Thấy Tô Xán nhìn chằm chừm vào kính râm trên tay mình, nam tử kia gài cái kính vào cổ áo Tô Xán:
- Kính Rayban, cậu có nhãn quang lắm, vậy quyết định như thế, chúng ta đổi chỗ.
Thế giới này là vậy, đại bộ phận tài nguyên phải trao đổi, chẳng cái gì cho không cả.
Tống Chân thấy cảnh này hơi thất vọng, không ngờ chàng trai mình thấy khá thuận mắt này là là người thực dụng như thế.
Tô Xán rút cái kính ra râm ở cổ áo ra, đặt trở lại tay nam tử kia:
- Xin lỗi, anh hiểu lầm rồi, tôi thấy phong cảnh chỗ này không tệ, không định đổi.
Không thể phủ nhận điều kiện kinh tế nhiều khi quyết định hành vi tư tưởng, nếu là kiếp trước một Tô Xán bình thường rất có thể thoải mái đổi chỗ, vì cho rằng mình chẳng có chút cơ hội nào với cô gái xinh đẹp này. Bây giờ nếu muốn y có thể hàng rổ cái kinh Rayban kia, cho dù không có ý định gì với cô gái thì y chẳng muốn đổi, ngồi cạnh cô gái xinh đẹp trong chuyến bay dài còn gì bằng.
Nam tử kia thoáng ngạc nhiên, mắt nhìn Tô Xán từ đầu tới cuối, thấy Tô Xán đã ngồi xuống ghế biểu thị không thương lượng nữa, đành nói:
- Xem ra anh không có cơ hội cho em mượn vai để ngủ rồi... Thôi vậy, hẹn xuống máy bay gặp nhau.
Nói rồi xoay tròn kính râm tiêu sái bỏ đi.
Tiếp viên đứng giới thiệu mọi người sử dụng các đồ cứu hộ và một số việc phải làm trong trường hợp khẩn cấp, sau đó máy bay cất cánh.
Máy bay ổn định giữa không trung, Tống Chân hơi áy náy cúi người nói:
- Vừa rồi cám ơn anh.
Cô gái này được giáo dục rất chuẩn mực, đó là đánh giá đầu tiên về con người Tống Chân:
- Cám ơn tôi chuyện gì... Không nhận cái kính của hắn sao?
Không thể phủ nhận cô gái tên Tống Chân này cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa có vẻ mang chút dòng máu lai càng tạo nên sự hấp dẫn lạ thường, nghe Tô Xán hỏi lại, cánh môi hơi vểnh lên, lộ ra nụ cười tự tin cho Tô Xán có cảm giác bị nhìn thấu:
- Cám ơn anh không đổi chỗ chỗ với hắn ta, thật may trong mắt anh, "phong cảnh" có sức hút hơn một cái kính râm.
Tô Xán hơi xấu hổ, cô gái xinh đẹp tuổi tác không chênh lệch với minh là bao này nhìn đôi mắt nai ngây thơ linh động có vẻ giống cô gái rụt rè, không ngờ lại đột nhiên phản kích ngữ khí có phần cợt nhả lúc trước của mình. Tô Xán không khỏi nhìn lại cô gái, bỏ đi đôi mắt và gò má bẫu bĩnh trẻ con dễ làm người ta nhầm lẫn đó là vẻ bình tĩnh, sự bình tĩnh này không giống bản tính lãnh ngạo của Đường Vũ, mà giống như một người đã thấy quá nhiều rồi.
- Biết tên người khác mà bản thân lại không nói tên là rất mất lịch sự.
Lại còn điêu ngoa nữa, nhưng cấp độ này chưa bằng Lâm nha đầu, Tô Xán cười đưa tay ra:
- Tô Xán, xin chào.
Tống Chân cười ngọt ngào, bắt tay Tô Xán:
- Chào anh.
- Là bạn của cô sao? Anh ta cũng thật kiên trì.
Tống Chân lắc đầu:
- Không phải, chỉ là con trai một kỹ sư trong xí nghiệp nhà tôi thôi.
Giống như trước đó ở nhà đợi máy bay cô gái này thấy người xa lạ như Tô Xán cũng mỉm cười, dường như với bất kỳ sự vật nào cũng đúng mực, lịch sự, khiêm nhường, nhưng khó nhìn thấy tính cách thật.
Có điều Tô Xán không phải nam sinh tìm mọi cách lấy lòng mỹ nhân, ứng xử tự nhiên hòa hợp, hài hước không câu nệ tiểu tiết, làm Tống Chân buông lỏng. Còn sự bình tĩnh của Tống Chân làm Tô Xán rất thoải mái khi tiếp xúc, tóm lại ấn tượng cả hai bên về nhau đều rất tốt.
- Không phải bạn, vậy mà anh ta quấn lấy cô như vậy, cô lại không giận à?
Tô Xán ngạc nhiên, hẳn trong nhà Tống Chân có công ty, chàng trai kia là con một nhân viên trong công ty, vậy mà đối xử với con gái ông chủ tùy tiện như thế? Tuy Tô Xán cũng biết chuyện cung cung kính kính trong thời đại này là không có, song không thể phóng túng như tên kia chứ:
Tống Chân quay đầu ra ngoài cửa sổ, Tô Xán nhận ra mặt bên của cô rất hoàn mỹ, thậm chí ngửi thấy một mùi hương giống như hoa lan, rất dễ ngửi.
- Công ty cần cha hắn.
Tống Chân trả lời rất đơn giản:
- A, thì ra là thế, tất cả vì đại cục mà.
Tô Xán vỡ lẽ, có điều lời này từ miệng Tống Chân nói ra có chút vẻ thâm trầm không phù hợp với tuổi tác, càng không phù hợp với khuôn mặt ngây thơ kia, vì công ty trong nhà cần kỹ sư nào đó mà cô phải nhẫn nhịn chuyện quấy rầy này lại còn cười tự nhiên, không coi như cam chịu mà như đương nhiên phải thế, có được sự thành thục như nhìn quen hết mọi chuyện thế thái nhân tình, không biết đã trải qua chuyện gì, làm Tô Xán có chút tò mò. Cũng cảm giác thấy chút thần bí bao phủ lên cô gái này, dựa lưng vào ghế, thở dài:
- Nhưng mà như thế cũng hơi tàn khốc rồi.
Tống Chân vì câu nói này mà mà quay đầu lại, nụ cươi thật tươi nở ra trên môi:
- Nói đùa thôi, đó chỉ là một nhân tố, Liễu Minh mặc dù hơi lỗ mãng đáng ghét một chút, nhưng mà không phải người xấu đâu, thế nên đôi lúc tôi thấy hơi phiền, song không phải là khó chịu lắm.
- Ra vậy.
Có điều Tô Xán lại không hẳn tin câu nói này, nhưng người ta mới gặp mình lần đầu, tất nhiên không nói thật hết.
- Anh đi Mỹ làm gì? Du lịch hay du học?
Tống Chân tiếp tục hỏi, trên đường đi gặp người bạn chạc tuổi lại hợp tính như thế không dễ:
- Coi như là du lịch đi, còn cô? Đi nghỉ hay du học.
- Coi như là du học đi.
Tống Chân học giọng điệu Tô Xán, cười khẽ:
Hai người nói chuyện khá lâu tới tận gần hai giờ mới mệt mỏi chúc nhau ngủ ngon.
Hôm sau bay tới San Francisco đã là chừng 8 giờ, không gian trong máy bay khá rộng rãi, ghế ngồi hơi ngả ra sau cực kỳ thoải mái, ô cửa sổ kéo rèm, đèn trần máy bay dìu dịu không làm người ta chói mắt, không khí có mùi thơm ngát, yên tĩnh ấm áp.
Tô Xán tỉnh ngủ, Tô Xán kéo chăn ban đêm được tiếp viên hàng không đắp lên người, ngửi thấy mùi thơm, mắt lim dim quay đầu sang, tim đập chậm một nhịp, chẳng trách vai hơi nặng. Chỉ thấy Tống Chân ngoẹo cổ ngủ, khuôn mặt xinh đẹp to bằng gang tay xuất hiện trước mắt, đôi mắt hồn nhiên khép lại thành sợi dây nhỏ, hàng mi cong cong tinh tế, mấy sợi tóc phủ xuống mũi bị hơi thở của cô nhẹ nhàng lay động, rất có nhịp điệu, hơi thở đó cũng phả vào mặt Tô Xán làm y lâng lâng, mồm khẽ chóp chép vì cử động của Tô Xán, sau đó tiếp tục ngủ, đầu còn cố chúi tới như con mèo con tìm hơi ấm rúc tới, đáng yêu vô cùng.
Liễu Minh đi tolet xong tới chỗ bọn họ, vừa nhìn thấy cảnh này như bị rắn cắn, chỉ Tô Xán và Tống Chân đang dựa vào nhau ngủ, mất mấy giây mới lắp bắp nói:
- Hai, hai người...
Tô Xán không giải thích, nhớ lại lời Liễu Minh nói lúc trước, chắc chắn hắn biết thói quen của Tống Chân rồi.
Tống Chân lúc này nghe thấy động tĩnh bên cạnh tỉnh lại, nhìn thấy Tô Xán ngay sát bên cạnh, lại nhìn thấy Liễu Minh, mặt hơi đỏ lên, ngồi thẳng dậy, điềm nhiên đưa tay vén lại mái tóc ra phía sau, tư thái rất ưu nhã, chỉnh chang lại bề ngoài xong mới nói với Tô Xán:
- Xấu hổ quá.
- Không hề gì, đó là vinh hạnh của tôi mới đúng.
Tô Xán cười, mỗi người đều hi vọng buỗi sáng mình mỹ hảo tỉnh lại, không chỉ có giấc ngủ sung túc, còn có tâm cảnh an lành, ít nhất buổi sáng đầu tiên ở chuyến sang Mỹ này, nhìn thấy Tống Chân mang vị mê ly đó dựa vào vai mình ngủ, Tô Xán tuy bì tư thế ngủ không tốt ngủ chưa đẫy giấc, song cảm thấy sự an lành trong tâm hồn.
Thế nhưng Liễu Minh đứng ở đường đi thì ngây ngây nhìn Tống Chân, sau đó xoay người về chỗ.
- Anh chàng đó thực sự không phải người xấu.
Tới lúc này Tô Xán không thể không thừa nhận điều ấy:
San Francisco, cái thành phố công nghiệp trung tâm kinh tế chính trị phía tây nước Mỹ, xuất hiện trong tầm nhìn của Tô Xán.