- Trình tự lấy đất của chúng tôi đều hợp lý hợp pháp, tất cả hồ sơ đều thông qua cục quốc thổ, thị trường Đào cũng đã thẩm hạch, tôi tin kiến trúc Đại Dung sẽ qua được điều tra.
Đào Xương Bình hời hợt nói:
- Phía công ty Thông Đạt, đồng chí không suy nghĩ thêm đề nghị của họ một chút, nếu mảnh đất đó chuyển giao, thành hạng mục trọng điểm của chính phủ, vậy tính hợp pháp không cần phải lo, tất nhiên chính phủ sẽ có chính sách hỗ trợ cho Đại Dung, tôi biết lần này Đại Dung sẽ có cải tổ lớn, chuyện cắt cành tỉa lá này, thế nào cũng khiến người bị đụng chạm lợi ích bất mãn, đây là vấn đề dễ nảy sinh kiện cáo nhất.
Công ty Thông Đạt là công ty do chính phủ nắm cổ phần, mảnh đất Đào Xương Bình nói tới nằm ở phía đông nam thành phố, mảnh đất này chính là để bù lại cho lần trước Đào gia không lấy được mảnh đất của trung tâm dự trữ đất quốc gia để phục vụ cho việc tây tiến.
Điều kiện như vậy là khá hấp dẫn rồi, đủ để Tô Lý Thành trả lời với cao tầng trong công ty, chưa nói có lợi cho việc cải tổ công ty, nhưng ông không chịu:
- Cám ơn ý tốt của thị trưởng Đào, nhưng hiện giờ Đại Dung không thiếu tài chính, sẽ không chuyển nhượng đất, nếu như chính phủ muốn hợp tác khai phát, Đại Dung rất hoan nghênh, chúng ta có thể ngồi xuống đàm phán.
- Được, tôi sẽ chuyển lời của đồng chí cho phía Thông Đạt, tiếp theo tổ điều tra tới chỉ là thông lệ khi có người tố cáo thôi, các đồng chí không nên có gành nặng tâm lý, không nên để ảnh hưởng tới công tác thường ngày.
Tiếp đó nhà Tô Xán nhận được không ít điện thoại từ khắp nơi, đều gọi cho Tô Lý Thành, có bạn cũ, có đối tác, thậm chí là người trên quan trường, xem ra sự kiện này động tĩnh không nhỏ.
Có điều Tô Xán không sợ gì.
Bữa cơm với Vương Bạc mang nhiều ý nghĩa, còn muốn trấn an Tô Xán, để y không can dự vào chuyện xảy ra tiếp theo, Vương Bạc lo giống lần trước Tô Xán xung đột với Đào Chử Hồng, nếu để ảnh hưởng tới cái sản nghiệp nhỏ bé của y, mà chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nếu đối đầu với Đào gia, còn gọi gì là của để giành mà ông ta giữ lại cho Vương Uy Uy.
Trong sự kiện đập xe đó, Tô Xán có thể nổi tiếng ở giới hoàn khố, nhưng trong mắt quan viên như Đào Xương Bình, Tô Xán chỉ là một tên hoàn khố khác như cháu mình thôi, chưa đáng để ông ta chú ý.
Vương Bạc xưa nay không bao giờ tỏ ra cường thế, ít khi can dự vào chuyện chính phủ, đến cả chuyện Đào Chử Hồng đập xe của Tằng Toàn Minh, người được ông ta điều lên Dung Thành cũng không phát ra tiếng nói nào, điều này khiến Đào Xương Bình đánh giá sai, Tô Xán cũng hiểu lầm, cho rằng Vương Bạc không bao vệ bên nào chỉ đơn thuần bảo vệ sự bình ổn.
Nhưng qua cuộc nói chuyện với cậu cả ở đêm giao thừa, Tô Xán biết mình làm hỏng bố trí của Vương Bạc, Tô Xán biết được là mình nhầm, hiện giờ kiến thức kinh tế của y rõ ràng có tiến bộ vượt bậc, ở mặt chính trị, y còn non lắm, không trách Tô Xán, thứ này cần có cả thiên phú lẫn kinh nghiệm, mà Tô Xán thiếu cả hai.
Tô Xán yên tâm ngồi nhìn kết quả, không xen vào bữa bãi.
Mùng 5 tháng 3, ĐH Thượng Hải sẽ chính thức khai trường, hôm nay là mùng 1, Tô Xán đang được mẹ vỗ béo đợt cuối để tích mỡ tới trường thì nhận được điện thoại từ Lâm Lạc Nhiên.
- Nam nhân của tôi, đang làm gì thế?
Tô Xán bị Lâm Lạc Nhiên làm bật cười:
- Nữ nhân, sao mà mất tích lâu như thế, nghe nói về Bắc Kinh được hoan nghênh lắm à, có chọn được ai chưa?
- Lại là cái mồm rộng của Uy Uy, cái tên thích phát tán tin đồn này thật đáng ghét, phải khâu mồm lại mới được... Được rồi, biết ai đó hay ghen, không có chuyện đó đâu.
Giọng Lâm Lạc Nhiên cực kỳ ôn nhu, làm người nghe bủn rủn:
- Không nói cái này nữa, gần đây động tĩnh khá lớn, tôi ở xa tít tắp mà còn nghe thấy.
Giọng Lâm Lạc Nhiên chậm dần, mang vẻ lười biếng làm Tô Xán hoài nghi, không biết cô nàng này dậy muộn không, ý nghĩ này làm người ta ngưa ngứa trong người.
- Tên Đào Chử Hông đó ăn một đấm mà chưa chịu yên phận, nhưng yên tâm sẽ có người cho hắn phải yên phận lại. Thế nào, biết cậu tâm tình khả năng không tốt nên gọi điện tới, được tôi gọi điện tới an ủi có cảm động không, tôi rất thiện lương đúng không?
Thật là đâu ra có người thích khen bản thân như thế, Tô Xán chẳng lo lắng gì cả, song không muốn làm nha đầu này cụt hứng:
- Tốt lên nhiều rồi, cám ơn Lâm đại tiểu thư thiện lương tốt bụng, chúng ta gặp nhau ở Thượng Hải, mình mời bạn ăn cơm.
- Cậu nợ tôi không phải chỉ một bữa cơm đâu.
Nói xong lời đầy ẩn ý đó, Lâm Lạc Nhiên không để Tô Xán nói gì luôn, cúp ngay điện thoại.
Tô Xán ngơ ngẩn một lúc mới cúp điện thoại, cả y và Lâm Lạc Nhiên đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhưng cả hai đều không muốn ngừng chơi, đều không muốn nghĩ tới hậu quả, đều bưng tai trộm chuông.
Tối ngày mừng 2 tháng 3, Tô Lý Thành lại lần nữa nhận được điện thoại của Đào Xương Bình, sau khi nói chuyện xong quay về, nụ cười nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tô Xán không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chắc Vương Bạc ra tay rồi, nếu Vương Bạc có ý để y "phò tá" Vương Uy Uy, thì tiếp tới chắc là Vương Uy Uy sẽ đích thân gọi điện nói cho mình biết.
Quả nhiên sáng ngày 3 tháng 3, Tô Xán nhận được điện thoại của Vương Uy Uy từ Bắc Kinh:
- Thế nào vạn sự tốt lành rồi chứ.
Tô Xán phối hợp với ngữ khí hả hê của hắn:
- Có vẻ là thế, nhưng không biết chuyện gì xảy ra.
- Đào Xương Bình muốn đụng tới cha cậu, trò đổi đất kia là cãi bẫy, nếu thành, ông ta vừa có đất bù cho tập đoàn Nam Ninh, lại có cớ hạ cha cậu. Đại Dung do cha tôi đứng sau, họ Đào đúng là to gan lớn mật, cho dù không có cha tôi, lão ta muốn giở trò với gia đình cậu, tôi cũng không đồng ý...
Vương Uy Uy tặc lưỡi:
- Có điều chưa ai kịp làm gì thì chú Lâm đã ra tay rồi, không cần gì nhiều, chỉ một cú điện thoại cho có kẻ biết cha cậu thân phận không tầm thường thôi. Tô Xán, cậu nợ Lạc Nhiên nhiều đấy, đối xử tốt với cô ấy, nếu không tôi là người đầu tiên không tha cho cậu.
Lâm Quốc Chu hiện giờ điều tới ti tin tức, vị trí thực quyền không lớn, nhưng sắc ảnh hưởng không phải nhỏ, được coi là là một trong cơ cấu có năng lượng ngầm rất lớn. Đào Tiềm là bạn Lâm Quốc Chu, ông ta chắc chắn không dại gì để mất tình cảm từ người bạn như vậy, thông qua ông ta tác động tới Đào Xương Bình là chuyện dễ dàng.
Giờ Tô Xán mới hiểu Lâm Lạc Nhiên nói y không chỉ nợ một bữa cơm nghĩa là gì, nhưng món nợ này y lấy cái gì để mà trả, tâm tình Tô Xán lại từ tốt chuyển thành xấu.
Đào Xương Bình toát mồ hôi, theo ông ta tìm hiểu được thì Tô Lý Thành hoàn toàn không có bối cảnh, lên được tới chức vị này là nhờ Từ Trưng, và Vương Bạc, mà Từ Trưng hiện đã hoàn toàn lui về rồi. Vương Bạc chỉ muốn dùng Tô Lý Thành, chứ không phải người Vương hệ, quen nhau qua nhờ Đông Kiến Quân bắc cầu, phải nói ông ta tìm hiểu rất kỹ về Tô Lý Thành, nhưng ông ta không biết yếu tố ngầm tên Tô xán.
Trong một ngày ông ta nhận được không dưới hai mươi cú điện thoại tới từ các phương, người cười nói vui vẻ, người nhẹ nhàng nhắc nhở, người chân thành khuyên giải, nhưng điểm chung là đều lên quan tới "Tô Lý Thành" và "Kiến trúc Đại Dung".
Trái ngược lại là số cuộc điện thoại gọi tới cho Tô Lý Thành ít đi, ngoại trừ điện thoại trong nội bộ công ty, những nhân vật không liên quan không gọi điện tới quấy rầy nữa.
Tổ điều tra đang chuẩn bị thành lập kia cũng không nghe ai nói gì thêm, mọi thứ trôi đi như chưa từng tồn tại, quan trường là thế, sóng vĩnh viễn cuộn trào ở bên dưới.