Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 80: Phần 2: Lời thỉnh cầu của hoàng hậu

Bất hiếu có ba tội, trong đó không có người nối dõi là tội lớn nhất. Bạc Xảo Tuệ mặc dù là hoàng hậu, nhưng vẫn là con dâu của Đậu thái hậu. Cho dù Đậu thái hậu không tỏ thái độ nhưng đối với người con dâu không sinh được cháu này vẫn không hề hài lòng, cho nên điện Tiêu Phòng này bị hờ hững cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng…

Nhìn sắc mặt hoàng hậu thì có thể thấy sự u uất tích tụ trong lòng nhiều năm đã sớm ảnh hưởng đến thân thể. Hơn nữa gương mặt bà ta lúc này còn lộ rõ vẻ khẩn cầu, khiến Sở Lăng Thường có chút không nỡ, đành đưa tay xem mạch cho bà ta.

Nhưng nếu đã là căn bệnh có từ khi sinh ra thì sao có cách để trị liệu đây?

“Sao rồi?” Hoàng hậu thấy nàng chẩn mạch xong liền vội vàng cất tiếng hỏi.

“Lăng Thường sẽ kê cho hoàng hậu nương nương mấy loại dược thảo. Nhưng hoàng hậu nương nương phải nhớ kỹ, có thể làm hoàng thượng hồi tâm chuyển ý hay không không thể trông vào hoàng tử cùng công chúa mà còn cần tự bản thân hoàng hậu phải làm thật tốt mới được.” Sự tình đã đến nước này, Sở Lăng Thường cũng chỉ có thể kê cho hoàng hậu một ít dược thảo có tác dụng bồi bổ thân thể mà thôi. Bệnh của hoàng hậu đã tích tụ quá lâu, lại bỏ lỡ mất thời gian chữa trị tốt nhất, cho dù thần tiên hạ phàm cũng không thể khiến bà ta được như mong muốn.

Nhưng mấy lời đó nàng không thể nói ra. Hoàng hậu hôm nay thực sự là một nữ nhân quá đáng thương, nếu lại giáng cho bà ta thêm một đòn trí mạng như vậy thì chẳng thà an ủi bà ta một chút, nói không chừng sau này sẽ có cơ may khiến vận mạng thay đổi…

Hoàng hậu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Lăng Thường., thấy nàng nói vậy liền cảm thấy có hy vọng, vẻ mặt đau thương lúc trước lập tức được thay thế bởi sự mừng rỡ, còn cao hứng hàn huyên vài câu rồi mới sai cung nữ thân tín đi bốc thuốc.

Sau giờ ngọ, không khí có chút trầm mặc.

Rời khỏi Ngự hoa viên, Sở Lăng Thường ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời. Mặt trời đã bị mây che đi hơn nửa, ánh sáng tỏa ra lúc sáng lúc tối khiến đôi môi mềm mại của nàng không khỏi cong lên, lộ ra mấy phần ý cười.

Xem ra, ông trời thực có lòng giúp nàng…

Đang mải nghĩ, Sở Lăng Thường chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, sau đó là một thanh âm thánh thót vang lên…

“Sở Hoàn dư, xem ra ngươi quả thực là con sâu trong bụng bản cung. Bản cung nghĩ cái gì, ngươi đều biết cả.”

Tiếng nói vừa rồi là của Lật phi, theo sau bà ta là bảy tám cung nữ áo trắng. Dưới ánh sáng yếu ớt lúc sáng lúc tối, khuôn mặt bà ta có chút âm u bất định.

So với hoàng hậu, nàng càng không muốn gặp Lật phi hơn.

Tuy rằng nàng ẩn cư nơi sơn cốc, nhưng cũng biết rõ người đã đến tìm nhất định là có việc. Nhưng tuỳ thời điểm phải biết đừng tỏ ra quá mức kiêu ngạo, ngang ngược nhưng cũng tuỳ thời điểm phải biết đừng quá coi nhẹ bản thân mình. Nhất là nữ nhân, hết thảy đều nên giữ cho tâm tình bình thản mới là chuyện tốt nhất. Nhưng Lật phi trước mắt nàng hiện giờ là người đang được sủng ái, không những đối với người khác không chút nể nang mà ngược lại còn thường xuyên dùng khí thế bức người. Đây là tình trạng cực kỳ nguy hiểm, cho nên cũng khó trách bà ta lại cô độc như vậy.

Lật phi ra lệnh cho đám cung nữ lùi ra sau một chút, một mình đi tới bên cạnh Sở Lăng Thường, trầm giọng nói, “Bản cung đang muốn tìm ngươi, ngươi lại xuất hiện. Ngươi mau thành thật nói cho bản cung, lúc trước ngươi nói Vinh nhi sẽ được phong làm thái tử, chuyện này có phải là thật hay không?”

Khí thế bức người của bà ta khiến Sở Lăng Thường hơi chau mày nhưng cũng chỉ trong khoảng khắc liền khôi phục lại thần sắc. Nàng không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại, “Nương nương nếu không tin Lăng Thường, vậy cần gì phải tới hỏi nữa?”

“Ngươi….” Lật phi thấy nàng nói chuyện với vẻ lạnh nhạt như vậy liền đưa tay kéo lấy nàng, hạ giọng nói tiếp, “Sở Lăng Thường ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Đừng tưởng rằng ngươi có hoàng thượng che chở thì sẽ một bước lên trời. Người trong lòng hoàng thượng yêu nhất chỉ có bản cung. Chỉ cần một câu nói của bản cung, ngươi lập tức…”

“Nương nương còn chuyện gì nữa không? Nếu không có, Lăng Thường cáo lui trước.” Không đợi bà ta nói xong, Sở Lăng Thường đã lên tiếng ngắt lời, thanh âm trong trẻo nhưng hờ hững như dòng nước trên núi cao, tâm tình không chút dao động, tựa như không hề bị sự uy hiếp của bà ta làm ảnh hưởng.

Lật phi bặm môi cắn răng nhìn nàng, cố nén lửa giận trong lòng, “Được, vậy bản cung hỏi ngươi, Lưu Triệt con của Vương phu nhân có thể trở thành người uy hiếp đến Vinh nhi hay không?”

Lại thêm một người muốn biết chuyện tương lai!

Sở Lăng Thường thực sự không hiểu. Biết được chuyện tương lai quan trọng đến vậy sao? Nếu thật sự đã biết chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, vậy thì hiện tại có làm gì cũng vô ích.

“Lật phi nương nương, Lăng Thường không biết được!”

“Ngươi không biết hay là không chịu nói?” Lật phi rốt cục không kìm nén được thêm nữa. Mấy lời của hoàng hậu vẫn hiện lên rõ ràng trong đầu bà ta, mỗi lần nhớ lại đều khiến bà ta toát mồ hôi lạnh. Bà ta không thể trơ mắt nhìn những cố gắng của mình thất bại trong gang tấc như vậy được.

“Sở Lăng Thường, nếu ngươi không nói, bản cung sẽ trị ngươi tội lừa gạt!”

“Tội lừa gạt?” Sở Lăng Thường cười nhẹ, ánh mắt toát lên vẻ lãnh đạm, “Không biết nương nương làm sao để trị Lăng Thường tội lừa gạt đây? Lăng Thường lừa gạt nương nương cái gì? Là nương nương nghi ngờ những lời Lăng Thường đã nói về việc lập thái tử? Nếu nương nương muốn nói về chuyện thái tử cho tất cả các phu nhân, mỹ nhân nghe thì xin nương nương cứ giáng tội!”

Lật phi tức đến nỗi cơ mặt cũng run rẩy. Sở Lăng Thường nói rất đúng. Chuyện sắc phong thái tử chỉ cần mình bà ta biết mà thôi. Nếu để chuyện này lan ra ngoài, mọi người sẽ biết dã tâm của bà ta, nếu lan đến tai thái hậu, vậy cho dù Vinh nhi là trưởng tử cũng sẽ gặp nguy hiểm.

“Nương nương, Lăng Thường vẫn giữ câu nói cũ, vận mệnh hết thảy đã định sẵn, thay vì buồn rầu chuyện sau này, chẳng bằng làm tốt việc hiện tại, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên. Nếu nương nương thật sự muốn hưởng vinh hoa phú quý lâu dài, vậy nên có quan hệ tốt với mọi người trong hậu cung.” Đây cũng là lời khuyên cuối cùng của nàng cho Lật phi, nghe hay không tùy bà ta thôi.

Nói xong, nàng hơi khom người thi lễ, xoay người rời đi.

Lật phi cắn môi, nắm tay cũng siết chặt lại. Phía sau, một cung nữ bước lên, nhỏ giọng nói, “Nương nương, Sở Lăng Thường này thật quá cuồng ngạo, tưởng mình đã thành thần tiên rồi sao? Cô ta dựa vào cái gì mà dám giáo huấn nương nương chứ?”

Người sống trên đời, sợ nhất chính là gặp phải kẻ thâm hiểm đổ dầu vào lửa, hơn nữa nếu ở lâu trong thâm cung, ngọn lửa này khi đã được châm ngòi sẽ bùng lên nhanh chóng. Quả nhiên, Lật phi càng nghe càng giận không có chỗ phát tiết, bà ta vốn là người không coi ai ra gì, cho nên mối hận này sao có thể bỏ qua.

“Sở Lăng Thường, đừng tưởng rằng bản cung không có ngươi thì không sống được. Bản cung sẽ dựa vào năng lực chính mình củng cố địa vị.”

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, đem câu nói đầy phẫn hận của bà ta thổi bay đi

Nếu bà ta có thể tĩnh tâm phân tích một chút câu nói của Sở Lăng Thường…

Nếu bà ta có thể nghe lời nàng, xử lý tốt những mối quan hệ nơi hậu cung…

Có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy…

Đáng tiếc…

***

Đêm xuống, tiết trời trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều. Vào mùa này thời tiết vẫn thường lúc nóng lúc lạnh, ngày hôm trước mặt trời có thể tỏa nắng rực rõ, nhưng ngày hôm sau trời lại mưa rào rào.

Thanh Tụ tỉnh dậy, thấy Sở Lăng Thường vẫn ngồi bên cửa sổ như trước liền lấy áo choàng nhẹ nhàng phủ lên vai nàng sau đó mới ngồi xuống bên cạnh.

Thấy khối hàn ngọc trong tay Sở Lăng Thường tỏa ánh sáng lóng lánh, Thanh Tụ không nhịn được lại nghiêng đầu hỏi, “Tiểu thư, Tả hiền vương kia thực sự sẽ mang binh liên hợp với phản quân của Ngô vương tấn công thành Trường An sao?”