Sáng mùng một đầu năm, cả nhà đi lên núi, cha mẹ Tô Xán không quá sùng bài thần phật, thường không lên chùa vào ngày mùng 1, vì quá đông đúc, nhưng mợ cả rất thành tâm, nên Tô Xán bị đẩy lại ở nhà cậu cả làm ma thế mạng.
Tô Xán đang ở lưng chừng núi, phía dưới là đám đông nghìn nghịt, kéo dài lên tới tận đỉnh, cả một ngọn núi lớn mà bị người ta chen lấn tới chỗ để chân cũng sắp không còn nữa rồi, nhìn đâu cũng chỉ thấy người là người.
Tằng Triệu Đinh quay đầu lại gọi Tô Xán và Tằng Viên đi theo nhóm tránh bị thất lạc, hôm nay leo núi không chỉ có mình đại gia đình họ Tằng, còn có một chiến hữu của Tằng Toàn Minh, hiện giờ cô gái đi bên cạnh chị cả Tằng Na chính là con người chiến hữu đó, học năm 2 ĐH dân tộc TW, là cô gái rất dịu dàng ít nói. Tằng Na thời cao trung cũng lù lù như xe lu, bây giờ thì mồm mép tía lia, thi thoảng còn quay đầu về phía Tô Xán, rõ ràng chủ đề có liên quan tới mình, Tô Xán ghét nhất chị cả cứ gán ghép mình với nữ sinh kia, khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhân cơ hội có điện thoại, tụt lại đằng sau.
Nửa chừng nhận được điện thoại của đám Vương Uy Uy, Tô Xán kiếm cớ tách nghe điện thoại, nghe thấy ba cái miệng tranh nhau nói, bên này lại ồn ào, mãi mới nghe ra được là tới mùng 3, ba người Vương Uy Uy cùng Vương Bạc rời Dung Thành về nhà ở Bắc Kinh, khả năng mùng 10 quay lại, khả năng là không, đợi khai trường rồi đi học luôn.
Lâm Lạc Nhiên cuối cùng còn gửi cho Tô Xán một cái tin nhắn:" Nếu tôi không quay về Dung Thành nữa thì chúng ta gặp lại ở Thượng Hải nhé, nếu nhớ tôi cứ gọi điện, đừng để Đường Vũ biết là được."
Nha đầu này càng ngày càng không biết giới hạn rồi, nhưng chính vì thái độ tự nhiên của Lâm Lạc Nhiên quan hệ hai người nhanh chóng quay trở lại như xưa.
Mọi người phía trước hình như gặp được người quen, Tằng Toàn Minh và Tô Lý Thành tươi cười tới bắt chuyện, xem dáng vẻ đối phương là trên quan trường, mùng một lên núi thắp hương là truyền thống, mà núi núi quanh đây chỉ có có vài cái thôi, đường núi thì chật hẹp, người thì đông, gặp người quen cũng chẳng có gì.
Nghe chào hỏi Tô Xán mới biết là cục trưởng Vương của cục Văn hóa, rất là nhiệt tình, cứ dứt khoát kéo cả nhà bọn họ tới Tố Khanh hậu viện rất có tiếng ở ngọn núi ngày nghỉ ngơi.
- Trương đạo nhân pha trà giỏi lắm, mọi người leo núi cũng mệt rồi, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút, chúng ta đi xem những kiệt tác của bậc thầy hàng đầu đạo môn.
Tết nhất mà người ta đã mời nhiệt tình như thế làm sao mà từ chối được, vả lại leo núi cũng mệt rồi, có chỗ nghỉ ngơi cũng tốt.
Tới Tố Thanh hậu viện, kiến trúc làm bằng gỗ, hàng rào tre lởm chởm, sân đất, giếng nước tròn kè đá, chỉ thiếu vài con gà chạy lanh quanh nữa là tạo thành cảnh ngôi nhà thời cổ. Đi qua cửa mời biết ấn tượng bên ngoài là sai lầm, trần nhà cao, cột gỗ lớn, sàn gỗ sáng bóng, không sơn son thiếp bạc cầu kỳ, nhưng nhìn chất gỗ là không ai dám coi thường giá trị của nó.
Trương đạo nhân tên thật là Trương Tố Khanh nghe nói đã trên bốn mươi rồi, nhưng mà nhìn chỉ trên ba mươi, vài phần tiên phong đạo cốt, mọi người cung kính cúi chào, Tô Xán nghĩ thằng cha này mà đi lừa đảo thì tiền tình song thu.
…..
Lúc này cũng có một nhóm người đang đi về phía bọn họ.
- Tưởng Giới Thạch thời trẻ ở Thanh Sơn gặp một vị đạo sĩ, đạo sĩ ấy nói với ông ta một câu "Thành bất ly Xuyên - Tứ Xuyên, bại bất ly Loan - Đài Loan", vạn vật trên đời đều có trời định, có lẽ Tưởng Giới Thạch không bao giờ ngờ được một thuật sĩ giang hồ dùng 8 chữ đã tóm gọn hết cuộc đời ông ta. Đương nhiên đây chỉ là một chuyện vui dân gian tương truyền thôi, cũng chẳng biết xuất hiện từ khi nào. Phía trước là Tố Khanh trà viên, trong ấy có tác phẩm của họa gia Đạo môn Trương đạo nhân, thị trưởng Đào, mời đi bên này.
Thư ký Lưu Bình đi trước dẫn đường, Đào Xương Bình và cháu Đào Chử Hồng nhàn nhã lên núi.
Đào Xương Bình tuổi chạc bốn mươi, đang lúc sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, nếu như không có gì bất ngờ, kết thúc nhiệm kỳ này rất có khả năng trở thành thị trưởng Dung Thành.
Sự kiện ủy ban kế hoạch cho dù có Vương Bạc đích thân đứng ra yêu cầu xử lý thì cũng chẳng đụng chạm được tới ông ta, cùng lắm về dư luận hơi mất mát một chút, dư luận trên quan trường không phải luận tốt xấu đúng sai mà là uy và thế, Vương Bạc lật lại quyết định chính phủ làm ông ta mất uy, mục tiêu chiến lược của Tập đoàn Nam Ninh gặp trở ngại, khiến ông ta mất thế. Đào Xương Bình lòng bực bội, nhưng vẫn âm thầm tích trữ lực lượng.
- Chuyện trọng tổ Xuyên Hàng lần này có nắm chắc không?
Đào Xương Bình chỉ mắng Đào Chử Hồng vài câu vì chuyện đập xe kia, xưa nay ông ta biết tính cách ngang bướng của đứa cháu này, nhưng có bản lĩnh.
Khai phát đất là chuyện lâu dài, lần này không thành cũng chẳng sao, nhưng trọng tổ Xuyên Hàng là chuyện gấp, thành công là chính tích có thể nhìn thấy ngay được, nếu tập đoàn Nam Ninh tham gia vào, có lợi cho việt lôi kéo đầu tư, khai thông chuyến bay là chính tích mười mươi, đem lại cả con số kinh tế đẹp đẽ, đảm bảo chắc chắn ghế thị trưởng của ông ta sau này.
- Cha cháu và cao tầng Xuyên Hàng đã tiếp xúc, phó tổng giám đốc Lý biểu thị hoan nghênh phương án hợp tác của tập đoàn Nam Ninh, chúng ta có thể đưa giá cao hơn, song muốn nắm chắc vẫn không thể thiếu tiếng nói chú ba ạ.
Đào Chử Hồng rất biết nịnh nọt.
- Được rồi, chú sẽ nói với tiếng với bên ấy.
Đào Xương Bình rất hài lòng, ông ta cũng biết Vương Bạc đang dùng thế lực của mình tham dự, nên trọng tổ Xuyên Hàng còn ý nghĩa nữa là xả hận sự kiện ủy ban kế hoạch.
Đi tới gần Tô Khanh trà viên thì đoàn người bọn họ bị ngăn lại:
- Xin lỗi, hôm nay Trương đạo trưởng có khách.
Lưu Bình hỏi là khách gì, đạo đồng cũng không rõ, lúc này có một đạo sĩ ba mươi, nhìn ra được lai lịch mấy vị khách này không nhỏ, đuổi đạo đồng đi, thành thực trả lời:
- Có cục trưởng Trương của cục văn hóa và chủ nhiệm Tằng của ủy ban kế hoạch, nếu các vị không ngại để tôi vào báo một tiếng.
Mặt Đào Chử Hồng tức thì biến thành khó coi, đúng là oan gia hẹp lộ, mặc dù tối hôm đó cùng với đám đồng bọn tung tin đồn các kiểu về sự kiện đập xe, cố tình quấy lộn mọi chuyện lên giảm bớt phần nào ảnh hưởng, nhưng lừa người chứ không lừa được mình, tới giờ hắn vẫn không nuốt trôi được cơn giận đó, nhưng chuyện bị truyền vào trong nhà, cha hắn gọi điện mắng cho một trận, Đào Chử Hồng không thể trực tiếp tính xổ với Tô Xán.
Đào Xương Bình xua tay:
- Thôi, không uống trà nữa cũng được.
Nói xong xoay người đi sang hướng khác, cả dòng người đi theo.
………
- Đào Xương Bình cũng tới?
Sau khi nhà Tô Xán xuống núi gặp được một vị phó thư ký trưởng thành ủy mới biết chuyện này:
- Vốn ông ấy muốn vào trà viên, song lại không vào, rất nhiều người nhìn thấy thị trưởng Đào đứng trước cổng Tố Khanh trà viên, sau đó rời đi. Đi cùng còn có cháu ông ấy Đào Chử Hồng, thư ký văn phòng chính phủ, tổng giám đốc Vương của mậu dịch Đại Giang...
Sắc mặt Tằng Toàn Minh rất khó coi, chuyện này đồn đại ra không biết thành cái gì, nghe mà xem, chủ nhiệm Tằng thật ghê gớm, cả phó thị trưởng cũng phải tránh đường, cấp dưới “bắt nạt” cấp trên, kết hợp với cả chuyện Tô Xán đập xe của Đào Chử Hồng trước đó, gây nên ảnh hưởng rất không tốt.
Qua điều tra của Triệu Lập Quân, Tằng Toàn Minh biết được chính xác chuyện xảy ra hôm đó, những tin đồn bôi xấu Tô Xán kia không đoán cũng biết là thằng cháu mất dậy của Đào Xương Bình tung ra rồi, hai chú cháu nhà này đúng là nham hiểm như nhau.