Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 35: Thiên Lam

Mục quang Sở Hóa Long trở nên lạnh lẽo, y trầm ngâm một hồi lâu rồi mới cất giọng bảo:

- Ngươi làm tốt lắm. Di vong chi địa, rốt cuộc là tồn tại thứ gì khiến chúng cất công, vượt qua cả ngàn dặm đến đây để chiếm được nó.

Rồi Sở Hóa Long trông sang Trịnh Dương Không và Lý Tinh Vân, nghiêm sắc mặt quả quyết nói:

- Chúng ta nhất định phải đoạt lấy nó, tuyệt không để cho người khác chiếm được.

Cả hai người kia đồng thời gật đầu. Lý Tinh Vân tiếp lời:

- Ta đoán rằng, dị tộc ở đây tuy đông, nhưng tuyệt không có một tên nào đạo hạnh quá mức cao thâm. Nếu có, chỉ sợ chúng ta đã bị chặn đường từ lâu rồi. Có điều, chúng ta vẫn phải hành động cẩn thận. Ta có ý này, bây giờ chúng ta chia làm hai hướng. Ta, Sở Hóa Long và Sở Dự Hồng một nhóm, còn Lục hoàng tử và những người khác sẽ là một nhóm. Như vậy sẽ di chuyển nhanh hơn mà không gây nhiều chú ý.

- Được, cứ theo ý của ngươi. Sáng sớm mai bắt đầu hành động!

Trịnh Dương Không chắc nịch nói. Tình huống hiện giờ, tuy không vượt quá tầm kiểm soát, thế nhưng vẫn phải cẩn thận, kẻo bức dây động rừng. Trịnh Dương Không hoàn toàn tin tưởng hai người Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân, chỉ cần thành công đến được Không Di sơn, sau đó sẽ giải quyết một thể với bọn Dị tộc đó. Tin tức bọn Dị tộc có mặt tại đây, Trịnh Dương Không lập tức cử người gửi phi ưng truyền tin trở về kinh thành Thiên Phong. Liệu rằng Thái tử Trịnh Thần Không sẽ thân chinh đến Di vong chi địa, là gặp lại hắn hay là trừng trị Man hoang dị tộc?

Không Di sơn nằm ở phía bắc đại lục Thiên Dương, cách Ma thú sơn mạch khoảng chừng hai trăm dặm. Bao quanh Không Di sơn là một vùng sâm lâm rộng lớn nằm gọn trong khu thung lũng, tên gọi là Phong Linh sâm lâm, tồn tại rất nhiều chủng Ma thú hung dữ, kỳ trân dị bảo. Người bình thường tuyệt không dám tiến vào khu sâm lâm này. Đối với những thợ săn dị bảo thì đúng là một nơi chất chứ kho báu, tuy nhiên cũng không dám tiến vào quá sâu. Bởi nghe đồn đại rằng, bên trong có những Ma thú mà ngay cả cường giả Thánh cấp cũng không dám dây vào. Thế mới biết, muốn đến được Không Di sơn là một trải nghiệm khó khăn đến nhường nào.

Cách Không Di sơn một trăm dặm, có một nhóm khoảng sáu bảy người đang di chuyển, dường như là đang hướng về phía Không Di sơn. Trông ai nấy đều tỏa ra nét hơn người, rõ ràng là các nhân vật của một môn phái nào đó. Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, mày như kiếm, mắt như sao, y phục tung bay trong gió. Phía sau lưng y, có hai nữ tử xinh đẹp và bốn gã nam tử, tuy là vận thường phục nhưng tuyệt không thể xem thường được.

Nếu như Tinh Hồn có mặt ở đây, thì liền nhận ra đây chính là những bằng hữu của mình khi còn rèn luyện tại Thiên Lam thần điện. Người đi đầu tiên, đích thị là Hồng Vu Đan. Còn những người di chuyển sau lưng y, lần lượt và Liễu Bách Sinh, Long Vũ, Phạm Tiêu, Mộc Lâm Nhi và Nhậm Phi Yến. Vậy là Thiên Lam thần điện đã hiện diện rồi. Ba thần điện còn lại chắc chắn cũng sẽ có mặt. Đang di chuyển, Hồng Vu Đan bỗng nói:

- Các vị huynh muội, chúng ta sắp tiến đến vùng phụ cận thung lũng. Khi đến đó dừng chân nghỉ ngơi, xem xét tình hình rồi tính tiếp!

Mộc Lâm Nhi ngọt ngào đáp:

- Cứ theo ý của Hồng sư huynh!

Khoảng hai khắc sau, nhóm người Thiên Lam thần điện cước bộ dừng lại, xếp thành một hàng sáu người. Tuy đã ẩn giấu tu vi, thế nhưng vẫn toát ra nét hơn người. Rõ ràng, họ chính là những kẻ được Dương Thanh Sơn cử đi lần này. Chỉ mới vài tháng, thế nhưng Hồng Vu Đan đã đạt đến Hoàng cấp, những người khác thì cũng không kém hơn hắn là bao nhiêu. Có điều, so với nữ tử đang đồng hành với Bạch hiện giờ thì đúng là kém hơn nhiều. Không biết Thiên Lam thần điện đang suy tính điều gì, mà lại cử những đệ tử vẫn còn chưa trưởng thành này tham gia bí cảnh Di vong chi địa.


Hồng Vu Đan mục quang trông xuống vùng Phong Linh sâm lâm bát ngát bên dưới, trong lòng không khỏi có cảm giác vừa phấn khích, vừa sợ hãi. Trong đầu chợt nhớ về những năm còn thiếu niên, khi bắt đầu cuộc khảo hạch đệ tử tại Ma thú môn. Cảm giác lần này cũng giống như lúc đó. Tại bí cảnh Ma thú môn, Hồng Vu Đan đã gặp được hắn và trở thành bằng hữu trong một thời gian dài. Thời gian như én đưa thoi, chẳng mấy chốc đã trưởng thành hơn rồi, có điều, không biết hắn giờ đang ở chỗ nào.

Thấy vẻ mặt Hồng Vu Đan có vẻ ưu tư, Mộc Lâm Nhi đứng kế bên đột nhiên hỏi:

- Hồng sư huynh, có tâm sự gì chăng?

Hồng Vu Đan thở dài một cái, ánh mắt trông về phương xa, nơi lấp ló ngọn núi bí ẩn Không Di sơn kia, mang nặng tâm tình. Rồi mỉm cười một cái, đáp lời nàng:

- Chỉ là ký ức xưa ùa về, tâm trạng lúc này thật khó tả!

Ở bên kia, nữ tử thân vận hồng y, cùng với làn tóc đen óng ả phất phơ trong gió, ánh mắt trong như làn thu thủy nhưng ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn, làn da mềm mại, trắng trẻo tựa bông tuyết. Thân hình đầy đặn thu hút người khác giới, tựa như một bích ba tiên tử lưu lạc chốn hồng trần. Đôi môi nhỏ nhắn, mấy mé khẽ nói:

- Bây giờ thật giống như lúc đó, không biết Tinh Hồn…

Nàng chưa nói hết câu, thì Hồng Vu Đan biến sắc, vội ngắt lời nàng:

- Phi Yến, cái tên đó tuyệt không thể nhắc đến, kẻo tai vách mạch rừng, sau này trưởng bối trách phạt.

Nhậm Phi Yến bất chợt nhìn Hồng Vu Đan, mục quang nhắm nghiền lại, mang vài phần buồn bã. Rồi lại trông về một nơi xa xăm nào đó, nói tiếp:

- Không biết giờ huynh ấy đang lưu lạc nơi nào, còn sống hay đã chết!

Liễu Bách Sinh ánh nhìn triều mến, ôn hòa an ủi nàng:

- Chỉ mong hắn phúc lớn mạng lớn mà vượt qua hiểm cảnh. Muội đừng quá buồn phiền mà tổn hại thân thể!

Nhậm Phi Yến im lặng không nói gì, Liễu Bách Sinh bất chợt thở dài một cái. Trông Nhậm Phi Yến lúc này, tuy vẫn mang một vẻ đẹp mê hoặc lòng người. Có điều, ẩn sâu trong lòng nàng là một nỗi buồn tưởng chừng như là vô cùng vô tận. Sau cái ngày hôm đó, hắn bị hàng trăm cường giả của Thiên Phong quốc vây công, rồi vì cái chết của Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi mà sa vào ma đạo. Tâm trạng của hắn lúc đó, không biết là đau khổ và phẫn nộ đến nhường nào. Thâm tâm nàng không khỏi hâm mộ hai nữ tử đó, vì hắn mà không màng tính mạng, hắn vì hai nàng mà chống đối Thái tử Trịnh Thần Không. Để rồi kết cục quá mức bi thảm. Nàng tự hỏi, liệu rằng khi đó mình có liều mình mà bảo vệ cho hắn giống như Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi?

Liễu Bách Sinh đứng từ xa quan sát nàng mà lòng mang nặng ưu tư. Từ nhỏ, hắn đã phải lòng Nhậm Phi Yến. Tuy rằng sau này không được gia nhập Bách Thảo Phong, nhưng trong môn phái cũng rất có danh tiếng. Nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội khi nằm trong nhóm mười đệ tử trẻ tuổi tài giỏi nhất là sẽ có cơ hội tiến đến với nàng. Nhưng không ngờ rằng, nàng từ lâu đã có tình ý với Tinh Hồn.


Ban đầu hắn rất phẫn nộ, nghĩ rằng mình có điểm nào không bằng hắn. Nhiều lúc chỉ muốn kiếm Tinh Hồn so tài một trận cao thấp. Nhưng đáng tiếc lại không hề có cơ hội nào dành cho hắn. Dù có cố gắng đến mức nào, cũng chẳng thể vượt qua Tinh Hồn. Năm đó Tinh Hồn bài danh đệ nhất bảng, Liễu Bách Sinh hoàn toàn không để ý, nhưng mà Tinh Hồn lại dễ dàng đánh bại Hồng Vu Đan, đó đã là một điều không thể với hắn rồi. Nhiêu đó vẫn chưa tính là gì, Tinh Hồn một thân một mình chống đối đương kim Thái tử Trịnh Thần Không và hai tuyệt thế thiên tài Sở gia Sở Hóa Long và Lý gia Lý Tinh Vân, cùng với hàng trăm siêu cấp cường giả mà vẫn trốn thoát được. Liễu Bách Sinh biết được, mình vĩnh viễn không thể nào so sánh được với Tinh Hồn rồi.

Cho dù là Tinh Hồn còn sống hay đã chết, thì cơ hội dành cho Liễu Bách Sinh hắn dường như bằng không. Có trách, cũng chỉ trách bản thân mình quá kém cỏi, không bằng người khác thôi. Bao lần tự nghĩ nên từ bỏ nhưng đều không thể làm được. Giờ đây, nguyệt ước duy nhất của hắn, chính là âm thầm ở bên cạnh chăm lo cho nàng. Dù nàng không có chút tình cảm gì đối với hắn, nhưng chỉ cần không xa lánh thì trong lòng mãn nguyệt lắm rồi.

Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, phục hồi sức lực thì Hồng Vu Đan lấy tra trong Càn khôn trạc của mình một quyển trục, miệng lẩm nhẩm pháp quyết gì đó rồi tung quyển trục ấy lên trời. Quyển trục bay lên khoảng không, ngay lập tức nổ tung, tạo thành chữ “PHONG”, tồn tại trong vài ba phút rồi tan mất. Rồi sau đó, chỉ vài phút sau, từ phía xa có vài nhân ảnh đang hướng đến chỗ này.

Hồng Vu Đan cùng mọi người lập tức đứng dậy, chờ những nhân ảnh kia hướng đến gần thì lập tức hành lễ:

- Xin chào Lôi trưởng lão, Minh trưởng lão và ba vị sư huynh!

Một thanh âm trầm bổng vang lên, mang theo vài phần uy áp:

- Miễn lễ.

Ngự không phía trên cao, có năm người, gồm ba nam tử trẻ tuổi và hai lão giả. Khác với bọn Hồng Vu Đan, năm người này phía sau lưng đều có một đôi cánh được tạo nên từ đấu khí. Rõ ràng đều là cường giả Đế cấp, bởi chỉ có những cường giả từ Đế cấp trở nên mới có khả năng tạo cánh khi phi hành mà không cần dựa vào pháp bảo. Vậy là đã rõ, Thiên Lam thần điện sắp xếp sẵn nhân lực, chỉ chờ sáu nhân vật trẻ tuổi này có mặt thôi.

Lão giả đứng chính giữa, được gọi là Lôi trưởng lão trông xuống sáu người Hồng Vu Đan, trong ánh mắt thoáng qua vẻ hài lòng, nói:

- Vài tháng không gặp, các ngươi tiến bộ nhiều rồi. Có điều, so với những nhân vật đang hướng đến Không Di sơn, thì các ngươi vẫn rất yếu ớt.

Rồi mục quang của lão chuyển sang nhìn Nhậm Phi Yến, nói tiếp:

- Đặc biệt là Nhậm Phi Yến. Ngươi tuy đã là Luyện dược sư đệ thất cấp, thực lực thật sự so với chúng ta sợ còn cao hơn, nhưng thân thể yếu ớt nên không thể phát huy được. Điện chủ bất chấp phản đối của Nhậm chủ tọa để ngươi lịch lãm Di vong chi địa, chính là mong ngươi sớm ngày bức phá, sau này kế nghiệp Nhậm chủ tọa. Ngươi đã rõ chưa?

- Đệ tử đã rõ, đa tạ Lôi trưởng lão nhắc nhở.

Trường bào phất phơ trong gió, sắc mặt Lôi trưởng lão tỏ vẻ hài lòng. Rồi sau đó mới tiếp tục nói:

- Các ngươi hiện tại nghỉ ngơi. Một chốc nữa, lão phu, Minh Đài sư huynh cùng với ba đệ tử của lão phu sẽ giúp các ngươi rèn luyện tại Phong Linh sâm lâm, hy vọng giúp các ngươi tích lũy thêm kinh nghiệm, chuẩn bị tham gia Di vong chia địa.

- Đa tạ Lôi trưởng lão.

Mọi người cùng đồng thanh đáp lời lão ta. Sau đó khoảng một khắc, Lôi trưởng lão và Minh trưởng lão lấy ra từ Càn Khôn trạc của mình mấy cái lọ nhỏ, đưa cho từng người một, bảo họ sử dụng. Vừa nuốt vào miệng, ngay lập tức có cảm giác thân thể tràn đầy sức lực, nguyên khí như vô cùng vô tận chạy khắp kinh mạch, rồi chảy vào đan điền. Như muốn đột phá vậy. Năm người Lôi trưởng lão ngự ở bên trên, chính là muốn hộ pháp cho bọn chúng. Thứ vừa nãy mà lão cho họ sử dụng, có tên là Thấm Tâm đan, thuộc phẩm cấp thiên phẩm đỉnh giai linh đan.

Không chỉ tăng tu vi một cách kinh khủng, mà còn không có một chút tác dụng phụ nào. Nói nó là thần đan thì cũng không ngoa. Thứ linh đan này, do chính tay sư tôn của Phương Lan Sinh là Dược thần luyện chế, một lô chỉ có thể xuất ra được hai viên. Giá của nó cực kỳ đắt, phải lên tới mấy chục vạn kim tệ một viên. Mà hiện giờ, nhóm của Hồng Vu Đan mỗi người hai viên, có nghĩa là đã nuốt gần cả ngàn vạn kim tệ rồi. Quả thật Thiên Lam thần điện cũng rất chú tâm đến lần đến Không Di sơn này.

Ngay tức khắc, Hồng Vu Đan là người đầu tiên đột phá từ Hoàng cấp đến Đế cấp. Rồi lần lượt tới Liễu Bách Sinh, Mộc Lâm Nhi, Phạm Tiêu và Long Vũ. Còn Nhậm Phi Yến thì từ lâu đã sử dụng Thấm Tâm đan do phụ thân nàng chế luyện, tuy không bằng Thấm Tâm đan của Dược thần chế luyện, nhưng cũng không thua kém bao nhiêu. Trong đám, chỉ duy một mình nàng là không có sử dụng Thấm Tâm đan.