Đại La Thiên Tôn

Quyển 3 - Chương 28: Lam xà

Tiếng thở dài lặng lẽ trong đêm khuya thanh vắng. Chuyện đã thành ra như vầy, giờ thanh trách cũng không được gì. Chỉ là có một sự việc, từ sau cái ngày hôm đó, Yến Ngọc Lan phát hiện ra những chuyểnbiến của bản thân. Việc tu luyện của nàng cực kỳ thuận lợi, tiến cảnh càng lúc càng nhanh. Chính nàng cũng không thể tin vào mắt mình. Cách đây tháng trước, nàng còn đang ở Vương cấp trung kỳ, thế nhưng chỉ sau một tuần nàng đã đột phá bình cảnh tiến đến hậu kỳ, thuận thế đột phá luôn tới Hoàng cấp. Và hiện tại nàng đã là cường giả Hoàng cấp hậu kỳ, dường như cũng chuẩn bị đột phá Đế cấp rồi. Trong một tháng mà tiến cảnh đến hai phẩm giai, nói ra thì đúng thật là khó tin. Cho dù có sử dụng đan dược hay vật phẩm phụ trợ đi nữa, cũng phải mất gần bốn năm năm mới có thể đạt đến mức đó. Còn bằng người thường, thì ít nhất mất mấy chục năm.

Có sự chuyển biến lớn đến như vậy, thực ra đúng là do sau cái ngày hôm đó. Khi ấy, Tinh Hồn vì mất đi tự chủ mà hóa thân thành quỷ thần. Sức mạnh ẩn tàng trong cơ thể không khống chế được mà thoát ra bên ngoài. Yến Ngọc Lan là người ở gần và tiếp xúc với hắn, cái lực lượng thần bí ấy đã đi vào trong cơ thể nàng. Thế nên mới kích thích năng lực tìm ẩn của Yến Ngọc Lan, tu vi tiến nhanh không thể lường trước được mà không gặp phản phệ. Tốc độ kinh người đến như vậy, e là ngay cả thiên tài bậc nhất hiện nay là Thiên Phong quốc – đương kim Thái tử Trịnh Thần Không cũng phải cúi đầu chào thua. Những điều này, Yến Ngọc Lan hoàn toàn không có nói ai biết, ngay cả phụ thân của nàng cũng hoàn toàn không hay điều này. Chẳng biết rằng, đến khi gặp lại hắn, nàng đã tiến bộ như thế nào rồi.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Bầu trời trong xanh, ánh nắng vàng dịu dàng soi rọi. Nếu nhìn kỹ lại, thì có thể thấy được ở trên bầu trời ấy có những tia sáng với nhiều màu sắc khác nhau bay ngang qua. Dẫn đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, mi thanh mục tú. Còn đằng sau là chín người phi hành theo y. Bọn họ chính là những đệ tử của Lăng Vân tông đang trên đường hướng về bắc phương. Tất nhiên Bạch cũng nằm trong số đó, cùng với mọi người lịch lãm tại bí cảnh Di vong chi địa. Không chỉ có đệ tử Lăng Vân tông là bắt đầu khởi hành, mà hầu như đa số các tông phái khác đều đã cử đệ tử đi. Trên đường, lâu lâu cũng bắt gặp một vài nhóm người. Đều là các đệ tử tinh anh cả.

Hiện tại trong nhóm mười người Lăng Vân tông, trưởng nhóm không phải là người đứng đầu kỳ khảo thí Đường Ngọc, mà là một nam tử có tên là Hoắc Dương. Bề ngoài tuy trông khoảng ba mươi tuổi, thế nhưng thực chất đã hơn bảy mươi tuổi rồi. Tu vi xem chừng đã nửa bước Đế cấp rồi. Còn một người thứ hai nữa. Đó là một nữ tử trẻ tuổi, dung nhan mê hoặc lòng người. Tuy nhìn bề ngoài trông rất trẻ tuổi, nhưng có lẽ là cũng sàn sàn với Hoắc Dương. Không biết là Hàn Chí Đông đã có sắp xếp gì chưa. Mà chắc là đã có rồi. Bởi đâu dễ dàng gì mà để những đệ tử tinh anh do đích thân y bồi dưỡng gặp nguy hiểm được.

Còn những người còn lại đều nằm trong tám người xuất sắc nhất trong kỳ tuyển chọn. Tử Lạc vẫn với điệu bộ băng lãnh của mình, trong suốt quảng đường chỉ thi thoảng nói vài câu. Trên người toát ra khí chất lạnh lẽo, làm cho người khác chẳng dám gần. Lần trước nàng thắng được Bạch, nhưng cũng là thắng thảm. Nội thương cũng khá nặng, thế nên trong trận tứ kết đã thua cho một người. Nói thua là vậy, nhưng nếu không bị tổn thương trong trận so tài với Bạch, thì có lẽ nàng cũng thuộc ba người hàng đầu rồi.

Từ khi khởi hành tới giờ, đoàn người Lăng Vân tông chưa nghỉ chân khi nào cả. Thế nên đi thêm một đoạn nữa, Hoắc Dương mới cất giọng ôn hòa đề nghị rằng:

- Chúng ta đã đi một đoạn dài rồi, thiết nghĩ cũng nên nghỉ ngơi dưỡng khí lực.

Rồi y chỉ tay xuống một cái bờ hồ xanh mát phía bên dưới, nói tiếp:

- Hay là tạm thời chúng ta xuống bờ hồ kia nghỉ ngơi một khắc, sau đó tiếp tục lên đường. Mọi người nghĩ thế nào?

- Cứ theo ý kiến của huynh!

Giọng nói nhu hòa vừa rồi thốt ra từ nữ tử đi cạnh Hoắc Dương. Theo đó, mười người họ đáp xuống dưới mặt đất. Trừ Hoắc Dương và nữ tử vừa rồi ngồi cạnh nhau, thì còn lại đều tự chọn cho mình một góc. Người thì lấy lương khô ra ăn, người thì điều tức khí lực. Chỉ có Bạch là thấy thích thú với khung cảnh trong lành của nơi này. Hắn đi ra sát bờ hồ, nhìn mặt nước trong như mặt gương kia. Cảm thấy hơi khô cổ họng, nên hắn liền thò tay xuống lấy nước uống một ngụm. Quả thật rất ngọt và mát. Thân thể tự nhiên trở nên rất thư thái. Đột nhiên từ đằng sau có tiếng bước chân. Bạch quay lại, mới nhận ra người đang đến chính là Lâm Quang.


Người này đối với Bạch quan hệ khá là thân thiết. Thế nên trong mọi người ở đây, hắn chỉ duy nhất nói chuyện được với Lâm Quang mà thôi. Còn Lâm Quang thì khỏi phải nói rồi. Y quan hệ rất rộng, vừa có tài vừa ăn nói lưu loát, được lòng hầu hết các đệ tử ở Lăng Vân tông. Trừ một kẻ, đích thị là Đường Ngọc chứ chẳng ai khác. Trên đường đi, hai gã này vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau, thì cứ như là sắp đánh nhau vậy. Bây giờ đang nhận mệnh lệnh của tông môn, nên mới không có xảy ra tranh chấp gì. Lâm Quang đi đến bên cạnh Bạch, ngồi xuống dòm mặt nước, thích thú nói:

- Ồ, đẹp thật. Huynh quả thật rất biết thưởng thức.

- Quá khen rồi. Chỉ là không khí ở đây rất trong lành, thả lỏng cơ thể vào lúc này thì rất tuyệt vời. – Bạch cười đáp.

Rồi Lâm Quang khẽ đưa mắt, ra hiệu cho Bạch nhìn về phía đằng sau, nhỏ giọng nói:

- Huynh trông nàng ta kìa, trên đường chẳng nói một lời nào. Dung nhan tuyệt hảo đến vậy, thế mà khó bắt chuyện quá. Đúng là hoa hồng có gai mà.

- Huynh nói Tử Lạc cô nương sao?

- Chứ còn ai vào đây nữa. Ta ngồi đầy mà còn cảm nhận hàn khí toát ra từ người cô ta nữa là.

Ngồi phía bên kia, dường như cảm nhận có người đang trông về phía mình. Tử Lạc ngẩng đầu nhìn bờ hồ. Ánh mắt lạnh nhạt, làm hai người Bạch và Lâm Quang muốn rét người. Lập tức quay đầu chỗ khác, không có dám nhìn lại một lần nào về phía nàng nữa. Rồi chẳng biết vô tình hay cố tình, nàng đứa mục quang quét qua người hắn. Mà không riêng gì lần này, thi thoảng trên đường nàng cũng đã liếc nhìn hắn. Trong đầu luôn tự hỏi, người thiếu niên này quả thật rất kỳ lạ.


Lần này thì đến Bạch có cảm giác ai đó nhìn mình, lập tức quay đầu nhìn lại. Khi ấy, hai bên vô tình bắt gặp ánh mắt của nhau. Trong khoảng khắc, cứ như si dại. Rồi mỗi người đều tự chuyển sang chỗ khác. Đúng lúc đó thì Lâm Quang bên cạnh cất giọng nói tiếp:

- Lần trước tỉ thí trong tông môn, ta quả thật đã có chút xem thường huynh. Nếu không phải tận mắt chứng khiến huynh đại triển thần uy, quả thật ta chẳng tin nổi kết quả.


Bạch lúc này tâm thần đang suy nghĩ, nên không có lưu ý những điều mà Lâm Quang nói từ nãy đến giờ. Cứ ngồi lù lù ra đó đăm chiêu. Thấy không có phản ứng, Lâm Quang mới thúc hắn:

- Bạch, huynh có nghe ta nói gì không thể?

- Hả… à… xin lỗi huynh, ta không có nghe rõ. Huynh có thể nhắc lại không? – Như kéo khỏi cơn mê, hắn ấp a ấp úng.

- Ta nói là, lần trước xem huynh thể hiện cực kỳ xuất sắc, trong thâm tâm rất nể phục. Đúng là không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.

- Chỉ là may mắn, Lâm huynh đã quá lời.

Hắn gãi đầu đáp. Cứ như thế ngồi cười nói không ngớt. Có lẽ chỉ có chỗ của hai người mới rộn ràng vui vẻ nhất. Say sưa nói chuyện, từ lúc nào từ bên dưới lù lù xuất hiện một cái bóng đen khổng lồ. Quả thật vô thanh vô tức, ngay cả Hoắc Dương và nử tữ ngồi bên cạnh cũng không phát giác được. Lâm Quang chợt nhận ra có điềm lạ, mới nhìn xuống phía sâu của mặt nước. Lập tức y hốt hoảng thốt lên:

- Cẩn thận, bên dưới mặt hồ có vật lạ.

Không đợi mọi người kịp phản ứng, mặt nước kêu ầm lên một tiếng, bọt nước bay tung tóe. Một cái đuôi khổng lồ lao ra tấn công đoàn người. Có hai người không kịp phản ứng, bị nó đập một cái, nội thương nghiêm trọng, thần hồn câu diệt. Bạch và Lâm Quang tuy ở gần bờ hồ, nhưng đã nhanh chân lùi xa ra phía sau. Thoát khỏi nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc. Định thần lại, mới nhìn rõ được hình dáng của con quái vật kia.

Đó là một con rắn khổng lồ, toàn thân là một màu xanh lam. Giữa mũi có một cái sừng nhỏ mọc lên. Đôi mắt màu vàng như hai ngọn đuốc, nhìn chằm chằm vào lũ người nhỏ bé. Cái lưỡi đỏ như máu chứ thò ra thụt vào. Mùi hôi tanh xộc vào mũi, thật làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Nhưng bây giờ bị choáng trước sức sự uy thế của nó, nên chẳng ai dám có thành động gì bất thường cả.

Lâm Quang từ từ mấp mé, như là tự nói với bản thân mình: “Độc giác lam xà”. Tuy chỉ là những lời thì thầm, nhưng cũng đủ để Bạch đứng gần cạnh nghe được. Hắn đã từng đọc qua quyển Dị thú đại quyển, nên cũng biết một chút về con rắn này. Dị thú đại quyển có miêu tả, Độc giác lam xà khi trưởng thành, bề ngang to gần hai thước, dài hơn mười lăm thước. Bẩm sinh đã là một con yêu thú Địa cấp. Di chuyển cực kỳ lanh lẹ. Và đặc biệt là có nọc độc rất mạnh. Gặp được nó, tỉ lệ sống sót là rất ít. Bởi tính tình của con Độc giác lam xà này rất hung bạo. Lúc này trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất là chạy thật nhanh. Thế nên đã có người quay lưng chạy. Và thế là vô tình trở thành mục tiêu của nó.

Một âm thanh hét thảm lên. Nam tử xấu số kia đã bị nó quất đuôi một cái, xương cốt gãy nát. Sau đó như bị kích thích, nó hống lên rồi quay sang tấn công những người còn lại. Giờ chỉ cần một sai sót là chết ngay tức khác. Âm thanh giao chiến cứ liên tục, liên tục. Tình hình hiện giờ đúng là rất khó khăn. Ngay cả đệ tử lên Hoắc Dương kia người cũng toát đầy mồ hồi. Đúng là xuôi xẻo. Chỉ muốn nghỉ ngơi một tí, ai ngờ lại rơi vào hoàn cảnh khốn khó. Mà giờ chẳng có ai mà oán than cả. Toàn lực dốc sức chiến đấu. Chỉ mong nó có thể dừng lại ít nhất một chút, để bọn họ có thời gian chạy trốn.

Chỉ là Độc giác lam xà càng lúc càng hung hăng. Một lúc đanh với bảy người, mà hoàn toàn không tỏ ra sợ hãi. Thậm chí còn chiếm cả thượng phong. Tiếp tục tình hình thế này, e là khó ai thoát khỏi nanh vuốt của nó. Bỗng lúc đó, từ đằng xa xuất hiện một vầng kim quang. Tốc độ cực nhanh bức phá đến chỗ bọn họ. Xuất kiếm chém thẳng xuống đầu con độc xà kia. Nhận thức được nguy hiểm, Độc giác lam xà ngưng thôi không tấn công bảy người kia nữa. Mà hống lên một tiếng.Cái đuôi tràn trề sức mạnh đập thẳng vào người vừa đến.Bị bất ngờ, người kia vung kiếm sang đỡ lấy. Thân thể theo đó phị phản chấn, bật ngược về phía sau vài thước.

Tận dụng cơ hội này, Độc giác lam xà há cái họng to như cái bể máu của nó. Mùi tanh càng lúc càng tăng. Trong vần kim quang kia, một âm thanh gấp gáp thét lên:

- Cẩn thận, nó sắp phun nước đó.

Ngay sau lời cảnh cáo của y, Độc giác lam xà đã phun một cột nước khổng lồ đổ ầm xuống. Chẳng ai kịp phản ứng. Sức nước bá đạo, cuốn trôi mọi thứ. Cây cối chỗ đó cũng đổ rạp, xuôi theo dòng nước lũ. Đoàn người Lăng Vân tông còn sống sót tan tác khắp nơi. Độc giác lam xà quơ cái đuôi một lần nước, tọa một cái phong nhận đánh đi. Như đã quá hiểu, người kia vẽ ra một cái đồ án hình âm dương, chống đỡ cái phong nhận kia. Tuy là vậy nhưng cũng phải lùi phía sau một khoảng. Khì nhìn lại thì đã không thấy nó đâu rồi. Bây giờ chẳng có thời gian quan tâm đến nó, người kia nhìn quanh. Đập vào mắt y là một nữ tử thân vận hồng y, đang trôi nổi trong dòng nước. Đó chính là nữ tử luôn theo sát bên cạnh Hoắc Dương. Còn bản thân Hoắc Dương thì không thấy đâu. Có lẽ đã bị cuốn theo dòng nước rồi. Lập tức người đó lao xuống nước, vớt lấy cô ta khỏi dòng lũ dữ dội kia. Sát khí đằng đằng trông cái hồ vốn tưởng bình yên kia.