Chuyện tình làm cho Trương Thủ và chúng thần càng không thể tin được còn ở phía sau. Ngay sau đó, Lý Long Cơ tại nơi này hạ chỉ gia phong Trương Thủ làm Phụ Quốc đại tướng quân, Hữu Vũ Lâm đại tướng quân kiêm Ngự Sử Đại Phu, ban thưởng hắn một ngàn thất các màu, đồ dùng vàng bạc rất nhiều, còn phong con trai thứ hai của hắn làm quan, cũng hạ chiếu lập bia ghi nhớ chiến công của hắn cùng ban thưởng của triều đình tại Qua Châu.
Trương Thủ hưng phấn quỳ xuống tạ ơn. Nhưng đầu hắn còn chưa ngẩng lên, đã nghe Lý Long Cơ chậm rãi nói:
- Trương Thủ đại thắng Qua Châu. Đúng là tặng cho trẫm, tặng cho Huệ Phi thọ lễ tốt nhất. Các vị ái khanh, trẫm nghĩ, bậc đại thần tài giỏi có văn có võ như Trương Thủ, nên vào Trung Thư Môn Hạ phân ưu cho trầm…
Trương Thủ đột nhiên chấn động, thân thể lại nằm sấp xuống, mà quần thần cả điện đều kinh hãi. Trương Cửu Linh bỗng nhiên đứng lên, khom người tấu:
- Hoàng Thượng, việc này tuyệt đối không thể!
Ánh mắt có chút âm trầm của Lý Long Cơ đặt lên người Trương Cửu Linh, nhìn đương kim danh sĩ cùng cựu thần trung can nghĩa đảm này, thản nhiên nói:
- Có gì không thể? Trương Thủ có thể trọng dụng, lại có công lớn, điều vào kinh làm việc cũng là hợp lý.
- Bệ hạ, Trương Thủ tuy có quân công trong người, nhưng bệ hạ đã phong thưởng quá nhiều, sao có thể lại thăng chức vượt cấp như thế? Tướng sĩ biên ải nhiều năm nhiều tháng liên tục chống lại kẻ thù bên ngoài, lập công vô số. Nếu người có quân công sẽ tấn phong vào các, cửa này mở ra, chỉ sợ căn cơ của triều cương Đại Đường ta sẽ dao động. Mời bệ hạ nghĩ lại mà làm sau!
Trương Cửu Linh tuy rằng lớn tuổi, nhưng thanh âm lớn lanh lảnh không dứt.
Từ khi hắn đứng dậy, cũng không ngừng có rất nhiều đại thần đứng dậy tấu đòi phản đối, thí dụ như đám người Lưu U Cầu, Hạ Tri Chương. Khóe miệng Lý Long Cơ hiện lên một nụ cười nhạt nghiền ngẫm một chút. Đưa mắt nhìn lại, thấy Lý Lâm Phủ cúi đầu uống rượu không nói, ánh mắt ngưng trọng liền thu về, nhìn mấy người con trai phía sau mình.
- Thọ Vương, ngươi nghĩ như thế nào?
Lý Long Cơ thản nhiên nói chậm rãi.
Lý Mạo do dự một chút. Hắn mặc dù có lòng muốn tranh đoạt vị thái tử, nhưng kỳ thật hắn đối với đại sự quân quốc lại không có quá nhiều hiểu biết, cũng không cảm thấy hứng thú. Hắn do dự một chút, thấy đại thần phản đối ý kiến này chiếm đa số, liền nhỏ giọng nói:
- Hồi bẩm phụ hoàng. Nếu chư vị đại nhân đều cho rằng không thể vượt cấp thăng chức Trương Thủ, thì nên…
Lý Long Cơ nhíu mày, trầm giọng nói:
- Trẫm là hỏi ý kiến của ngươi.
Lý Mạo không hề chuẩn bị tư tưởng, nói hắn làm sao có thể nói ra lời. Hơn nữa, giờ phút này hắn có ý đồ mượn sức những đại thần này, há lại có thể công khai chống đối bọn họ. Hắn ấp úng nói:
- Phụ hoàng. Nhi thần không dám ngông cuồng nói chuyện quốc sự…
Lý Long Cơ thất vọng quét mắt nhìn hắn, khoát tay áo:
- Việc này nói như vậy thôi. Trương Thủ, sau yến hội ngươi hãy quay về Qua Châu đi. Đợi ngày sau ngươi lập nhiều công lớn cho triều đình, trẫn sẽ lại gọi ngươi vào kinh.
Trương Thủ đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Người bên ngoài đều nói hoàng đế vượt cấp thăng chức cho hắn, kỳ thật trong lòng hắn rõ như gương sáng. Đâu phải là hoàng đế ân sủng, đây chính là đoạt binh quyền của hắn! Nhớ tới mấy năm trước một lần điều động mấy Tiết Độ Sứ, lại nghĩ kỳ thật thực lực của mình đã không kém gì Tiết Độ Sứ một phương ---- Trương Thủ sợ hãi vội vàng dập đầu liên tục:
- Thần tuân chỉ!
Lý Long Cơ lại liếc Lý Hạo một cái. Ngọc Chân thờ ơ từ cái thoáng nhìn này thấy được rất nhiều thứ. Nàng ảm đạm cười, tự nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
- Tiêu Duệ, trong thái căn đàm ký nói, vô nhân ---- vô nhân là cái gì?
Lý Long Cơ nhìn quanh lập uy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Duệ, cao giọng quát.
Tiêu Duệ đang nhàn nhã ngồi xem cảnh trí, thấy hoàng đế Đại Đường đột nhiên hỏi chính mình, vội vàng đứng dậy khom người nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng. Là ---- chớ có dựa vào ngờ vực của số đông mà ngăn cản cách nhìn của mình. Chớ vì suy nghĩ đã hết mà từ bỏ lời nói của người khác. Chớ vì ân huệ nhỏ bé của bản thân mà thương tổn đến nguyên tắc. Chớ lấy công luận nhằm sử dụng vào tư tình.
- Hay cho một cái chớ có dựa vào ngờ vực của số đông mà ngăn cản cách nhìn của mình. Chớ vì suy nghĩ đã hết mà từ bỏ lời nói của người khác. Chớ vì ân huệ nhỏ bé của bản thân mà thương tổn đến nguyên tắc. Chớ lấy công luận nhằm sử dụng vào tư tình.
Lý Long Cơ chậm rãi đứng dậy, phủi tay:
- Mấy người các ngươi, đều nghe rõ, nhất là Thọ Vương, lời này của Tiêu Duệ, sau yến hội trẫm tự tay viết xuống, ban cho các ngươi… Mọi việc phải suy nghĩ cẩn thận, làm việc cẩn thận. Phải ngăn chặn tránh để gặp sao biết vậy, bảo sao làm vậy. Trẫm hi vọng các hoàng nhi của trẫm đều có thể…
- Tuân chỉ! Phụ hoàng dạy bảo, chúng nhi thần ghi nhớ trong lòng!
Lấy Khánh Vương dẫn đầu, các con của Lý Long Cơ xếp thành hàng quý xuống trước mặt hắn, bái tạ dạy bảo. Lý Long Cơ thở dài một tiếng thật sâu:
- Tất cả đứng lên đi ---- đúng rồi, Tiêu Duệ. Trẫm nghe Huệ Phi nói, ngươi đã chế ra rượu ngon từ xưa đến này chưa từng có. Trẫm rất ngạc nhiên, ngươi hãy dâng lên để trẫm và ái phi đánh giá.
Tiêu Duệ hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi lên phía trước vài bước, khom mình thi lễ:
- Hồi bẩm hoàng thượng. Rượu này Tiêu Duệ phải ủ trước mặt Hoàng Thượng và nương nương.
- Ồ?
Lý Long Cơ ngẩn ra, sau đó ngạc nhiên nói:
- Ủ ở đây ---- như thế, ngươi hãy ủ, một lát có thể thành rượu chính là lần đầu trẫm nghe nói.
Vô số ánh mắt tò mò đều dồn lại đây trong nháy mắt. Dưới ánh mắt chăm chú nóng rực như từ trên cao nhìn xuống của đám quyền quý Đại Đường tập trung lại đây, Tiêu Duệ thản nhiên xoay người, phất tay với bốn nữ đạo sĩ chờ trong góc đại điện đã lâu. Bốn nữ đạo sĩ thướt tha nâng cái hộp thức ăn bằng gỗ đàn hương đến giữa sân. Mà cùng lúc đó, Ngọc Chân cũng nói bên tai Võ Huệ Phi vài câu. Võ Huệ Phi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gập đầu, làm cho cung nữ gọi nhạc công vào tùy thời đợi lệnh.
Khi thanh âm du dương mà thanh nhã của dàn nhạc cung đình vang lên trong đại điện, mọi người đều ngừng hô hấp, ánh mắt đều tập trung vào Tiêu Duệ cùng với thứ khéo léo tĩnh mỹ tuyệt luân trên bàn dưới chân Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ ngồi xếp bằng phía sau chiếc bàn, mà bốn nữ đạo sĩ thì ngồi xếp bằng hai bên sườn chiếc bàn.
Hắn nhẹ nhàng lấy ra một bình rượu bằng gốm, hai chiếc chén ngọc đế cao màu xanh nõn nà, còn có một cái thùng dụng cụ nhỏ bằng gỗ giống ống đựng bút trong hộp thức ăn. Khẽ cười, nữ đạo sĩ bên trái liền vươn ngón tay ngọc vừa dài vừa nhỏ, cầm bình gốm, nhẹ nhàng mở nắp bình. Sau đó nữ đạo sĩ lại lấy dụng cụ giống ống đựng bút ra, mở cái nắp che, đưa tới.
Nữ đạo cầm bình gốm duyên dáng đứng dậy, ngửa người ra sau, dùng động tác xuyên hoa thông dụng trong vũ đạo, đổ ra một chút rượu nồng đậm màu xanh nhạt. Mùi thơm rõ ràng nồng đậm tràn ngập trong đại điện, nhất là Lý Long Cơ cùng người một nhà cách không xa, lại không kìm nổi lỗ mũi hít thật sâu hai cái, thầm nghĩ thơm quá!
Tất cả một bình rượu gốm đều đổ vào dụng cụ đựng bút. Nữ đạo sĩ nhanh chóng cẩn thận đậy nắp thật chặt, sau đó vươn người đứng dậy, lượn lờ nhảy múa cùng ca vũ. Mà theo tiết tấu âm nhạc tay đổi, ba nữ đạo sĩ khác cũng vung tay nhảy múa. Dụng cụ ống đứng bút xoay tròn trên không trung, xoay quanh bông hoa, di chuyển cùng với ống tay áo theo nữ đạo sĩ nhảy múa, giống như những nốt nhạc và dây đàn dưới tay các nhạc công kia.
Nữ đạo sĩ nhảy múa, hơn nữa bậc kỹ thuật nhẹ nhàng linh hoạt kỳ ảo duyên dáng này, khiến cho quân thần trong đại điện có một cái nhìn mới mẻ, cũng nhìn thực thích thú. Chỉ là không có ai nghĩ đến Tiêu Duệ đang làm rượu, có mấy người quyền quý lại cười lạnh trong lòng:
- Làm ra một điệu ca múa để lừa gạt bệ hạ. Tiểu tử này đang tìm chết.
Nữ đạo sĩ nhảy múa mặc dù rất thu hút, nhưng người một nhà Lý Long Cơ lại không quên chủ đề hôm nay: là làm rượu mà không phải nhảy múa. Võ Huệ Phi và Lý Long Cơ mỉm cười, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn sắc mặt Ngọc Chân một cái. Những nữ đạo sĩ này đều là những người múa giỏi nhất trong cốc của Ngọc Chân, hôm nay nếu không cho Tiêu Duệ làm bạn nhảy trợ hứng, đúng thật là Ngọc Chân không thể để “đám xú nam nhân” ở đây xem người của mình.
Tiêu Duệ vẫy vẫy tay, một nữ đạo sĩ quyến rũ cười vung dụng cụ ống đựng bút theo ống tay áo dài, cúi người đưa tới. Tiêu Duệ nắm được dụng cụ nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó đặt trên tay phải, hít một hơi thật sâu. Cánh tay phải đột nhiên run lên, dụng cụ nhanh chóng xoay tròn trên tay phải của hắn.
Khi dụng cụ càng chuyển càng nhanh tạo thành một đường cong mơ hồ, cũng làm cho mấy người nhìn tới hoa mắt, Tiêu Duệ cúi đầu quát. Dụng cụ xoay tròn đột nhiên dừng lại, Tiêu Duệ thuần thục mở nắp ra, sau đó mu bàn tay nhẹ nhàng đổ, trút xuống miệng dưới của dụng cụ, theo thứ tự đổ vào hai cái chén đế cao trên bàn lượng rượu một phần ba chén.
Một nữ đạo sĩ duyên dáng đi qua, hộp quẹt trong tay châm sát vào giữa hai cái chén rượu đế cao. Những thứ này là rượu có cường độ theo Tiêu Duệ đặc chế, hôm nay dùng làm khởi đầu cho rượu cốc – tai cung đình của Tiêu Duệ đầu tiên tại Đại Đường.
Từ khi mới bắt đầu, Tiêu Duệ đã chuẩn bị rượu cốc-tai này. Hắn biết, hoàng đế và Vũ Huệ Phi này bất quá chỉ muốn thứ mới mẻ. Rượu bình thường cho dù có ngon, đối với hai người mà nói cũng không thần kỳ. Có lẽ chỉ có loại biểu diễn hiện đại của phương tây sau này mới có thể khiến họ vui. Bí mật thí nghiệm vài lần, cảm giác hiệu quả cũng không tệ lắm.
Hôm qua đi Yên La Cốc, nền tảng rượu làm cho Ngọc Chân dùng là rượu nho, một loại rượu trái cây ở Tây Vực, thêm một chút hương liệu cùng với vài khối băng mà trong hầm quý tộc nào cũng đều có; điều chế ra một ly rượu cốc-tai để buổi tối nàng có thể hiểu được.
Ngọc Chân quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, nhiều loại rượu pha trộn lại với nhau không ngờ tạo thành một loại rượu ngon tuyệt không thể tả được!
Dung dịch rượu trong chén đế cao chợt dâng lên hai ngọn lửa.
Tiêu Duệ nhanh chân lẹ tay đem rượu vừa rồi khi bốn nữ đạo nhảy múa đã pha trộn tốt với các phụ liệu khác, trước tiên cho khối băng vào trong chén rượu. Khi khối băng tiến vào ngọn lửa nháy mắt phát ra dòng khí nóng nhè nhẹ, Tiêu Duệ nhanh chóng đổ rượu nho sau khi đã lọc sạch, rượu trái cây cùng với một ít hương liệu lỏng từ bên thành chén vào trong.
Lập tức, toàn bộ người một nhà Lý Long Cơ trợn mắt há mồm, hai ly rượu cốc-tai của Đại Đường tên Hồng Phấn Giai Nhân đặt trước mặt Lý Long Cơ và Võ Huệ Phi. Trong dung dịch rượu màu hồng phấn, từ dưới bốn phía chén rượu nổi lên một tầng bọt khí tinh mịn. Mà một cỗ chất lỏng trắng ngà giống như thiếu nữ đang múa, nhẹ nhàng nhấp nhô trong chén rượu màu hồng phấn, phân biệt rõ ràng, thật là bắt mắt.
Võ Huệ Phi kinh ngạc nhìn chằm chằm ly rượu trước mắt, hồ nghi hỏi:
- Tiêu Duệ, đây là rượu? Có thể uống không?
Tiêu Duệ khom người bái:
- Rượu này tên là Hồng Phấn Giai Nhân, là rượu ngon Tiêu Duê đặc biệt phối chế cho nương nương. Nương nương không ngại có thể nhấp nháp một chút,
Ngọc Chân một bên nhẹ nhàng cười:
- Nương nương của ta, ngươi cứ việc uống là được. Ngon hay không ngon, không uống làm sao biết?
Thấy cung nữ đã lấy đũa bạc thử độc từ trong chén rượu ra, Võ Huệ Phi do dự bưng chén rượu lên, ngừng thở, nhẹ nhàng nhấp một chút.