bên cạnh có tám cái ao liền nhau, bên cạnh ao là rừng cây hoặc cỏ lau mọc, ao nhỏ thì khoảng hai ba mẫu, ao lớn thì tới khoảng mười mẫu!
Nơi này có thể nuôi cá nha.
Giang Long lại nghĩ đến một nghề, hơn nữa có thể dựa vào ao nuôi ngỗng, vịt.
Hắn vốn tính toán nuôi gà, đem trại gà đến xây cạnh hồ chứa nước là tuyệt vời.
Nuôi gà khó nhất là chỗ chúng dễ bị bệnh.
Cần đem trại gà xây ở nơi không khí thoáng mát là được.
Trên mặt đất lại rắc vôi, đại khái là không có vấn đề gì rồi.
Kiếp trước của Giang Long gà rất dễ nhiễm bệnh, động một chút là sinh bệnh gà toi, chủ yếu bởi gà nuôi để vỗ béo lấy trứng, làm thức ăn nên gà không khỏe mạnh.
- Phu quân nghĩ gì thế?
Lâm Nhã theo tới hỏi.
Nhưng nghĩ đến lúc trước ngâm câu thơ kia, nàng lại đỏ mặt tai hồng.
Giang Long cười đem ý tưởng nói ra.
- Phu quân vẫn để tâm đến tá điền trong trang, hơn nữa càng để tâm đến sự nghiệp.
Lâm Nhã giả bộ ghen tị nói.
Giang Long sửng sốt, lập tức trên mặt hiện lên nụ cười có lỗi.
Lâm Nhã hẹn đến vườn quả chơi xuân, kết quả chính mình lại nói chuyện chiết cây ăn quả, nuôi gà vịt ngỗng.
- Đúng là ta không tốt.
- Không, thiếp không mất hứng.
Lâm Nhã vội vàng nói tiếp:
- Thiếp không những không tức giận, hơn nữa còn hy vọng làm hậu phương tốt cho phu quân.
- Nàng thông minh như vậy đương nhiên có thể làm được.
Giang Long tiến đến nhẹ nhàng nắm tay phải Lâm Nhã.
Nàng không giãy dụa trốn tránh, đầu cúi thấp, cái cổ trắng như tuyết lúc này lại nóng lên đỏ ửng.
Sau đó Giang Long không nói đến chuyện kiếm tiền nữa, nắm bàn tay bé nhỏ của Lâm Nhã đi trong rừng hạnh nở đầy hoa.
Đột nhiên một mảnh hoa hạnh rơi vào ống tay áo của Giang Long.
Hắn nhặt lên, thả vào mu bàn tay của Lâm Nhã, cười nói:
- Nhã nhi, nàng xem, hoa hạnh còn không trắng bằng tay của nàng kìa.
Lâm Nhã ngượng ngùng, giống chim gù cúi đầu thật sâu.
Khuôn mặt xinh đẹp suýt chút nữa vùi vào đồi núi trước ngực.