Sân bay San Francisco nhìn từ trên xuống giống như con nhện duỗi chân ra, xung quanh là cảnh tượng thành phố như cột sắt nhấp nhô, máy bay chạy trên đường băng, sau đó trượt tới cuối chân con nhện rồi dừng lại. Khi lấy hành lý ở băng truyền, Tống Chân hỏi:
- Có bạn tới đón anh không?
Có không nhỉ? Tô Xán nheo mắt nhìn ra cửa tiếp đãi, gật đầu:
- Chắc là có.
- Vậy hẹn gặp lại.
Tống Chân nở nụ cười động lòng người, xách hành lý đi trước.
Người thanh niên tên Liễu Minh đợi từ lâu, nhìn Tô Xán thị uy:
- Tiễn tới đây chưa đủ à?
Tống Chân cười áy áy với Tô Xán. Tô Xán hoàn toàn không buồn để ý tới hắn, tâm tình vì nụ cười của Tống Chân thực sự tốt lên một phần, qua lối đi ra ngoài cổng.
Vừa bước ra cửa liền thấy đón hai người họ một trung niên nam tử, bên cạnh còn có hai vệ sĩ da đen, đeo kính râm, trông thật sự rất khí thế, Tô Xán thực sự muốn thuê hai vài người, tưởng tượng hai vệ sĩ cao lớn, một cô y tá... Nhầm sao lại nghĩ tới y tá? Thôi bỏ loạn rồi, đằng nào cũng phải đợi sau khi tốt nghiệp mới tính tới chuyện vệ sĩ với thư ký được.
Trung niên nam tử cười sang sảng:
- Tiểu Chân, sao không ngồi khoang hạng nhất? Không đặt được vé thì cháu nói một câu là được, chẳng lẽ chú Vương còn làm cháu ủy khuất sao?
Tô Xán đã đoán Tống Chân không phải cô gái gia cảnh tầm thường, cảnh này càng chứng thực điều ấy, một cô gái đáng lẽ ngồi khoang hạng nhất, vậy mà đột nhiên gặp nhau ở khoang bình thường, lại có đoạn đối thoại vui vẻ cùng buổi sáng mỹ hảo, làm chuyến bay không khô khan như mình nghĩ.
Có điều tới đây là hết rồi, Tô Xán lắc đầu cười, xách hành lý trên vai đi ngang qua. Cảnh này lọt vào mắt Tống Chân, hơi chần chừ rồi gọi:
- Tô Xán, đợi chút.
Tô Xán quay đầu lại, tức thì thấy hai vệ sĩ nhìn mình, lập tức vào trạng thái cành giác, rất chuyên nghiệp, vệ sĩ kiểu này phải bằng 7,8 người ở mấy công ty vệ sĩ Trung Quốc.
Tô Chân lấy từ trong túi xách ra một cuốn sổ ghi chép, dùng bút viết lên đó, xé ra, đưa cho Tô Xán:
- Đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu như anh ở nước Mỹ thấy buồn chán, hoặc là du lịch một mình vô vị, có thể gọi điện cho tôi, biết đâu tôi có thể tìm cho anh một người hướng đạo thích hợp.
Tô Xán nhìn hàng chữ viết không cần chỗ tỳ vẫn cứ thẳng tắp, cô gái này được giáo dục rất tiêu chuẩn, có điều nhìn khuôn mặt rất trẻ con kia là y không kìm được trêu:
- Tôi còn tưởng cô muốn làm hướng đạo cơ, không ngờ lại là tìm ai đó.
Liễu Minh cuối cùng không nhịn nổi:
- Này, cậu đừng có được nước lấn tới.
Liễu Minh bị hai bọn họ coi thành không khí, Tô Xán hứng thú hỏi:
- Tại sao cô biết tôi du lịch một mình?
Tống Chân cười thần bí:
- Nếu không phải một mình làm sao anh cô độc như thế? Tôi nói tôi nhìn thấy sự cô độc của anh, anh có tin không?
Tô Xán ngạc nhiên quả thật lúc đó y có nghĩ tới Đường Vũ cho nên cảm thấy cô đơn, trực giác cô gái này mạnh thế sao.
Người trung niên họ Vương gọi, Tống Chân liền vẫy tay rời đi,
Tô Xán nhìn tờ giấy trong tay, không biết cô gái này lương thiện hay là biến tướng của một loại bố thí đây? Vẫy tờ giẫy nói theo:
- Cám ơn!
- Không cần cám ơn.
San Francisco là một trong số điểm trung chuyển máy bay quan trọng từ Trung Quốc tới Mỹ, sau khi liên lạc được với Mark, liền hẹn chi tiết gặp nhau ở nơi này., đúng lúc Mark đang muốn về nhà ở New York, Tô Xán tới vừa vặn cùng hắn trở về nhà, Mark cũng nhắc tới một nhà đầu tư tư nhân mời bọn họ đi cùng.
Nhưng sân bay quá rộng, người lại đông, không biết Mark đã tới chưa?
Tô Xán đang ngó nghiên thì phía bên kia đường ra có người đưa tay lên cao, phấn chấn gọi lớn:
- Tô, đây cơ mà.
Người cất tiếng gọi là một thanh niên tóc xoăn đi dép lê, quần jean xanh, mặc áo liền mũ, đó là nhân vật minh tinh đang khuấy động toàn bộ trường học nước Mỹ, đối tượng khiến nhà đầu tư mạo hiểm cuồng nhiệt bám theo, Mark Zuckerberg.
Trên mặt Mark dào dạt nụ cười đơn thuần mà kích động, đằng sau hắn là nam tử người Mỹ trên bốn mươi mặc áo sơ mi caro, tóc bù xù, nhưng bên cạnh có tám người vệ sĩ áo đen chứng tỏ người này thân phận quyết không thể tầm thường, đúng thế ông ta là Michael Wolf CEO một ĐTH thuộc Viacom. Wolf ra hiệu liền có một vệ sĩ đi tới xách hành lý cho Tô Xán.
- Mark, cậu cao to hơn không ít vậy mà suốt ngày kêu ca đủ điều với tôi.
Tô Xán và Mark thân thiết ôm nhau, có thể cảm thụ được niềm vui bạn bè gặp lại sau nhiều ngày xa cách, Tô Xán cũng chú ý thấy tám người vệ sĩ phân tán xung quanh, thêm vào Mark vừa rồi hét rất to, khiến không ít người nhìn về phía bọn họ, bao gồm nhóm người Tống Chân, Liễu Minh.
Lúc này Mark mới trịnh trọng giới thiệu cho Tô Xán người trung niên kia.
- Tôi giới thiệu một chút đây là là tổng giám đốc Micheal Wolf của MTV dưới tập đoàn Viacom, ông ấy là người mời chúng ta cùng về New York, còn đây là người bạn cùng tôi lập nên facebook ở trường Exeter, Tô Xán.
Wolf đưa tay bắt tay Tô Xán:
- Mark kể rất nhiều về cậu đấy Tô, rất vui được gặp.
- Rất vui được gặp ông.
Tô Xán nhìn tám vệ sĩ đứng bốn xung quanh cảnh giới:
- Thế này thì quá khoa trương rồi.
Mark giải thích kiểu nói đùa:
- Ông Wolf gần đây vì một tin tức mà bị người ta uy hiếp, ông ấy là người giỏi tung tin đồn lắm.
Từ trên người Tô Xán không thấy có chút nào khiến người ta liên tưởng tới một trong hai người sáng lập ra mạng xã hội đang quật khởi cực nhanh kia, Wolf nhìn chàng trai người Trung Quốc này một lượt, chỉ có duy nhất một cảm giác đây là chàng trai dễ mến dễ gần.
- Chỉ là một số cổ động bị đụng chạm lợi ích, bày ra âm mưu sau lưng thôi. Chuyện này với tôi mà nói không ảnh hưởng gì cả đừng để ảnh hưởng tới tâm tình chuyến hành trì của chúng ta, tôi đảm bảo các cậu sẽ có một chuyến lữ hành mỹ hảo khó quên, đi nào, máy bay của chúng ta đợi lâu rồi.
- Còn chưa tới giờ soát vé cơ mà.
Tô Xán ngạc nhiên nhìn bảng thông báo giờ bay.
Wolf chỉ tay ra nhà ga sân bay sau tường kính, Tô Xán nghi hoặc nhìn theo, hai mắt mở lớn, tích tắc như trúng thần trú điểm huyệt của Harry Porter.
Tô Xán kinh ngạc không thốt lên lời, chiếc máy bay toàn thân sơn xanh da trời, đầu như chim ưng, phần thân cực kỳ bắt mắt trải dài tới hai cánh rồi động cơ nhô ra phần đuôi, trông như máy bay chiến đấu. Cái máy bay này không to lớn như những chiếc máy bay Boeing, nhưng mang khí chất tuyệt đối có thể gọi là quý tộc giữa đám máy bay.
Đó là chiếc Gulfstream G5, chỉ có giới siêu giàu mới sở hữu.
Wolf nhìn vẻ mặt anh chàng nhà quê ra thành phố, mỉm cười:
- Máy bay tư nhân, có thể cất cánh bất kỳ lúc nào. Thế nào Tô, cậu cũng được chứ?
Tô Xán nuốt nước bọt gật gật, thế này còn không được thì đi máy bay bình thường phải thắt cổ chết hết à.
Không chỉ Tô Xán nuốt nước bọt mà lúc này Liễu Minh cũng nuốt nước bọt, nhìn chiếc máy báy không chớp, có điều Tống Chân và người mà cô gọi là chú Vương lại nhìn Tô Xán, Mark và nam tử người Mỹ.
Tống Chân bình đảm nói:
- Là Micheal Wolf?
Chú Vương gật đầu:
- Đúng, là chủ tịch ĐTH MTV phía dưới tập đoàn Viacom, không ngờ lại gặp ở đây, chú thích xem Talk Show 8 giờ cuối tuần của họ, đó là tiết mục có tỷ lệ người xem rất cao. Chàng trai Trung Quốc kia là bạn của cháu sao?
Liễu Minh đứng sững sờ một lúc mới nói được:
- Thất không ngờ, một người bình thường ở khoang phổ thông, lại có lai lịch không nhỏ.
Nói tới đó hắn có chút vui mừng:
- Vậy là cậu ta không cần hướng đạo nữa rồi hả?
Tống Chân chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của hai người kia, xoay người đi ra cửa, còn đằng sau cô, Tô Xán và Mark cũng bước lên chiếc Gulfstream G5.