Trong Tử Thần điện lặng ngắt như tờ, tiếng nhạc ngừng, ca múa cũng ngừng. Bất kể là Lý Long Cơ cùng với người nhà của hắn, hay là đám quyền quý Đại Đường dự tiệc, ánh mắt đều hơi nghi hoặc tập trung ở Võ Huệ Phi đang uống một ngụm nhỏ “Hồng Phấn Giai Nhân” ở chỗ kia. Sốt ruột nhất là Lý Nghi và Ngọc Chân công chúa quan tâm Tiêu Duệ lại ngừng thở, cẩn thận xem phản ứng của Võ Huệ Phi, lo lắng chờ đợi đánh giá của nàng.
Lý Long Cơ tò mò quét nhìn một ít màu hồng màu trắng giao nhau trong chén rượu kỳ quái, lại hít lấy hương khí nồng đậm này, tiện đó ngẩng đầu lên nhìn ái phi của mình. Thấy đuôi mày nàng khẽ nhảy, đôi môi hồng nhuận giống như son nhẹ nhàng mấp máy, khuôn mặt trắng nõn quyến rũ hiện lên hai đóa mây đỏ, khiến cho khuôn mặt kiều diễm ướt ái của trung niên mỹ phụ này phát tán ra vẻ mặt cực kỳ mê hoặc.
Võ Huệ Phi mới uống cảm giác đầu tiên là lửa nóng, nhưng loại lửa nóng này nháy mắt chuyển thành một chút lạnh lẽo thấu tim. Mùi rượu rõ ràng pha trộn các loại hương trái cây cùng nhau vọt vào phổi, rượu mãnh liệt cuồng dã từ đầu đến cuối bị một thứ lạnh lẽo bao vây lấy, thâm nhập vào sâu trong đáy lòng, tiêu tán. Sau khi lạnh lẽo tiêu trừ lửa nóng, Võ Huệ Phi quyến rũ như đang bị mặt trời chói chang thiêu nướng, da thịt cả người đều phát tán một tầng mồ hôi tinh mịn.
Trước lửa nóng sau lạnh lẽo, lãnh lẽo qua lại là cuồng dã… Khiến cho người ta cảm thấy băng hỏa lưỡng trọng thiên, loại mùi vị này quả nhiên là tuyệt không thể tả, như rượu tiên cũng chỉ như vậy mà thôi.
Võ Huệ Phi chẳng quan tâm để ý tới “ánh mắt” của mọi người, chậm rãi uống toàn bộ “Hồng Phấn Giai Nhân’ vào trong bụng, khuôn mặt quyến rũ lộ ra màu hồng nồng đậm, từ trên người nàng phát tán mùi rượu nồng đậm và thơm ngát. Giờ phút này, Võ Huệ Phi chỉ cảm thấy thân mình như trong mây, lỗ chân lông cả người dường như đều mở ra, nhẹ nhàng giơ ống tay áo lên, hơi lâng lâng không biết vì sao.
Mãi cho đến khi Võ Huệ Phi hồi phục tinh thần, nàng mới từ từ thở dài một tiếng:
- Bệ hạ, bậc rượu tiên này nhân gian không có được. Nô tì nhất thời nhất thời thất thố quên hình tượng.
“Hồng Phấn Giai Nhân” trên thọ yến, tư vị như thế nào, chỉ có cặp vợ chồng hoàng đế đang nhìn nhau kia mới biết được, mọi người vô duyên nhấm nháp, trong lòng càng tò mò và cuồng nhiệt. Người Đường thích rượu. Nhất là đối với đám quyền quý Đại Đường này mà nói, rượu chính là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của bọn họ, hiện giờ thấy Huệ Phi và hoàng đế ngạc nhiên thán phục vì rượu tiên làm ở nhân gian ngang trời xuất thế, trong lòng bọn họ ngứa giống như mười vạn con kiến chạy loạn, đều quyết định chờ sau khi yến hội kết thúc phải mời Tiêu Duệ về nhà mình, bất kể thế nào cũng muốn hắn làm cho mình một ly nếm thử một chút.
Mặc dù là Lý Nghi và Lý Kỳ, trong mắt cũng hiện lên thần sắc nóng lòng muốn thử.
Nhưng sự cuồng nhiệt của đám quý tộc gặp phải Tiêu Duệ như lao đầu vào nước lạnh. Tiêu Duệ đối với lời khen ngợi của hoàng đế Đại Đường, cao giọng giải thích vài câu:
- Hoàng Thượng, Tiêu Duệ phối chế Hồng Phấn Giai Nhân này cực kỳ khó khăn, vì lần này, Tiêu Duệ đã hao phí mất một tháng để chuẩn bị…
Tiêu Duệ không để lại bất cứ dấu vết nào trong mấy câu nói, ý tứ đại khái là rượu này chỉ có người cao quý nhất thế gian như hoàng đế và Huệ Phi nương nương mới có thể nhấm nháp, những người khác thì không cần bàn nữa, bỏ phần tâm tư này đi.
Lý Long Cơ thật ra có vài phần thừa nhận cách nói này. Cái gọi là trên đài một phút là mười năm công lao dưới đài, một chút thời gian trên thọ yến kia của Tiêu Duệ, sau lưng nhất định là phải chuẩn bị thời gian dài. Cũng chính là nghĩ như vậy, trong đầu hắn chợt hiện lên một phen ý niệm không muốn để Tiêu Duệ ủ thêm nhiều chén cho mọi người nhấm nháp. Mà điều này, chính là điều Tiêu Duệ muốn thấy ---- hắn không muốn trở thành người chuyên môn điều chế rượu côc-tai cho đám quyền quý Đại Đường.
Cái gọi là hoa nhà không thơm bằng hoa dại, ăn miễn phí luôn là tốt nhất. Nữ nhân là như thế, rượu ngon cũng là như thế. Đám quyền quý Đại Đường thất vọng liếc Tiêu Duệ thần sắc thản nhiên một cái, trong lòng âm thầm đánh chủ ý của mình.
Ngọc Chân ngồi ở chỗ kia khóe miệng hiện lên nụ cười thản nhiên cân nhắc, trong lòng cười như nở hoa, thầm mắng hai tiếng “hay có một tiểu hoạt đầu, quả nhiên cũng không thành thực.”
Giờ phút này với Lý Long Cơ mà nói, so với tài học của Tiêu Duệ, kỹ năng làm rượu thần kỳ của hắn càng chiếm được sự ưu ái và coi trọng. Sau khi uống hết một chén Hồng Phấn Giai Nhân, hắn xúc động cơ hồ muốn hạ một đại thánh chỉ, sắc phong Tiêu Duệ làm người làm rượu cho mình, lưu lại trong cung chuyên làm rượu cho mình và các hoàng phi. Nhưng dù sao Lý Long Cơ cũng là một thế hệ minh chủ, giờ phút này hắn còn không ngu ngốc. Hắn biết rõ rằng, Tiêu Duê thủy chung vẫn là sĩ tử, làm rượu chỉ là tự tiêu khiển, chỉ là văn nhã, giống như Vương Duy độc nhất vô nhị kia.
Cho nên, một ý niệm này cũng chỉ là chợt lóe rồi tiêu tan, dưới yêu cầu mãnh liệt của Võ Huệ Phi, Tiêu Duệ không thể không “cố mà làm” lần thứ hai điều chế hai ly Hồng Phấn Giai Nhân cho nàng và hoàng đế lão công của nàng, lại đáp ứng qua một thời gian ngắn sẽ tiến cung điều chế Hồng Phấn Giai Nhân. Liên tục uống hai ly Hồng Phấn Giai Nhân, Lý Long Cơ còn tốt. Dưới tác dụng cực chậm của “Hồng Phấn Giai Nhân” thúc đẩy tình cảm mê ly bừng bừng phấn chấn trong đáy lòng Võ Huệ Phi, hồng quang đầy mặt, người đẹp như hoa. Thân mình mềm mại hơi ngửa ra sau, bộ ngực sữa no đủ hơi phập phồng. Giờ phút này, nàng cực kỳ giống một Hồng Phấn Giai Nhân câu người.
- Tiêu Duệ ngươi không chỉ có tài học hơn người, còn có kỹ thuật làm rượu thần kỳ như thế. Hôm nay được uống Hồng Phấn Giai Nhân này, bổn cung mới biết được kiếp này chưa từng sống uổng… Bổn cung hôm nay rất vui, rất mừng… Tiêu Duệ, Bổn cung có một con ngựa A Cáp Nhĩ Tiệp màu vàng Hoàng Thượng ban, tên là Truy Phong. Cái gọi là báu vật tặng danh sĩ, Bổn cung liền thưởng cho ngươi…
Võ Huệ Phi mang theo vài phần men say, nửa tựa trên cái đôn cung nữ đưa lại, mềm mại nói.
Mọi người cả kinh, cho dù là đám hoàng tử hoàng nữ của Lý Long Cơ cũng lộ ánh mắt khó tin. Con ngựa A Cáp Nhĩ Tiệp màu vàng này là một con hãn huyết bảo mã, là lương câu quý báu do người Đại Uyên Tây Vực (tên một nước ở Tây Vực đời nhà Hán) tiến cống, cực kỳ quý báu. Nhất là con hãn huyết bảo mã tên Truy Phong này, càng không giống bình thường, màu lông trắng bạc trên đường chạy nhanh như chớp ngàn dặm nhẹ nhàng như tuyết, cực kỳ thần tuấn, hiển nhiên là xứng với cái tên Truy Phong này. Lý Long Cơ yêu nó như tính mạng, ước chừng cưỡi một năm mới chuyển cho Võ Huệ Phi sau khẩn cầu của nàng. Nhưng quý phụ nhân không hiểu ngựa lần này lại ban cho Tiêu Duệ, Lý Long Cơ có chút tiếc nuối, nhưng làm hoàng đế Đại Đường, hắn tuy thích Truy Phong nhưng không đến mức thu hồi vật phẩm đã nói ra miệng ban thưởng lại. Hắn mỉm cười:
- Nếu ái phi đem Truy Phong thưởng cho Tiêu Duệ, thì thôi vậy ---- ái phi thưởng hậu như thế, thật ra làm khó trẫm ---- trẫm…
Nói tới đây, ánh mắt Lý Long Cơ trở nên lạnh lùng, lại màng uy thế của đế vương, chậm rãi nói:
- Tiêu Duệ, tiến lên, trẫm có mấy câu muốn nói ----
Ngọc Chân và Lý Nghi nhìn nhau, mắt lộ vẻ vui mừng như điên. Mà tâm tình đám quyền quý Đại Đường phức tạp nhìn Tiêu Duệ tiến tới nhẹ nhàng quỳ xuống, trong lòng hiểu được, tiểu tử này gặp may mắn, lần này hoàng đế vui, chỉ sợ không cần khoa thi cũng có thể tiến thân. Lại nhìn Lý Kỳ vui mừng lộ rõ trên nét mặt, mọi người thầm nghĩ: chẳng lẽ muốn ban thưởng tiến sĩ xuất thân, làm bạn học bên cạnh Thịnh Vương tinh nghịch? Hay là ---- ánh mắt của mọi người đều đặt trên Lý Nghi đang mỉm cười.
Biểu tình trên mặt Tiêu Duệ tuy rằng bình thản nhưng trong lúc quỳ rạp xuống đất, trong lòng vẫn tràn đầy chờ mong, lại từ đầu đến cuối đều cảm thấy buồn cười và hoang đường: một ly rượu cốc-tai thay thế kỳ thi? Lão hoàng đế bái hôi này sẽ phong mình chức quan gì?
Khóe miệng Lý Long Cơ hiện lên nụ cười không hề cố kỵ quân lâm thiên hạ chỉ có quân vương mới có, thản nhiên nói:
- Tiêu Duệ, ngươi tài học hơn người, còn chưa hai mươi tuổi đã nổi danh khắp thiên hạ, lòng trẫm rất an ủi…
Lý Long Cơ sanh sách nói cả buổi, tất cả đều là loại khách sáo hoàng đế nói với hạ thần và con dân, tuy rằng lời nói hoa lệ, hết sức khen ngợi, nhưng không có chạm đến nội dung thực tế. Tiêu Duệ vốn cũng không có chờ mong bao nhiêu, bình tĩnh hòa nhã lẳng lặng quỳ nơi đó mà nghe, mà Lý Nghi và Ngọc Chân còn có Lý Kỳ lại thất vọng. Là một trong những người thân cận Lý Long Cơ nhất, ba người này đều hiểu được tính tình Lý Long Cơ, nếu hắn có dụng ý “đặc biệt đề bạt” Tiêu Duệ, sẽ không triển kai tán dương hoa lệ như thế.
Chẳng qua, lời nói của Lý Long Cơ rất nhanh liền xoay chuyển, lại cao giọng mà nói:
- Trẫm thủa nhỏ đọc đủ thứ thi thơ, đến này vẫn đọc không biết mệt mỏi… Trẫm thường suy nghĩ đạo trị quốc, tu thân, lập đức, ngẫu nhiên được câu hay… Ngày gần đây trẫm xem “thái căn đàm ký” của ngươi, cách suy nghĩ cách nói của ngươi cùng trẫm không bàn mà hợp, cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu… Lòng trẫm rất an ủi, dưới bản thân trẫm, còn có một sĩ tử thiếu niên lòng mang thiên hạ. Bình thường tĩnh tọa suy nghĩ những việc mình đã trải qua, mỗi ngày ba lần kiểm điểm bản thân…
Lý Long Cơ nói tới đây liền dừng lại không nói, chỉ có điều dùng ánh mắt tán dương nhìn chằm chằm Tiêu Duệ.
Ngọc Chân ngồi ở chỗ kia, trong lòng vừa động, quay đầu nhìn lại, thấy trong mắt Lý Long Cơ lóe ra thần sắc không thể nắm lấy, suy nghĩ một chút không khỏi bừng tỉnh đại ngộ. Ngọc Chân âm thầm khinh miệt trong lòng, nhưng trên mặt lại mang nụ cười nồng đậm. Nàng duyên dáng đứng dậy, đi xuống đài, đến bên người Tiêu Duệ, vỗ nhẹ bả vai hắn, sau đó hướng mặt vén tay áo thi lễ với Lý Long Cơ:
- Bệ hạ văn tài võ lược thứ nhất thiên hạ, thứ nhất Đại Đường ta, con dân hạ thần Đại Đường đều kính ngưỡng vạn phần.
Lời này vừa nói ra, đám quyền quý Đại Đường không thể không cùng nhau đứng dậy bái nói, đều hô vạn tuế, phụ họa lời nói của Ngọc Chân, càng tán dương tăng thêm danh tiếng của Lý Long Cơ.
Thừa dịp các thần tử cúi đầu mở miệng quỳ lậy Lý Long Cơ, Ngọc Chân nhanh chóng cúi người nói nhỏ một câu bên tai Tiêu Duệ:
- Một lát nghe lời của ta, nhanh chóng bái Hoàng Thượng làm thầy.
Tiêu Duệ ngạc nhiên, còn không kịp phản ứng, lại nghe nụ cười quyến rũ đặc trưng của Ngọc Chân quanh quẩn bên trong nhưng lời a dua nịnh hót của đám quyền quý và chúng thần:
- Hoàng Thượng luôn thích tài hoa, lại có tấm gương cao của danh sĩ tài học của đại nho, Ngọc Chân xem Tiêu Duệ này rất được lòng Hoàng Thượng, hôm nay may mắn gặp dịp, sao không thu Tiêu Duệ làm học sinh, lúc nào cũng có thể dạy bảo hắn?
Bái hoàng đế làm thầy? Mọi người bị lời nói kinh thiên này của Ngọc Chân làm cho hôn mê. Cái gọi là môn sinh của Thiên Tử, là chỉ tiến sĩ trong đám thi đình được sự chấp nhận mà trải qua kỳ thi hoàng đế tự mình ra đế, vậy mà một kẻ sĩ tử bình thường còn không có công danh có thể bái hoàng đế làm thầy? Đây là cái gì vậy chứ?
Ngay thời điểm đám quyền quý còn kinh nghi, Lý Long Cơ lại ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, mặt không đổi sắc mà mỉm cười.
Tiêu Duệ ở nơi đó dùng dư quang khóe mắt lướt qua lão hoàng đế bái hôi như Lã Vọng buông cần, trong lòng cũng dần dần hiểu rõ. Từ xưa đến này kẻ ngồi ngôi cao đều thích hư vinh, thích làm lớn, thích công to, cho dù là Đường Huyền Tông sáng lập thời Khai Nguyên thịnh thế của Đại Đường này cũng không ngoại lệ. Từ lúc thấy Tiêu Duệ, kiểm tra xong hắn tài học hơn người lại bình tĩnh rất có phong phạm tài đức chân thành, Lý Long Cơ liền có ý niệm cổ quái này trong đầu.
Đương nhiên, đối với vị hoàng đế Đại Đường trước mắt coi như anh minh thần võ mà nói, hắn chuẩn bị thu Tiêu Duê làm cái gì gọi là “đệ tử” cũng không đơn thuần là thêm vàng lên mặt mình với tâm tư thích tài giỏi, còn có một loại suy tính của người làm đế vương. Thấy nụ cười dối trá của Lý Long Cơ, Ngọc Chân hiểu được, lo lắng thấp thỏm cho con đường làm quan của Tiêu Duệ ---làm một hoàng đế giỏi về thao túng quyền lực và am hiểu cách tạo ra con đường cân bằng, Lý Long Cơ hiện tại chuẩn bị bồi dưỡng một hệ thần tử của chính mình trong triểu, dùng để kìm hãm và uy hiếp các quyền thần.
Vương Duy năm đó từng là người Lý Long Cơ xem xét chọn lựa. Đáng tiếc, Vương Duy không hề hứng thú với tranh đấu quyền lực, cũng không có “thiên phú”, mặc dù là danh sĩ phong lưu tài trí hơn người, nhưng chỉ số thông minh ở phương diện chính trị lại cực thấp, căn bản không thể hoàng thành “nhiệm vụ” của Lý Long Cơ. Lý Long Cơ rơi vào đường cùng, đành phải buông tha. Nếu không, vị trí của Vương Duy hôm nay đã cực cao.
Hôm nay, Lý Long Cơ lại nhìn trúng Tiêu Duệ. Hắn mơ hồ cảm thấy được, thiếu niên trước mắt này khác xa xa không phải loại danh sĩ hủ lậu như Vương Duy có thể so sánh được. Cái khác không nói, chỉ riêng sự thong dong ổn trọng bình tĩnh thành thục không cân xứng với tuổi tác này, cũng đủ để nói rõ rất nhiều vấn đề.
- Tiêu Duệ, Hoàng Thượng ân sủng như thế, ngươi còn không nhanh chân thi lễ bái sư?
Ngọc Chân múa may ống tay áo, cúi đầu sẵng giọng.
Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu, thân mình còn chưa đứng lên lại quỳ xuống lạy:
- Học sinh Tiêu Duệ bái kiến Hoàng Thượng.
Lý Long Cơ cười ha ha, không ngờ đứng dậy chậm rãi đi xuống, mỉm cười đỡ Tiêu Duệ lên:
- Tốt, trẫm liền ngoại lệ dạy một học sinh, các vị ái khanh, trẫm hôm nay không lấy thân phận thiên tử, mà lấy thân phận tiên sinh thu Tiêu Duệ làm đồ đệ, các ngươi hãy chứng kiến cho hai thầy trò trẫm.