Đại Đường Đạo Soái

Chương 725: Dựa thế

Sau khi dò xét qua quân doanh, Đỗ Hà hạ lệnh tổ chức hội nghị lâm thời để tổng kết tình hình trước mắt.

Hơn một tháng, Đỗ Hà vẫn ở trong Tượng Hùng, chỉ nắm đại khái tình hình Thổ Phiên qua Đạp Nguyệt Lưu Hương, cũng không biết nhiều về tình hình quân doanh.

Tin tức triệu tập rất nhanh được truyền cho các chư tướng.

Vào lúc hai người Ngưu Tiến Đạt cùng Tân Lão Nhân nghe tin thì bọn họ đang ở cùng nói chuyện phiếm.

Ngưu Tiến Đạt trước kia cũng là một viên đại tướng của trại Ngõa Cương, kết

giao với Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim. Sau khi quân Ngõa Cương thất bại thì hắn cùng với Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim và rất nhiều tướng lĩnh vì bước

đường cùng mà đến hàng Vương Thế Sung. Nhưng bởi vì bất mãn Vương Thế

Sung gian trá nên lại cùng Tần Quỳnh, Trình Giảo Kim tìm Lý Đường nương

tựa, được Lý Thế Dân long trọng tiếp đãi, đã trở thành một trong những

tâm phúc của Lý Thế Dân. Vào năm Trinh Quán thứ bảy, Ngưu Tiến Đạt đảm

nhiệm thống quân Hàn Giang phủ đã đánh tan nội loạn ở Gia Châu, Lăng

Châu. Vào năm Trinh Quán thứ tám, Thổ Phiên cầu thân không thành, dẫn

binh xâm phạm. Lý Tích dụ địch xâm nhập vào vòng mai phục. Ngưu Tiến Đạt dẫn đại quân bản bộ đánh tan Thổ Phiên, lập nhiều chiến công cho Đại

Đường.

Tân Lão Nhân cũng độc nhất vô nhị, hắn cũng là lão tướng

của Lý Đường. Vào lúc Lý Thế Dân mới nổi lên thì mới chỉ là một quan

quân hạ cấp, dựa vào chiến công lập được thăng tiến một mạch. Trong

chiến dịch chinh phạt Cao Xương, Tân Lão Nhân theo Hầu Quân Tập truy

kích đào binh Tây Đột Quyết, hợp lực với Hầu Quân Tập đánh tan tám vạn

Đột Quyết nên được đề bạt làm Hữu lĩnh quân tướng quân.

Hai người xem như lão tướng Đường quân, quan hệ không cạn. Bình thường khó gặp

nên có cơ hội tụ binh tác chiến thường ngồi hàn huyên với nhau.

Nghe tiếng Đỗ Hà triệu họp, hai tướng trước sau khẽ giật mình.

Ngưu Tiến Đạt nhếch miệng nói:

- Còn biết trở về, biến đi đâu một tháng, vừa về đã ra vẻ chỉ huy, kiêu ngạo thật.

Ngưu Tiến Đạt với tư cách lão tướng, cũng có chút bài xích với việc Đỗ Hà trở thành thượng ty trên đầu.

Bất quá bổ nhiệm là Lý Thế Dân, cũng không cho phép Ngưu Tiến Đạt phản kháng.

Ngưu Tiến Đạt chỉ muốn nhìn một chút, Đỗ Hà với vô số truyền kỳ đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh thật sự. Nào biết Đỗ Hà đến Thanh Hải không lâu

liền biến mất, hết thảy mọi việc giao cho Trương Lượng, chưa hề làm ra

chuyện gì để hắn tin phục, nghe tin triệu họp cũng cười lạnh trào phúng

vài câu.

Tân Lão Nhân khẩn trương nhìn sang hai bên, thấp giọng nói:

- Ngưu huynh đệ, có mấy lời cũng không thể truyền vào tai người khác, Đại tổng quản như thế nào thì hiểu trong lòng là được. Phải biết rằng, họa

là từ ở miệng mà ra.

Ngưu Tiến Đạt “ hừ” một tiếng, cả giận nói:

- Sao không thể nói, bệ hạ nhiều năm trước đã mở rộng ngôn luận. Đỗ Hà chẳng lẽ lớn hơn bệ hạ, để về ta ghi mật hàm tố hắn.

Mệnh lệnh này truyền xuống, Ngưu Tiến Đạt cho dù bất mãn thế nào cũng không

thể không tới, trong đầu suy nghĩ cách hạch tội Đỗ Hà.

Đường quân quân kỷ nghiêm minh, các tướng sĩ nhanh chóng có mặt theo hạn định.

Đỗ Hà hỏi tình huống sau khi bản thân rời đi.

Trương Lượng với tư cách phụ tá, báo cáo lại những việc mấu chốt một tháng qua.

Cũng như Ngưu Tiến Đạt, trong lòng Trương Lượng cũng có bất mãn nho nhỏ. Hắn không biết trong thời gian vừa rồi, Đỗ Hà đã làm chuyện gì, khi rời đi

chỉ nói lý do mơ hồ. Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Đỗ Hà đi một lát rồi về, ai ngờ biến mất hơn một tháng, hành vi có thể nói là thất trách. Với tư cách thống soái mười vạn đại quân, dứt bỏ đại quân một tháng là chuyện

nghiêm trọng, dù mất đầu cũng còn nhẹ.

Bất quá hắn trà trộn quan

trường mấy chục năm, lòng dạ sâu đậm, trong lòng bất mãn cũng không biểu lộ ra, chỉ lo lắng chư tướng sẽ vì việc này mà không đồng lòng.

Các tướng quân như Ngưu Tiến Đạt, Lưu Lan, Tân Lão Nhân, Lưu Bá Anh cũng báo cáo tình hình bộ đội sở thuộc của mình.

Bởi vì Đỗ Hà thất trách, những tướng quân này cũng không nhiệt tình, bắt đầu có chút bài xích.

Dưới trướng Lưu Lan đa số là kỵ binh nhẹ, phụ trách tìm hiểu tình báo, đứng lên nói:

- Đại tổng quản, mạt tướng vừa mới nhận được tin tức, tiền tuyến Thổ

Phiên chẳng biết tại sao vào đêm qua lui lại ba mươi dặm, hiện tại đóng

quân tại một địa phương tên là Chúng Long Dịch, nhìn bộ dạng sửa chữa

công sự phòng ngự, tựa hồ có ý tử thủ.

Lưu Lan vừa mới nói xong, Trương Lượng, Ngưu Tiến Đạt, Tân Lão Nhân, Lưu Bá Anh đều ngạc nhiên.

Hỏa lực Thổ Phiên tập trung biên cảnh, dụng ý rõ ràng là định triển khai

chặn đánh. Bọn họ cũng tùy thời chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Kết quả chưa làm gì thì Thổ Phiên đã lui trước một bước khiến bọn họ cảm thấy vừa bất ngờ lại vừa kinh ngạc.

Trương Lượng nghi vấn hỏi:

- Thổ Phiên vô cớ lui lại, đến tột cùng có chủ ý gì?

- Mạt tướng hoài nghi, Thổ Phiên có dấu âm mưu gì.

Lưu Lan nói tiếp, hắn cũng là một lão tướng văn võ song toàn, từng đảm

nhiệm thư tá Dương quận, vào năm thứ ba Đại Nghiệp, Kỳ Công Thuận dẫn ba vạn nghĩa quân tiến công Dương quận thành. Trong thành hết lương thực,

Kỳ Công Thuận cho rằng thắng lợi ngay tại trước mắt, buông lỏng vòng

vây. Lưu Lan tập hợp hơn trăm dũng sĩ trong thành phát động tập kích bất ngờ, một lần hành động quấy rối địa doanh, binh tướng nội thành trợ

giúp, Kỳ Công Thuận đại bại, vứt bỏ doanh trại đào tẩu. Sau bởi vì đồng

liêu ghen ghét, quy hàng Kỳ Công Thuận, trợ giúp Kỳ Công Thuận từ một

thủ lĩnh nghĩa quân tạo được sự nghiệp không nhỏ. Năm Trinh Quán thứ

mười một, hắn thiết kế phản gián đánh bại tàn quân Đột Quyết, Lý Thế Dân chính miệng khen hắn trí dũng song toàn.

Tựa như Đỗ Hà đã nói,

Sơ Đường không có tướng vô năng. Cho dù bỏ qua những đại tướng danh chấn thiên hạ như Lý Tĩnh, Lý Tích thì tùy tiện tìm một người cũng có chiến

tích xuất chúng.

Đỗ Hà mỉm cười:

- Các ngươi quá lo lắng,

sở dĩ Thổ Phiên lui binh, là vì Tượng Hùng quốc đã tiêu diệt hai vạn

quân Thổ Phiên tại Bình Đô sơn khẩu. Bọn hắn không thể không phân binh

đối phó Tượng Hùng quân. Phân ra một phần binh khiến bọn hắn vốn đã

không chiếm ưu thế càng thêm bị động, dĩ nhiên không dám chính diện

chống cự. Tùng Tán Kiền Bố có thể tiến có thể lui, là nhân vật không đơn giản.

Nghe Đỗ Hà nói như vậy, chư tướng đều nhìn cả vào hắn, hiếu kỳ vì sao hắn rõ như thế.

Đỗ Hà cười giải thích:

- Đây cũng là nguyên nhân mấy ngày nay ta vắng mặt. Các vị ở đây đều là

lão tướng Đại Đường, kinh nghiệm tác chiến phong phú, như thế nào để

huấn luyện tốt, như thế nào để nhanh chóng thích ứng khí hậu, ta không

thể nào xen tay nên tính làm mấy việc để tạo lợi thế. Công chúa Dao Trì

của Tượng Hùng quốc là bằng hữu của ta nên ta nhân đó chạy đến Tượng

Hùng giúp các nàng một chút, thuận lợi tạo lợi thế.

Hắn giải thích nguyên nhân mình rời đi, cười vẻ ý vị.

Đỗ Hà cũng không phải loại người không biết đối nhân xử thế, ngược lại

tương đối chuẩn xác. Hắn có thể đoán được đại khái cảm nghĩ của những

đại tướng này về hắn, cũng biết bọn họ hơi có chút bài xích. Dù sao ai

cũng không hoàn mỹ, dù là thánh nhân cũng vậy. Tất cả mọi người đều có

lòng ganh đua.

Suy bụng ta ra bụng người, đổi lại là hắn, bị một

tên trẻ ranh chưa có tư lịch ngồi trên đầu, diễu võ dương oai, cũng sẽ

có chút chịu không được.

Hắn đi lần này, ném tất cả mọi chuyện cho các lão tướng sẽ khiến khúc mắc càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Tướng soái bất hòa là tối kỵ binh gia nên Đỗ Hà rất lý trí nói mình trong một tháng này đã làm gì.

Chư tướng mắt ngươi nhìn mắt ta, trong lòng đều nghiêm nghị. Bọn họ đều là

tướng lãnh thông hiểu chiến sự, biết rõ tầm quan trọng của việc biết

mình biết người. Đỗ Hà có thể trong thời gian một tháng ngắn ngủi trợ

giúp Tượng Hùng hoàn toàn không biết gì cả phá địch, thật sự xuất sắc.

Các lão tướng phần lớn đều là người coi trọng thực lực, tuy không biết kỹ

nguyên nhân trong đó nhưng có thể biết tình cảnh khó khăn. Trong tình

cảnh như vậy, Đỗ Hà vẫn có thể giành được thành quả chiến đấu phi phàm,

trong lòng cũng sinh ra kính ý.

Nhất là Ngưu Tiến Đạt càng là hổ thẹn, tiến lên phía trước nói:

- Mạt tướng hiểu lầm Đại tổng quản rồi, còn tưởng rằng Đại tổng quản

không để ý chính nghiệp, định tố cáo Đại tổng quản một bản, thật sự hổ

thẹn.

Ngưu Tiến Đạt tính tình ngay thẳng, hắn hoàn toàn có thể

không nói lời nói này. Đỗ Hà cũng không có Độc Tâm Thuật để suy đoán ý

nghĩ trong lòng hắn nhưng hắn vẫn nói để biểu đạt áy náy.

Đỗ Hà cười ha hả:

- Ngưu tướng quân, ngươi chỉ làm chuyện một tướng quân cần phải làm, hoàn toàn có thể lý giải. Đỗ Hà ta cũng không phải đàn bà để chú tâm vào mấy việc không ý nghĩa này, chi bằng suy nghĩ phá địch. Chư vị Tướng quân,

nghĩ như thế nào?

Hắn nhìn quanh tất cả Đại tướng quanh trướng.

Những lời này là hắn mượn qua Ngưu Tiến Đạt để nói với tất cả các đại tướng.

Hắn không quan tâm ai không phục, ai bàn tán sau lưng như thế nào, chỉ

quan tâm cách phá địch, đây cũng là điều tất cả các tướng quân quan tâm.

Nghe Đỗ Hà nói xong, tất cả các đại tướng đều động dung, minh bạch ý của Đỗ

Hà. Bọn họ cùng một thuyền, nếu thuyền lật thì không ai có lợi.

Suy nghĩ cẩn thận điểm này, chúng tướng đều mở miệng tỏ thái độ.

Trương Lượng thấy vậy âm thầm thán phục, thủ đoạn Đại tổng quản thực sự xuất

sắc, buộc chặt các đại tướng cùng một chỗ, lại khiến bọn họ bỏ đi thành

kiến. Kế tiếp, chỉ cần trên chiến trường chứng minh ngựa chết hay là lừa chết. Nếu như có thể phục chúng, Đỗ Hà sẽ là một vị đại soái kế tiếp Lý Tĩnh, Lý Đạo Tông, Lý Tích, nếu như không được lại có thể trở về rèn

luyện.

Đỗ Hà nhìn chư tướng đã có lòng tin tuyệt đối, cao giọng nói:

- Qua một tháng nghỉ ngơi hồi phục, quân ta cũng dần dần thích ứng khí

hậu tại đây, cũng nên động thủ trông thấy chân chương rồi. Truyền mệnh

lệnh của ta, chỉnh đốn hết thảy, ngày mai tiến binh sát nhập Thổ Phiên.

- Dạ.

Chư tướng cùng kêu lên đáp lại.