Triệu Tiểu Lộ là người Hạ Hải, hàng xóm với Tằng Na ở khu tập thể cục kiến thiết, về sau khu tập thể cũ giải tỏa, cục kiến thiết góp vốn xây nhà, nhà Tằng Na chuyển tới khu mới, còn nhà Triệu Tiểu Lộ tới Dung Thành, nhưng vẫn giữ liên hệ, còn nói nếu một trong hai người kết hôn, dù xa xôi vạn dặm cũng tới tham gia.
Bây giờ cả hai cùng ở Dung Thành, tất nhiên tìm đến nhau, tình bạn tuổi ấu thơ bao giờ cũng khăng khít nhất, cha Triệu Tiểu Lộ là một cán bộ cấp xử trong cơ quan tỉnh, không phải là quan nhỏ, nhưng ở cơ quan tình hiển nhiên không là gì cả.
Triệu Tiểu Lộ có một người bạn thân, nghe nói bạn của người bạn thân đó từng bị Đào Chử Hồng vứt bỏ, thường xuyên chửi bới hắn, có điều cô chỉ nghe vậy thôi, vì người bạn của bạn kia ở biệt thự, với cô mà nói có khoảng cách, cô không hòa nhập được vào vòng tròn của bọn họ, trong mắt bọn họ nam nhân vứt bỏ nữ nhân là tội đại ác, còn nữ nhân chơi đùa tình cảm nam nhân lại gọi là đầu tư tình cảm.
Hôm nay leo núi Triệu Tiểu Lộ nghe được rất nhiều tin tức, dù sao mấy từ "Tập đoàn Nam Ninh", "Đào Chử Hồng" hay "phó thị trưởng" với cô mà nói quá xa xôi, cô hứng thú nhất là Tô Xán, người gần đây được đồn là đập tanh bành chiếc xe trị giá hàng triệu đồng của Đào Chử Hồng, nếu mà nhóm bạn kia của của cô ở đây, có khi Tô Xán được coi là anh hùng rồi.
Nhưng nhìn Tô Xán, Triệu Tiểu Lộ lại chẳng thấy giống nhân vật hoàn khố mà cô hay nghe nói, như nam sinh bình thường trong đơn vị, thậm chí còn có chút ngượng ngùng nhát gái.
Trên đường đi, Triệu Tiểu Lộ được nghe Tằng Na kể không ít chuyện xấu về Tô Xán, thi thoảng nổi hứng còn làm một câu đại loại như "Tô Xán, chị thấy em không có phong độ nam nhi gì cả, con gái nhà người ta tụt lại mà không biết đưa tay ra kéo một cái." Thường làm cô đỏ mặt, Tô Xán cũng không phản bác.
Khi xuống núi có điện thoại gọi tới, năm ngoái Triệu Tiểu Lộ và Tằng Kha cùng đi học lái xe, cùng xe còn có một nam một nữ, tuổi chạc bọn họ, thời gian học lái giúp đỡ nhau nhiều, rất hợp ý, thành bạn bè, vẫn giữ liên hệ. Hai người kia nói xe bọn họ ở dưới núi, đợi Triệu Tiểu Lộ tới đi chơi.
Ở con đường nhỏ nối đường vành đai 3 với Thanh Sơn có hai chiếc xe, một là chiếc Mazda 323, cái còn lại là Volkswagen Jetta, hai nam một nữ đang nói chuyện với nhau.
Trong đó có đôi tình lữ, nam là Trần Khắc Phàm học ở học viện hàng không dân dụng, đã ký hợp đồng với Xuyên Hàng, nửa năm sau lấy được bằng tốt nghiệp là có thể trực tiếp đi làm, trong nhà có người là cán bộ cao cấp của công ty hàng không.
Tằng Na nghe nói tới hắn còn có chút tơ tưởng, chả trách, phi công dù sao là nhân tài hiếm hoi, được làm phi công thì không chỉ yêu cầu kiến thức mà còn có sức khỏe, công việc ổn định, đãi ngộ còn cao, thực sự làm đảm bảo nhiều mặt.
Cô gái tên là Kiều Kiều, mặc chiếc váy hồng liền thân, tất lụa đen loại hình hòa trộn giữa thanh thuần và quyến rũ, rất dễ khiến nam nhân sinh tà niệm, sinh viên ĐH Dung Thành, gia cảnh dư dả, hai người bọn họ được coi là trai tài gái sắc. Nam tử khác tên là Nhạc Mẫn, trông cao lớn đẹp trai, cũng học ở học viên hàng không. Nhìn hai anh chàng này Tô Xán hiểu tại sao chị mình nghe nói họ tới lại có chút kích động khác thường.
Quả nhiên là hiệu ứng của anh chàng đẹp trai, Tô Xán không khỏi nhớ tới anh chàng Đặng Tùng Kỳ gầy gò đeo kính cận vẫn miệt mài đang theo đuổi Tằng Na, xem ra cơ hội ngày càng mong manh.
Ba người nhìn thấy Tằng Na và Triệu Tiểu Lộ thì vẫy tay chào, là chàng trai duy nhất đi cùng hai cô gái, tất nhiên Tô Xán được Kiều Kiều nhìn một lượt.
Trần Khắc Phàm hay ghen, thấy bạn gái nhìn Tô Xán như thế là khó chịu rồi. Tằng Na chủ động giới thiệu:
- Đây là em trai tôi.
Trần Khắc Phàm không hỏi sâu hơn, hào hứng nói:
- Mọi người tiếp theo không có kế hoạch gì chứ, hôm nay chơi tới tối luôn..
Còn chưa thảo luận vào chi tiết thì Trần Khắc Phàm có điện thoại, không đi qua bên nghe, đứng nói chuyện oang oang:
- Ừ, chúng tôi ở phía Thanh Sơn, sắp về rồi, đúng, tôi mời khách... Còn chê ít? Mẹ tôi vừa cho một cái thẻ 100.000, thế đã thấy đủ chưa.
Cúp điện thoại, chẳng ai hỏi cũng nói:
- Một chiến hữu, là con trai cục trưởng cục quốc an, nghe nói hôm nay có hoạt động, hắn cũng đang chán chuyện tiếp khách nên tới...
Rồi như vô tình liếc qua Tô Xán:
- Dù sao cũng nhiều người rồi.
Cái quái gì đấy, Tô Xán ngửi thấy mùi chua chua. Ninh Kiều Kiều thì ngồi dựa vào cửa sổ xe, cười rất tươi với Tô Xán, hình như chẳng hề ngại làm Trần Khắc Phàm ghen tuông thêm.
Triệu Tiểu Lộ cũng nhìn ra Trần Khắc Phàm không ưa Tô Xán, do dự không biết nên nhắc nhở không, nghe Tằng Na kể cũng biết Tô Xán không dễ trêu vào.
Nhạc Mẫn thì chỉ chú ý chơi game trên chiếc Samsung đời mới không hứng thú với màn ghen tuông này, kiêu ngạo thanh cao.
Tằng Na nhìn Trần Khắc Phàm và Tô Xán, mặt mang nụ cười nham hiểm, nói:
- Sao, có tiền tiêu vặt rồi nên định mời khách à?
Trần Khắc Phàm ra vẻ khiêm tốn:
- Không phải, tiền tiêu vặt mỗi tuần chỉ có 4000 thôi, thẻ tín dụng là đề phòng khi cần tiêu gấp, tiêu bao nhiêu sau này phải lấy tiền tiêu vặt bù lại bấy nhiêu.
Đây là một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu, Tô Xán còn nhớ nói chuyện với Tiêu Húc, cha mẹ hắn một tháng kiếm được 1.200 đồng, mỗi tháng cho hắn 400 đồng tiền sinh hoạt, ở quê vậy là nhiều rồi, nhưng ở cái đất Thượng Hải chi phí sinh hoạt đắt đỏ, Tiêu Húc vẫn phải nhịn ăn nhịn mặc cực kỳ tiết kiệm mới đủ. Lúc mới vào trường Tô Xán chỉ được cho 600 đồng, sau khi biết y có bạn gái, Tô Lý Thành mới nâng lên 1.200.
Trần Khắc Phàm một tháng có 12.000 tiền tiêu vặt, gấp 10 lần Tô Xán, gấp 30 lần Tiêu Húc, chẳng thể trách hắn thích khoe khoang.
Kiều Kiều như có vẻ chú ý đặc thù với Tô Xán, mở cửa sau xe, nói với y:
- Cậu ngồi với xe chúng tôi nhé?
Trần Khắc Phàm không thể không chính diện nhìn Tô Xán rồi, mặc dù khó chịu, nhưng dù sao cũng là em trai Tằng Na, không tiện tỏ ra quá rõ ràng, đưa tay ra bắt tay Tô Xán, tự giới thiệu:
- Trần Khắc Phàm.
- Tô Xán.
Tô Xán bắt tay hắn.
- Tô... Xán?
Trần Khắc Phàm nghiền ngẫm cái tên này, tay quên cả bỏ tay ra, ngạc nhiên nhìn y.
Tô Xán, cái tên này gần đây chỉ cần là trong nhà có chút bối cảnh đều không xa lạ gì, hắn không nghĩ mình nhầm người, vì Tô Xán đi với người chị họ Tằng Kha còn chưa đủ nói lên thân phận chàng trai này sao?
Tô Xán nhìn phản ứng Trần Khắc Phàm thì hiểu là hắn nhận ra mình là ai, rút tay ra, nói với Tằng Na:
- Chị, em không đi nữa đâu, chị đi đi, về sớm nhé, đừng chơi quá khuya.
Y chính là Tô Xán? Trần Khắc Phàm nuốt nước bọt, chuyện ở đường Quốc Cẩm đang lan đi như bệnh ôn dịch trong giới con cái cán bộ cơ quan cũng như thương giới, tin đồn rất nhiều kiểu, có người nói Đào Chử Hồng bị chơi xỏ, vác đá đập chân mình, có người nói Tô Xán cầm cá két bia đập phá xe Đào Chử Hồng, Đào Chử Hồng đứng bên cạnh chỉ biết nhìn, vì sao? Vì tên Tô Xán này không vừa, bên cạnh có con trai bí thư thành ủy, có bạn bè lai lịch lớn ở Bắc Kinh, lại có bộ ba Trương Hiền chống lưng, trước kia từng công khai làm mất mặt nhà họ Khổng ngay ở bữa tiệc trong khách sạn nhà người ta.
Nói chung dù phiên ban nào thì xe Đào Chử Hồng cũng bị đập.
Mà Đào Chử Hồng là ai, cháu phó thị trưởng, con chủ tịch tập đoàn Nam Thiên, tự mình điều hành công ty nghiệp vụ xếp thứ 3 trong tập đoàn Nam Ninh, thời gian qua liên tục được nhắc tới ở Dung Thành, vậy mà phải nhịn Tô Xán như nhịn cơm sống.
Trần Khắc Phàm nhanh chóng áp chấn động trong lòng xuống, cười vui vẻ:
- Không sao, nếu lần sau có cơ hội mọi người cùng chơi... Vậy là biết nhau rồi nhé.
Câu này không tỏ ra nịnh bợ, lại bù đắp thiếu sót khi nãy,
- Ừ, nhất định.
Tô Xán gật đầu, đám người này thái độ cực kỳ không tốt, nhưng ứng xử khéo léo là số một, Tô Xán thấy nhiều, nên cho dù chẳng hề dự định gặp lại, vẫn vui vẻ, mặt này y cũng thuần thục lắm rồi.