Sở Lăng Thường đem miếng ngọc bội cất đi, lại chớp nhẹ đôi mắt để che đi sự khác thường trong đó, bình thản hỏi lại, “Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em? Tiểu thư hỏi em?” Thanh Tụ nghĩ một chút rồi lại lắc đầu, “Em không biết, Thanh Tụ chỉ là một nha đầu, làm sao hiểu được tâm tư của Tả hiền vương chứ? Nhưng theo em thấy, tiểu thư bỡn cợt Tả hiền vương, khiến hắn bị mất mặt như vậy, em thấy hắn sẽ không từ bỏ ý định đâu.”
Ngón tay của Sở Lăng Thường theo mấy lời cuối cùng mà Thanh Tụ thốt ra vô thức run lên khe khẽ mặc dù nàng đã sớm đoán được hắn nhất định sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, hơn nữa còn có câu nói mà hắn để lại trước lúc rời đi, “Nàng nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt, trăm ngàn lần đừng để bị bản vương bắt được…”
“Tiểu thư, sao tay tiểu thư lại lạnh như vậy? Có phải bị cảm lạnh rồi hay không?” Thanh Tụ đau lòng nắm lấy tay nàng, giọng nói có chút sụt sịt, khóe mắt cũng hơi đỏ lên. “Tiểu thư, tiểu thư nhất định không được xảy ra chuyện gì. Hay là đi nói với hoàng thượng, tiểu thư không ra sa trường nữa, được không? Ngày hôm nay mí mắt em cứ giật không ngừng, em cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.”
“Nha đầu ngốc, đừng lo, ta có thể có chuyện gì chứ? Sư phụ đã giúp ta sửa mệnh, tránh được một kiếp nạn. Không phải người ta vẫn nói ‘Đại nạn không chết sẽ được hưởng phúc’ hay sao? Em chỉ cần ở trong cung giúp ta chăm sóc tốt cho sư phụ là được rồi.” Thấy bộ dạng của Thanh Tụ như vậy, trong lòng Sở Lăng Thường cũng dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Nếu nói nàng không lo lắng chút nào thì là nói dối. Trên chiến trường, mọi chuyện xảy ra đâu thể theo như ý muốn của nàng. Mọi chuyện sẽ diễn tiến thế nào, bản thân nàng cũng không có cách suy tính được.
Thanh Tụ nghe vậy lại càng sốt ruột, “Tiểu thư, trường hợp của tiểu thư đâu phải là “Đại nạn không chết sẽ được hưởng phúc’ đâu? Sư phụ đã sửa lại mệnh của tiểu thư, vậy cái đại nạn kia thì sao? Nó có thật sự rơi xuống người tiểu thư hay không? Nó sẽ diễn ra sớm hơn hay muộn hơn? Tiểu thư cùng sư phụ, còn cả đại sư huynh vẫn thường nói thiên mệnh không thể làm trái. Nay mọi người làm trái thiên mệnh như vậy sẽ thật sự không có chuyện gì chứ?”
Trái tim Sở Lăng Thường tựa như đập lạc đi một nhịp. Mấy lời của Thanh Tụ thực giống như một cây chùy lớn bổ thẳng xuống đầu nàng.
Làm trái với thiên mệnh thật sự không có chuyện gì sao?
Là thật sự không xảy ra chuyện gì hay chỉ là tạm thời không xảy ra chuyện?
Vậy kiếp nạn đó sẽ rơi xuống đầu ai? Và là lúc nào?
“Tiểu thư...” Thanh Tụ thấy sắc mặt nàng hơi biến đổi, tâm trạng tự nhiên cũng trùng xuống. Ngay cả mở miệng gọi nàng, nha đầu kia cũng có chút e dè, vẻ mặt thì vô cùng khẩn trương.
Đến lúc này Sở Lăng Thường mới có lại phản ứng, nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sự lo lắng của Thanh Tụ, nàng liền nở nụ cười nhẹ, “Yên tâm, ta nhất định không có chuyện gì đâu. Ta hứa với em sẽ bình an trở về, đến lúc đó, chúng ta cùng rời khỏi hoàng cung.”
“Thật sao?”
“Thật!” Sở Lăng Thường khẽ vỗ về bàn tay Thanh Tụ nhưng trong lòng không khỏi than thầm.
***
Giờ ngọ ngày hôm sau, tại trường huấn luyện binh sỹ….
Từng cơn gió nhẹ thoảng qua dưới ánh dương yếu ớt khiến cho khung cảnh lại càng thêm phần lạnh lẽo. Vào mùa này, bất ngờ có gió lạnh như vậy thực sự có chút kỳ lạ. Hai bên trường huấn luyện, hai hàng thị vệ đã sớm đứng tề chỉnh. Giữa thao trường, đứng đầu ba quân tướng lĩnh là ba đại tướng Châu Á Phu, Đậu Anh cùng Lý Quảng.
Ba người họ đều cực kỳ uy phong, phía sau mỗi người đều là những binh lính mặc khôi giáp chỉnh tề, trên gương mặt mỗi người đều toát lên khí thế bừng bừng.
Phía trên giáo đài, Cảnh Đế ngồi ngay ngắn trên ngai rồng, nhìn binh mã tướng lĩnh đã sớm trong tư thế sẵn sàng xuất phát, tâm trạng cũng cực kỳ vui vẻ. Khẽ đưa tay ra, cầm lấy soái ấn được thái giám thân cận cung kính dâng lên, Cảnh Đế uy nghiêm lên tiếng, “Sở Lăng Thường, Dạ Nhai Tích tiến lên nghe lệnh!”
Hai huynh muội họ đồng thời tiến lên…
“Sở Lăng Thường, hôm nay trẫm đem soái ấn giao cho khanh, phong khanh làm quân sư phụ trách việc bình định phản loạn. Với soái ấn này, khanh toàn quyền chỉ huy tướng lĩnh nơi sa trường. Dạ Nhai Tích, trẫm cũng phong khanh làm quân sư phụ trách việc bình định phản loạn, cùng hỗ trợ Sở Lăng Thường hoàn thành công cuộc bình định phản quân này. Lần này chỉ được thành công, không được phép thất bại!”
Hai người họ đồng thời tạ ơn, tiếp nhận ấn soái xong, Sở Lăng Thường xoay người nhìn về phía giáo trường đang tập trung đầy đủ ba quân tướng sỹ. Hôm nay, nàng cũng đã bỏ đi bộ xiêm y thanh nhã thường ngày, mái tóc dài óng ả được vấn gọn gàng và cố định bằng một cây trâm gỗ. Nàng khoác trên mình một bộ trường bào dành cho nam nhân màu trắng, phía trong tay áo là ấn soái đang lấp ló, dưới ánh sáng yếu ớt của buổi chiều, gương mặt trắng trẻo của nàng cơ hồ trở nên trong suốt.
Dù giả trang thành một nam tử nhưng Sở Lăng Thường vẫn không hề mất đi khí chất tuyệt mỹ, ngược lại còn khiến cho tư thế oai hùng được tăng thêm vài phần, tự tại tựa thần tiên. Cầm trong tay ấn soái nhưng toàn thân nàng lại toát lên một vẻ tao nhã tôn quý, cùng với Dạ Nhai Tích cũng một thân trường bào màu trắng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống ba quân vẫn cực kỳ phong nhã, siêu phàm thoát tục.
Tất cả binh lính đều kinh ngạc nhìn về phía Sở Lăng Thường đang đứng trên đài cao. Bọn họ sững người một hồi rồi mới nhất loạt quỳ xuống hành lễ. Ánh mắt của nữ tử này tràn ngập sự lãnh đạm cùng quả quyết, đủ khiến người ta tin phục một cách vô điều kiện. Cả giáo trường chìm trong sự yên tĩnh, rõ ràng là hơn mười vạn đại quân, nhưng một chút động tĩnh cũng không có, thực sự quá thần kỳ!
Ấn soái được Sở Lăng Thường giơ cao lên. Giữa không gian rộng lớn, thanh âm đầy uy nghiêm của nàng vang lên…
“Châu Á Phu, Đậu Anh, Lý Quảng tiến lên nghe lệnh!”
Tiếng vó ngựa của ba con chiến mã rốt cục cũng phá vỡ sự tĩnh lặng của giáo trường. Ba vị tướng quân trên mình mặc áo giáp, đầu đội kim khôi, ánh mắt cũng lộ rõ khí chất anh hùng cùng quyết tâm giết giặc. Ghìm cương ngựa, cả ba người họ đồng thanh lên tiếng, “Có mạt tướng!”
“Nay lệnh cho Châu Á Phu làm chủ soái, Đậu Anh làm phó soái, Lý Quảng làm đại tướng quân chinh phạt Hung Nô. Ấn soái sẽ do Châu tướng quân bảo quản, có thể suất lĩnh 36 vị tướng quân đồng hành ra trận giết địch!”
“Mạt tướng sẽ tận hết khả năng!” Ba người họ lại đồng thanh hô lớn.
Sau khi hoàn tất việc điểm binh, Cảnh Đế khâm ban hai con bảo mã cho Sở Lăng Thường cùng Dạ Nhai Tích. Sau khi hai người họ lên ngựa, tuy trên người không mặc khôi giáp nhưng uy phong không hề thua kém ba vị đại tướng, nhất là Sở Lăng Thường, nàng ngồi thẳng lưng trên chiến mã, đôi mắt trong veo đầy thần khí, nắm dây cương nhìn thẳng về phía ba quân….
“Các vị đều là những binh sỹ anh dũng thiện chiến của Đại Hán, vì sự trường tồn cùng vững mạnh của giang sơn, nhất định không được sợ đổ máu, không được sợ hy sinh, trên chiến trường anh dũng giết giặc, lấy lại uy danh cho thiên triều!”
“Giết! Giết! Giết!” Khắp giáo trường tràn ngập tiếng hô vang dội. Cùng một thanh âm tụ lại một chỗ, vang vọng tới tận mây xanh, sát khí ngất trời.
Phía trên giáo đài, Cảnh Đế thấy sĩ khí của binh tướng dâng cao như vậy, hài lòng gật đầu. Hàn Thiền Tử đứng bên cạnh ông ta cũng nhẹ nhàng vuốt râu rồi ngước mắt nhìn sắc trời. Sau giờ ngọ mà lại lạnh lẽo như vậy, thực là chuyện tốt…
Nhận được lệnh xuất phát, Châu Á Phu dẫn đầu một đội kỵ mã tiến lên, theo thứ tự lần lượt diễu qua giáo đài, nhận lời chúc của hoàng thượng cùng bá quan văn võ rồi tiến ra khỏi giáo trường. Các đội binh mã khác đều tuần tự theo Đậu Anh, Lý Quảng rời đi. Khung cảnh này quả thực quá hùng tráng, cả ngàn cỗ chiến xa được trang bị đầy đủ, lại thêm từng đoàn xe chở theo lương thảo cùng chiến phí nối đuôi nhau lần lượt xuất phát….
Đại quân ra khỏi thành Trường An, dưới sự sắp đặt của Sở Lăng Thường, không đi theo đường chính Hào Sơn mà theo đường vòng từ Vũ Quan tới Lạc Dương…
Một trận đại chiến sắp sửa nổ ra…