Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 36: Hắc Liệt thù

Đột phá thành công, trên gương mặt ai nấy đều mừng rỡ. Muốn từ Hoàng cấp đột phá đến Đế cấp đâu phải là chuyện dễ dàng, bọn họ tuy thiên phú hơn người, nhưng để tiến đến Đế cấp cũng phải mất chừng vài năm là ít, và còn cần đến sự hỗ trợcủa linh đan diệu dược nữa. Ấy thế mà, cái khoảng cách vài năm ấy bây giờ chỉ còn có vài canh giờ, tâm trạng phấn khích như vậy làm sao mà không có được. Thế là Hồng Vu Đan cùng với các đồng môn lập tức hành lễ với năm người Lôi trưởng lão:

- Đa tạ Lôi trưởng lão, Minh trưởng lão và ba vị sư huynh.

- Các ngươi bất tất phải vậy, đó là lệnh của điện chủ, bọn ta hoàn toàn không có chút công lao nào cả. Hy vọng các ngươi lấy đó là động lực mà phát dương quan đại uy danh của Thiên Lam thần điện chúng ta. – Lôi trưởng lão sắc mặt không đổi, nghiêm minh nói.

- Tuân lệnh!

Cả đám đồng thanh đáp. Sau đó, Lôi trưởng lão bảo đám Hồng Vu Đan tiến xuống khu Phong Linh sâm lâm để rèn luyện. Ba đệ tử đi cùng với Lôi trưởng lão cùng đi với họ, còn Lôi trưởng lão và Minh trưởng lão chỉ có thể đứng từ trên cao quan sát, không được phép tham dự cùng. Có thể nói đó là quy luật ngầm mỗi khi Di vong chi địa mở ra.

Bên trong Phong Linh sâm lâm, không phải chỉ riêng có một mình nhóm người của Thiên Lam thần điện là bắt đầu đi vào đó, mà đã có rất nhiều nhóm khác đi vào. Bọn họ không chọn cách phi hành, là bởi vì bao quanh Không Di sơn, trong bán kính hai mươi dặm có tồn tại một cấm chế bí ẩn, kẻ nào mà ngự không phi hành sẽ bị Lôi phạt đánh tan thần hồn, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Thời gian đối với bọn họ cũng chưa gấp lắm, nên đa số đều chọn con đường vừa đi vừa luyện tập để gia tăng kinh nghiệm. Còn một điều nữa là, một khi đặt chân vào Phong Linh sâm lâm, cũng chính là bước vào nơi giải quyết các ân oán cá nhân, gia tộc, môn phái… Kẻ đặt chân được vào Không Di sơn, chính là những kẻ mạnh nhất. Có điều, khi bước vào Thời Không môn, có sống trở ra không thì là một chuyện khác.

Trời đã về đêm, bóng tối bao trùm lấy tất cả. Đêm nay thật khác với những đêm hôm trước. Mây đen che lấp bầu trời, tựa như có một thế lực siêu nhiên nào đó đang thao túng tự nhiên. Từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, như cứa vào da thịt. Nhóm người Lăng Vân tông gồm có Hoắc Dương, Tử Lạc và Bạch; cùng với hai người của Thái Thanh tông là Trần Động và Giản Dao Dao từ hồi chiều đã bắt đầu tiến vào Phong Linh sâm lâm.

Ấn tượng ban đầu của họ cũng giống như bao người khác, trầm trồ trước vẻ hùng vĩ và thần bí của Phong Linh sâm lâm. Khi tiến vào, mới càng có cảm giác đáng sợ hơn. Thời tiết ở chỗ này thay đổi rất thất thường, lúc thì khô thoáng, lúc thì ẩm ướt, vốn trời đang bình thường thì mưa đột ngột đổ xuống. Nhìn năm người ai cũng ướt như chuột lột, hẳn là đã được tắm mưa.

Đi đã được một thời gian rồi, nhưng vẫn chưa gặp được một người nào, chỉ có những con ma thú kỳ dị là thoát ẩn thoát hiện. Có mấy chỗ là vực sâu không thấy đáy, có chỗ đầm lầy sa vào là không thoát ra được… Thế mới biết, Phong Linh sâm lâm hung hiểm đến mức nào, chỉ cần mất cảnh giác một khắc là mất mạng như chơi. Năm người bọn họ ba bốn lần chút nữa là có một vé đi gặp Diêm vương, may mắn là thoát ra được. Trên gương mặt năm người, ai nấy đều đề cao tinh thần cảnh giác.

Ngoài những nguy hiểm tồn tại ở Phong Linh sâm lâm, mà còn có một mối nguy khác nữa. Theo như những gì mà Bạch và Tử Lạc đã nói, thì chỗ này chính là nơi mà đám hắc y nhân thần bí kia ẩn thân, chờ thời cơ diệt trừ những người muốn đi tới Không Di sơn. Việc đám hắc y nhân đó đang có mặt tại đây, chỉ có nhóm năm người Lăng Vân tông, Thái Thanh tông và Thiên Phong quốc biết, ngoài ra không có ai khác. Người duy nhất đặt chân đến Không Di sơn chính là Sở Dự Hồng, còn những kẻ khác thì có lẽ đã bỏ mạng dưới tay đám Mang hoang dị tộc rồi.

Sắc trời đã tối, lại ở trong Phong Linh sâm lâm nên trước mặt chỉ là một vùng tối tăm, Hoắc Dương đề nghị mọi người nên dừng chân nghỉ ngơi một đêm, đến hôm sau hãy tiếp tục lên đường. Mọi người gật đầu đồng tình với ý kiến của Hoắc Dương, thời gian bây giờ cũng không gấp lắm, tốt nhất là nên dưỡng sức để còn đối phó với các mối hiểm họa tiềm ẩn. Hoắc Dương bày ra một trận cấm chế bảo vệ mọi người ở bên trong. Vầng kim quang tỏa sáng trong đêm khuya tăm tối.

Trong lúc Hoắc Dương bày cấm chế, thì bốn người kia mỗi người một việc. Tử Lạc và Giản Dao Dao thì dọn sơ khu đó, còn Bạch và Trần Động thì tìm củi khô. Do trận mưa phùn hồi nãy, nên lúc đốt lửa lên thực sự khó khăn. Lúc này chỉ mong bên cạnh có một Luyện Dược sư giúp họ đốt củi dễ dàng hơn. Phải một lúc sau, ngọn lửa mới bắt đầu bốc lên. Năm người ngồi bàn bạc về hành trình sắp tới, nói là cùng bàn bạc nhưng mọi chuyện đều để Hoắc Dương quyết định cả. Một hồi sau thì mọi người ngồi điều dưỡng để chuẩn bị tốt cho ngày mai.


Ngọn lửa đỏ hồng, hắt vào mặt Bạch. Bốn người kia thì nhắm mắt điều tức nguyên khí, còn hắn thì trầm tư, ánh mắt nhìn chăm chăm vào ngọn lửa kia. Tiếng kêu lách tách cứ khe khẽ vang lên, âm thanh của côn trùng và tiếng xào xạc của gió thổi qua ngọn cây, tạo nên một điệu nhạc nhẹ nhàng mê hoặc lòng người.

Vốn khu rừng đang tĩnh lặng, thì bỗng có tiếng hét thảm từ phía xa vọng lại. Bạch ngẩn đầu nhìn về hướng đó, bốn người kia cũng đồng thời mở mắt trông theo. Vốn đang có ý định tiến về chỗ đó để dò xét, thì Hoắc Dương lập tức ngăn cản lại:

- Các ngươi ở đây, không được ra khỏi cấm chế này. Để ta đến đó xem tình hình thế nào.

- Hoắc sư huynh bảo trọng!

Trần Động nhắc nhở. Hoắc Dương nhẹ gật đầu, rồi lấy ra thanh pháp kiếm của mình, rời khỏi cấm chế. Ngay lập tức, thân hình y hòa vào màn đêm bất tận. Ngay sau đó không còn bất cứ một âm thanh nào khác, tiếng la thất thanh vừa nãy cũng chẳng còn nghe nữa, chỉ có âm thanh của gió đêm mà thôi. Một khắc… rồi hai khắc… vẫn chưa thấy Hoắc Dương quay trở lại. Sự lo lắng đều hiện lên trên mặt của mỗi người, không biết Hoắc Dương đang làm gì và ở đâu lúc này.

Lại một tiếng thét nữa cất lên, Bạch cùng ba người Tử Lạc, Trần Động và Giản Dao Dao biến sắc. Thanh âm đó nghe rất quen thuộc, không lẽ Hoắc Dương đã gặp nạn. Từ xa, có tiếng bước chân nghe rất vội vã đang hướng về phía này. Bốn người lập tức ngưng thần giới bị. Rồi từ trong bóng tối, hiện ra thân hình quen thuộc của một người. Chính là Hoắc Dương. Nhưng hắn lúc này, bộ dạng rất thê thảm. Y phục toàn thân rách rưới, vài chỗ máu tươi liên tục rỉ ra. Cánh tay bên trái, khi nãy vẫn còn, giờ đây đã lìa khỏi thân thể hắn rồi.

Tử Lạc và Giản Dao Dao sắc mặt trắng bệch. Bạch là người đầu tiên phản ứng, chạy ra khỏi cấm chế đỡ lấy thân thể Hoắc Dương. Chỉ thấy, gương mặt hắn tràn ngập sợ hãi, trắng như không còn giọt máu. Giọng nói gấp gáp:

- Chạy… chạy mau… Quái vật… quái vật… mau chạy…

Nói xong, ánh mắt hắn trợn ngược, hơi thở không còn nữa. Bạch lập tức dò xét thân thể hắn, chỉ thấy miệng vết thương đang rỉ máu kia, máu không có màu đỏ như thường mà là một màu đen kịt. Mọi người còn chưa hiểu hắn gặp chuyện gì, thì nghe tiếng bước chân xào xạc. Dường như là đang đi đến chỗ này.

Trong vầng kim quang vật vờ tỏa ra từ cấm chế, một cái bóng khổng lồ hiện ra. Đó là một con Thiên cấp ma thú Hắc liệt thù. Nó cao cũng phải hơn hai thước, người đầy lông lá, phía trên lưng có một cái hoa văn hình đầu lâu màu xanh tỏa ánh sáng nhè nhẹ. Răng nanh nhọn hoắc, phát ra âm thanh khè khè ghê rợn. Bạch biến sắc, không ngờ vừa tiến vào Phong Linh sâm lâm lại gặp ngay một con Thiên cấp ma thú, cũng tương đương với một cường giả Thánh cấp của nhân loại.

Mà bốn người bây giờ, Tử Lạc có tu vi Hoàng cấp, cũng là người mạnh nhất ở đây, so với Hắc liệt thù vẫn chưa là gì cả. Tình thế như chỉ treo mành chuông, thập phần nguy hiểm. Hắc liệt thù hai mắt đỏ như máu, nhìn con mồi nhỏ bé trước mắt mình. Thời gian như chầm chậm trôi qua từng giây, ai nấy đều nín thở. Khoảng khác ấy, chỉ có âm thanh tiếng gió là duy nhất. Sau vài giây, Hắc Liệt thù rống lên một tiếng rít tai, cái mồm có mùi hôi tanh phun tơ, nhắm vào Bạch mà tấn công.


Bạch tuy kinh nhưng không loạn, cước bộ nhanh như chớp lùi về phía sau. Có điều, đòn tấn công của Hắc Liệt thù vừa nhanh vừa bất ngờ, nên Bạch đã chậm hơn nó một nhịp. Những tưởng hắn sẽ bị trúng đòn, thì ngay lúc đó, một vầng bạch quang mang theo hàn khí quen thuộc từ phía sau hắn ngăn chặn chiêu phun tơ. Sợi tơ bị đóng băng lại, tạo thành một cột băng long lanh tuyệt đẹp.

Nhờ đó mà hắn thuận lợi lùi về phía sau, thế nhưng vẫn chưa thoát khỏi tầm nguy hiểm. Mồ hôi lạnh còn tấm lấm trên trán mỗi người. Hắc liệt thù thất bại trong đợt tấn công đầu tiên, nộ khí bốc lên, gào lên một tiếng rồi phóng người lên cao. Bốn người ngay trong tức khắc tản ra tứ phía, thân thể khổng lồ của Hắc liệt thù rơi xuống. Mặt đất khẽ bị lay chuyển, không ngờ lại tạo thành một cái hố rộng khoảng chừng bốn năm thước.

Tử Lạc thanh âm bấn loạng, hét lên cảnh báo:


- Lập tức chạy khỏi đây mau. Nếu có cơ hội, hẹn gặp lại ở Không Di sơn!

Hiểu ý nàng, Bạch và hai người kia quay lưng, dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy. Hắc Liệt thù nhất thời không biết nên tấn công ai, rồi mục quang đỏ lòm của nó nhìn hướng trước mặt nó, chính là hướng chạy của Tử Lạc. Thế là ngay lập tứ nó phóng mình truy đuổi. Phong Linh sâm lâm toàn cây và cây, do đó làm giảm tốc độ của Tử Lạc lại. Còn đối với Hắc Liệt thù lại là một thuận lợi, nhờ thế mà nhanh chóng tiếp cận nàng. Một lần nữa, Hắc Liệt thù phóng tơ tấn công nàng.

Không như lúc nãy, Tử Lạc hoàn toàn ở thế bị động, e là khó mà tránh khỏi vòi tơ của nó. Nàng chuyển người lại, khu động nguyên lực tập trung vào Hàn băng tiên kiếm trên tay, tạo thành năm tầng băng thuẫn. Cũng vì vậy mà tốc độ của nàng một lần nữa bị giảm. Mà vòi tơ của Hắc liệt thù không ngờ có sức phá hủy ghê gớm, bay xuyên qua năm tầng băng cứ như là đâm thủng đậu phụ vậy.

Tử Lạc biến sắc, Hàn băng tiên kiếm chắn ngang trước mặt, bạch quang tỏa sáng, không khí trong vùng đột ngột giảm xuống, một băng thuẫn khổng lồ được tạo nên. Vòi tơ bay đến, chỉ nghe một âm vang dữ dội cất lên. Chiêu cuối cùng của Tử Lạc đã chặn thành công được tuyệt chiêu của Hắc Liệt thù, nhưng nàng cũng bị phản phệ lại. Phun ra một ngụm máu tươi, thấm ướt bạch y của nàng, thân thể như liễu đập vào một cây đại thụ.

Hắc Liệt thù đã tiến đến, nhìn con mồi ngon ở trước mặt mình. Cái mồm cứ kêu khè khè, tỏa ra mùi hôi tanh khiến người ta nôn mửa. Tử Lạc gắng gượng ngồi dậy, sắc mặt nhợt nhạt, chỉ sợ là bị thương không nhẹ. Hàn băng tiên kiếm như có linh thức, cắm thẳng xuống trước mặt nàng, bạch quang mong manh nhẹ phát sáng.

Tử Lạc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, Hàn băng tiên kiếm trước mặt nhưng không thể nào với tay cầm lấy được. Hắc Liệt thù không thể chần chờ được nữa, liền bước tới chuẩn bị thưởng thức con mồi. Bỗng ngay lúc đó, từ phía xa, một vàng lam quang tỏa sáng rực rỡ phá không bay đến. Hắc Liệt thù không kịp phản ứng, bị thanh kiếm đâm thẳng vào lưng. Nó rống lên một tiếng đau đớn.

Rồi ngay đó, một nhân ảnh xuất hiện chắn ngang trước mặt Tử Lạc. Nàng ngước nhìn lên, mới nhận ra cái bóng lưng ấy vô cùng quen thuộc. Gió lạnh như cắt vẫn lạnh lùng thổi, mái tóc đen huyền khẽ lay động, mục quang như kiếm nhìn chằm chằm vào con quái thú trước mặt mình.

Tử Lạc giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn nhẹ nhàng và ôn nhu, mê hoặc nhân thế nói:

- Sao ngươi không chạy đi?

- Vừa nãy cô nương cứu ta, làm sao ta có thể bỏ mặc cô nương được!

Gã nam tử mỉm cười trả lời nàng. Kẻ không màng nguy hiểm mà xuất thủ tương trợ, không ai khác chính là Bạch. Sau khi chạy được một lúc, không thấy Hắc liệt thủ đuổi theo. Hắn ngay lập tức dừng chân lại, quay người lại thì nhìn thấy một vầng bạch quang tỏa sáng rực rỡ. Hắn biến sắc. Nơi bạch quang ấy phát ra, chính là hướng mà Tử Lạc chạy trốn.

Không suy nghĩ gì cả, hắn phi thân lên cao, xuất ra thanh kiếm mà Hoắc Dương tặng cho hắn khi trước, vận chuyển nội lực rồi ném thật mạnh về hướng đó. Trong thâm tâm chỉ hy vọng giúp Tử lạc cầm cự trong chốc lát, chờ hắn tiến tới giúp đỡ. Không ngờ lại trúng vào lưng của Hắc Liệt thù, nhờ thế mà hắn có một khoảng thời gian trống để kịp thời chạy tới. Có điều, tình thế lúc này còn hung hiểm hơn lúc trước. Hắn bây giờ phải đối diện với cơn thịnh nộ của Thiên cấp ma thú Hắc Liệt thù.