Ăn cơm xong, để hai đứa bé đi rửa bát, ông ngồi ghế sô pha xem thời sự hàng ngày.
Tô Xán rửa bát xong đi ra thì TV đang đưa tin liên quan nội dung kiến thiết khu khai phát Dung Thành, thực ra Vương Bạc thị sát nơi này từ tuần trước, bây giờ mới cho đăng, thi thoảng có thoáng qua vài hình ảnh của Vương Bạc, đều có đám đông bám theo.
- Tô Xán, cháu học kinh tế, thấy thế nào?
Vương Bạc chỉ màn hình, mặt mang nụ cười, lời này mang ý khảo sát rất rõ:
Vương Uy Uy cũng chú ý lắng nghe, hắn ngày càng trưởng thành, hướng đi tương lai cũng đã xác định rõ, bật TV lên không phải chỉ biết chơi game như trước, đối với Tô Xán không phải chỉ có mỗi tình hữu nghị.
- Cháu nghe nói hai chính sách lớn thúc đẩy GDP của Dung Thành đã đưa ra.
Tô Xán nhìn TV, xem một lúc mới bắt đầu trình bày:
- Hiện quốc gia khởi động chiến lược khai phát miền tây, sẽ có rất nhiều nhà đầu tư kéo vào trung tây bộ kiến thiết cơ sở...
Chợt nhớ tới Kiến trúc Đại Dung của cha, hiện đang chuẩn bị kế hoạch trọng tổ, thảo nào Vương Bạc lại nắm nó trong tay, trọng điểm chú ý tới nó như thế, đúng là có tầm nhìn xa trông rộng.
... Các địa phương xây cầu làm đường, làm GDP tăng trưởng, nhưng theo đó làm một loạt sản nghiệp liên quan tới sắt thép xi măng chiếm địa vị chủ đạo, tỷ lệ GDP hàng năm chiếm cứ nửa giang sơn, còn tiêu phí GDP lại chỉ chưa tới 1/3, khiến Trung Quốc thành sức tiêu phí thiếu nghiêm trọng, so với các quốc gia phát triển, GDP tiêu phí rất cao, thậm chí tới 3/4. Kiến thiết cơ sở đúng là tiêu hóa sản lượng sắt thép quá dư thừa, nhưng kiến thiết xong, thứ sản nghiệp kéo GDP tăng nhanh sẽ thành gánh nặng sẽ phải làm sao? Ngược lại có khi đả kích kinh tế.
- Còn chính phủ địa phương đôi khi vì chính tích mà lôi kéo đầu tư vô tội vạ, không có quản chế, lấy đất hiếm ra làm ví dụ, thứ vàng công nghiệp này vì khai thác không kiểm soát mà bán rẻ quá mức, thời gian ngắn có thể thúc đẩy kinh tế địa phương, nhưng gây ra ô nhiễm mồi trường, tổn hại tài nguyên, họa cho con cháu. Mời gọi đầu tư quá độ khiến sản lượng tăng vọt, nhưng sức tiêu phí trong nước lại không đủ, chỉ có cách suất khẩu ra nước ngoài, nhưng suất khẩu không chiến lược rất nguy hiểm, dao động nền kinh tế...
Vương Bạc gật gù lắng nghe, tất cả những điều Tô Xán nói ông ta không thể không biết, đây đúng là bài kiểm tra cho Tô Xán, xem chàng trai rất có thiên phú trước kia đã phát triển tới mức độ nào rồi, có vì thành công nhanh chóng quá sớm mà sinh ra phù phiếm xốc nổi như Đào Chử Hồng không, biểu hiện lúc này của Tô Xán làm ông hài lòng, chú nhóc này chưa đi vào ngã rẽ, rất tốt, vượt qua được giai đoạn tuổi trẻ dễ kích động này, dần dần trưởng thành hơn tương lai không còn đáng lo nữa.
- Vậy theo cháu chính sách của Dung Thành nên thế nào?
Tô Xán thầm thở phào, biết nói trúng ý Vương Bạc rồi, mình ngày càng trưởng thành, Vương Bạc sẽ không dễ dãi như trước, đó cũng là điều Tô Xán muốn, được Vương Bạc đánh giá dựa vào thực lực, chứ không phải mình tình cờ một lần có ơn với Vương gia:
- Chú Vương đang phát triển khu công nghiệp mà, cháu thấy đây là cách rất tốt, hiện giờ người làm thực nghiệp, chế tạo ít rồi, sau này càng khó khăn, người ta chỉ biết chú trọng vào thứ kinh tế hư ảo như địa ốc, dễ tạo ra bong bóng kinh tế, lòng tham vô đáy khiến nhà khai phát dùng đủ thủ đoạn đẩy giá nhà đất, vơ vét tài sản tích lũy của người dân, gây ra mâu thuẫn xã hội, đồng thời một nền kinh tế không có trụ cột dễ dàng bị đám cá mập tài thế giới đả kích.
Vương Bạc nghe xong gật đầu, vỗ vai Vương Uy Uy:
- Đáng tiếc chú không có con gái, thật là đáng tiếc.
Vương Uy Uy và Tô Xán nhìn nhau nửa giây rùng mình tách ra, không ngờ Vương Bạc đùa kiểu này, suýt nữa cơm mới ăn nôn ra hết.
Tô Xán biết Vương Bạc muốn bồi dưỡng mình sau này thành trợ lực cho Vương Uy Uy, ông ta thủa trẻ ngông cuồng hoàn khố, không được gia tộc coi trọng. Tới Tây Xuyên vất vả dựng sự nghiệp lại gặp phải Lưu Thành, tuy tai qua nạn khỏi, nhưng thế lực Vương hệ ở Tây Xuyên bị Lưu Thành diệt sạch.
Tất nhiên "diệt" ở đây không có nghĩa là tất cả người của Vương hệ đều thất thế, nhưng quá trình bị Lưu Thành đả kích, người đổi phe, người giữ mình, người xa lánh, bây giờ Vương Bạc có thể dùng họ nhưng không thể tin họ được nữa, đó là một phần lý do tại sao Vương Bạc tới Dung Thành chấp chính lấy chữ ổn hàng đầu, ngoại trừ dùng Triệu Lập Quân đả kích không thương tiếc tàn dư của Lưu Thành, cũng như bảo vệ trật tự trị an, điều khác thỏa hiệp được là thỏa hiệp.
Dù bây giờ có sự ủng hộ của gia tộc, nhưng gia tộc là gia tộc, trong gia tộc luôn có sự cạnh tranh, nguồn lực có hạn, không bằng tự gây dựng thế lực của mình.
Vương Thanh nhận được hỗ trợ lớn như thế từ Vương Bạc không hoàn toàn chỉ vì Tô Xán, Vương Thanh không có bối cảnh, hiển nhiên là tốt, nhưng đồng thời vì thế trong thời gian ngắn không đủ lực để trực tiếp hỗ trợ ông ta trong đấu tranh chính trị.
Tránh điều tương tự xảy ra cho Vương Uy Uy sau này, nên Vương Bạc có ý thức bồi dưỡng Tô Xán thành trợ lực cho con mình sau này, về thiên phú của Tô Xán thì ông không nghi ngờ, nhưng giống Mục Tuyền, những người như họ không chỉ đơn thuần nhìn vào mỗi năng lực, còn xét nhiều yếu tốt, biểu hiện của Tô Xán hôm nay làm Vương Bạc rất hài lòng.
Trên đời này đầu tư vào bất kỳ thứ gì không bằng đầu tư vào con người, câu chuyện Lã Bất Vi và Tần Dị Nhân là minh chứng rõ ràng nhất.
Một gia tộc muốn duy trì ba đời phồn thịnh liên tục rất khó, điều quan trọng trong đó không phải gia tộc phát đạt thế nào, nắm giữ bao nhiêu tài nguyên, mà hậu bối có thể kế thừa được không?
Để Tô Xán trợ lực cho Vương Uy Uy sau này là một phương thức trút sức sống mạnh mẽ vào gia tộc, Vương Bạc chưa bao giờ coi trọng một ai như thế.
Tô Xán về nhà dần dần biết được một loạt động tĩnh liên tiếp nảy sinh ở kỳ nghỉ này.
Đào Xương Bình bắt đầu nhắm vào Kiến trúc Đại Dung, gây áp lực lên Tô Lý Thành, danh mục là ba công trình mà kiến trúc Đại Dung đang thi công, một là công trình cơ bản ở khu cao tân phía tây, một tòa nhà ở khu phong cảnh Tử Kim và một công trình cải tạo mở rộng đường.
Mới đầu Đào Xương Bình nói mấy hạng mục này có ý kiến phản đối rất nhiều từ nhân dân, cần phải dừng lại để kiểm tra. Tiếp đó cục tài nguyên đất đai quốc gia thu được tố cáo Tô Lý Thành có hiềm nghi thao tác tài chính phi pháp, tổ điều tra bắt đầu vào tìm hiểu.
Chuyện này tất nhiên Tô Lý Thành không nói với Tô Xán, mà là do Quách Tiểu Chung kể cho, cha hắn có địa vị không thấp trong công ty, đây lại chẳng phải là bí mật gì trọng đại.
Hôm đó ba người nhà họ Tô đang ăn tối, di động vang lên, Tô Lý Thành nhìn số, nhíu mày đi ra ban công:
- Thị trưởng Đào, không biết có gì chỉ thị gì?
Điện thoại là do Đào Xương Bình gọi tới, ngữ khí bên kia rất nhẹ nhàng:
- Tôi có được tin tức mới, lần này đúng là rất bất lợi cho các anh đấy, gần đây trên tỉnh cũng có ý kiến muốn tổ chức tổ điều tra đặc biệt tới Kiến trúc Đại Dung.
- Vâng, chúng tôi sẽ tận lực phối hợp.
Tô Lý Thành bình tĩnh đáp, ông cũng không lạ gì ai là người đứng sau, có lo lắng thì ông cũng tỏ ra lo lắng với Vương Bạc, không phải với Đào Xương Bình.
Đào Xương Bình trước đó mấy lần âm thầm gây sức ép, không làm Tô Lý Thành nao núng, cười:
- Đồng chí Tô Lý Thành, có lẽ đồng chí chưa hiểu tầm nghiêm trọng vấn đề, lần này lực độ điều tra rất lớn, nhất định sẽ tra ra vấn đề...