Đại Đường Đạo Soái

Chương 724: Ngược lại

Lúc Dao Trì nói lời này, tâm tình cực kỳ phức tạp. Trải qua

chuyện ở Trường An, nàng đã có cảm tình sâu đậm với Đỗ Hà, thậm chí thề

khi chưa quên hắn, quyết không xuất giá, tình cảm này như rượu ngon,

càng ủ càng thơm.

Đỗ Hà đột nhiên xuất hiện trước mặt của nàng, chẳng những khiến nàng vui mừng còn làm cho tình cảm đè nén đã lâu bạo phát.

Nữ nhân đều dễ dàng động tình, Đỗ Hà không sợ gian hiểm, liều chết vượt vách núi trợ giúp.

Tình nghĩa như vậy cho dù là sắt đã cũng rung động, huống hồ là Dao Trì vốn đã sớm cảm mến.

Lúc trước mời Đỗ Hà ngủ cùng thì nàng đã có ý niệm hiến thân, còn từng giả

bộ cố ý ngủ say để khiêu khích, chỉ là Đỗ Hà hoàn toàn thờ ơ, như một

người gỗ không nhúc nhích. Có đôi khi, còn có thể loáng thoáng theo khóe miệng nghe được tiếng đếm rất nhỏ “một con dê, hai con dê…”.

Dao Trì cũng không biết đây là phương thức tự ru ngủ mình của đời sau, chỉ

thầm hận sao một đại mỹ nhân như mình ngủ bên cạnh còn quan tâm đến mấy

con dê.

Dao Trì càng không ngờ tên người gỗ Đỗ Hà khi ngủ lại trở thành sắc lang, có thể chuẩn xác ôm nàng vào ngực, có khi còn thò tay

qua yếm đụng vào núi tuyết thần thánh của nàng.

Theo thế cục phát triển, hiện giờ tình huống Tượng Hùng quốc đã nghịch chuyển, Thổ Phiên quân đại bại.

Dao Trì dĩ nhiên vạn phần vui sướng, nhưng trong lòng lại tràn đầy u sầu vì biết Đỗ Hà phải đi rồi.

Đỗ Hà thân là thống soái ba quân, ở tiền tuyến còn có mười vạn đại quân

cần hắn quản lý, không thể nào ở lâu, ngày chiến thắng cũng là ngày hắn

rời đi.

Nghĩ đến Đỗ Hà rời đi không biết ngày nào gặp lại, trong

lòng Dao Trì càng thêm khó chịu, thầm quyết định phải làm một chuyện để

hai bên vĩnh viễn nhớ nhau.

Kết quả là Dao Trì động tâm tư, tắm rửa sạch sẽ, trang điểm kỹ càng, chuẩn bị đồ ăn ngon, trong rượu lại hạ xuân dược.

Đỗ Hà càng lúc càng loạn, Dao Trì cũng bước lên ôm chầm lấy hắn.

Đỗ Hà ngửi thấy mùi thơm thiếu nữ từ thân thể Dao Trì, ham muốn nhiều ngày bùng phát dưới sự thôi động của xuân dược, lập tức hôn ngấu nghiến lên

môi son.

Hai người tựa như củi khô gặp lửa mạnh, càng đụng vào càng khó có thể khống chế, lăn vào trên giường.

Một đêm phong lưu.

Đỗ Hà tỉnh giấc, nghĩ đến Dao Trì bị mình dày vò trong cuộc mây mưa thì

trong lòng vừa yêu vừa thương, không nói thêm gì, chỉ dịu dàng âu yếm.

- Ta...... Ngày mai sẽ phải đi rồi.

Đỗ Hà không phải không ưa thích Dao Trì, hắn vẫn có hảo cảm với cô nương

si tình dám yêu dám hận này, chỉ bởi vì hắn cảm giác không đem lại cho

nàng hạnh phúc, không muốn để nàng vò võ trên cao nguyên Thanh Tàng mỏi

mắt chờ mong.

Nhưng chuyện hôm nay đã phát sinh, Đỗ Hà nhất định phải gánh vác trách nhiệm này.

- Ta biết.

Dao Trì cười thỏa mãn, tuy vẫn lưu luyến thật sâu nhưng qua một đêm đã biết đủ.

- Cùng ta quay trở lại Trường An nhé.

Đỗ Hà thân thiết.

Dao Trì giật mình cười nói:

- Giờ ta chưa trả lời được, đợi sau khi diệt xong Thổ Phiên thì ta nhất định sẽ trả lời.

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hà từ biệt Dao Trì.

Dao Trì cố nén lưu luyến, tiễn hắn đi xa.

Vào lúc sắp ly biệt, Dao Trì nói:

- Như phụ vương ta nói, cần Tượng Hùng quốc giúp cái gì chỉ cần nhắn một tiếng là được.

Đỗ Hà vốn định nói mấy câu khách sáo nhưng trong lòng khẽ động liền nói:

- Không thể, nghe ta, các ngươi lập tức lui về Bình Đô sơn khẩu, dựa vào

thế hiểm giằng co, dù có chuyện gì cũng không được tự tiện xuất binh.

Dao Trì kinh ngạc, thật vất vả mới dành lại được phần đất này lại cứ thế chắp tay đưa ra ngoài, thật sự không cam lòng.

Đỗ Hà bình thản:

- Tình huống hiện tại là chúng ta chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, chỉ cần

Tượng Hùng quốc không gặp đại bại, Thổ Phiên nhất định phải chia binh

lực đối phó. Nói cho dễ hiểu là bảo vệ ngàn ngày khó hơn nhiều ngàn ngày làm giặc.

Dao Trì bởi vì Đỗ Hà nên rất yêu thích văn hóa Đại

Đường, năm đó vừa về tới Tượng Hùng quốc liền tìm sư phụ tinh thông văn

hóa Đường để học tập chuyên cần nhiều năm qua nên có kiến giải rất tốt.

Lại thêm những năm qua sống trong quân nên có tiêu chuẩn nhất định về

quân sự, đã minh bạch dụng ý của Đỗ Hà.

Hiện tại Tượng Hùng như một con dao găm, tùy thời tùy chỗ có thể đâm vào hậu tâm Thổ Phiên.

Thổ Phiên không có khả năng bỏ qua, chỉ cần Tượng Hùng quốc một ngày tử thủ Bình Đô sơn khẩu, sẵn sàng ra vẻ tiến công thì Thổ Phiên không thể

không phân binh phòng thủ.

Như vậy cũng chẳng khác nào trợ giúp

Đại Đường làm suy yếu thực lực quân sự Thổ Phiên, kéo giãn chênh lệch

song phương. Nhưng nếu như Tượng Hùng quốc bị Thổ Phiên đánh tan, Thổ

Phiên có thể toàn tâm toàn lực sống chết với Đại Đường.

Đỗ Hà tuy không sợ quyết đấu với Thổ Phiên nhưng chiến trường là nơi sinh tử, có

thể làm suy yếu thực lực địch nhân cũng có nghĩa là giảm bớt thương

vong, cớ sao không làm?

Dao Trì cũng hiểu, tinh binh cường tướng

của Thổ Phiên thực sự không phải là nàng có thể đối phó, nhất là bản

thân Tùng Tán Kiền Bố cùng Khâm Lăng mới bộc lộ tài năng gần đây.

Chiến có thể kiềm chế Thổ Phiên nhưng nếu bại sẽ gặp ngay; Không chiến, đồng

dạng có thể kiềm chế Thổ Phiên nhưng không có bất kỳ nguy hiểm nào, đã

như vậy cần gì phải chiến.

Dao Trì minh bạch.

**********

Tin tức Tùng Tán Tất Nhược chiến bại truyền đến Thổ Phiên khiến toàn bộ Thổ Phiên xôn xao.

Trong lòng người Thổ Phiên, Tượng Hùng đã như vật trong túi, đánh hạ chỉ còn là vấn đề thời gian.

Không người nào có thể ngờ cá ướp muối lại có thể xoay người, một lần hành động quét ngang hai vạn Thổ Phiên quân.

- Rầm!

Trong quân trướng, Tùng Tán Kiền Bố ném chiếc ấm xuống đất.

Cảm giác hiện giờ của hắn giống như trời mưa cả đêm khiến phòng bị dột.

Đường quân không ngừng chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh khiến hắn cảm nhận

được áp lực lớn lao. Hiện nay phía sau gặp chuyện không may, càng làm

cho tình huống trước mắt đã tuyết lại lạnh vì sương.

- Chuyện gì xảy ra, sao lại bại.

Tùng Tán Kiền Bố nghĩ mãi không rõ, một viên lương tướng thân kinh bách

chiến như Tùng Tán Tất Nhược lại lật thuyền trong mương, thua tại một nữ mao đầu.

Khâm Lăng cũng không thể tin nổi, truyền lính báo tin kể lại tỷ mỉ.

Tùng Tán Kiền Bố sau khi nghe đại tỷ chết thảm ở Tượng Hùng thì thân hình

bất giác chấn động, một luồng sát tâm bốc thẳng lên đầu nhưng dù sao hắn cũng không như Tùng Tán Tất Nhược mà nén giận hỏi:

- Khâm Lăng, ngươi thấy thế nào?

Khâm Lăng chỉ mới hai lăm tuổi nhưng đã có phong phạm danh tướng, trầm trọng nói:

- Hẳn là được cao nhân tương trợ, thấy được tiên cơ nên một mẻ hốt gọn

người chúng ta phái ra, tiếp đó lợi dụng Trưởng Công Chúa thi hành minh

mưu khiến Thiếu Tướng quân mất đi lý tính, do đó bị thua. Mỗi một bước

đều vừa đúng, diệu đến cực điểm, Dao Trì chắc không thể có tâm cơ này.

Tán Phổ, hiện tại Tượng Hùng tựa như một con dao sắc bén tùy thời đều có thể đâm vào hậu tâm chúng ta, không thể không quản.

Tùng Tán Kiền Bố im lặng hồi lâu, hỏi:

- Binh mã Tượng Hùng quốc hiện tại đóng quân nơi nào?

Lính truyền tin nói:

- Đã lui về Bình Đô sơn khẩu, cũng không có thừa thắng xông lên.

Tùng Tán Kiền Bố tái mặt:

- Không sai, Dao Trì đã được cao nhân tương trợ, thắng không kiêu mà chỉ

tiến từng bước làm cho chúng ta đến bước đường cùng...... Thật ác độc.

Hắn có chút đã hối hận, Đường triều quả nhiên không phải dễ đối phó, ngừng một chút trầm giọng:

- Khâm Lăng, ta cho ngươi hai vạn binh mã, dùng hết hết thảy thủ đoạn,

phải tất yếu đánh tan Tượng Hùng quốc để cho bọn chúng không cách nào

tạo thành uy hiếp phía sau. Mặt khác, truyền lệnh xuống, toàn quân lui

lại ba mươi dặm, tránh chính diện giao đấu với Đường quân.

Hắn vốn muốn lợi dụng Đường quân không thích ứng với khí hậu cao nguyên để đánh một trận có thể bức lui.

Nhưng hôm nay tình thế nhanh quay ngược trở lại, bọn hắn hoàn toàn đang ở hạ phong, tái chiến sẽ mất đi ý nghĩa.

**********

Đỗ Hà về tới nơi trú quân ở Thanh Hải.

Về tới nơi, Đỗ Hà lập tức thị sát xem quân tốt có thích ứng được với điều kiện khí hậu hay không.

Dạo qua một vòng, hắn thấy Đường quân phần lớn đã thoát khỏi trạng thái ngẹt thở, chiến lực khôi phục rõ rệt.

Tuy nhiên dù sao cũng không thể thích ứng nhanh như vậy, chiến lực của Đường quân còn cách trạng thái đỉnh phong một đoạn xa.

Đỗ Hà lắc đầu thầm than, khí hậu cao nguyên quả là uy hiếp trí mạng.

Hắn đã được chứng kiến chiến lực chính thức của Thổ Phiên quân, qua ba năm

rèn luyện chỉ có mạnh hơn, Đường quân lại bị ảnh hưởng khí hậu, không hề nghi ngờ đã kém hơn.

Đấu trí không đấu lực, Đỗ Hà thầm quyết định phương thức tác chiến.

Đi vào nơi trú quân của Phòng Di Ái, Đỗ Hà ngoài ý muốn phát hiện nguyên

một đám Mạch Đao vệ khí thế ngất trời đang tiến hành huấn luyện, ngạc

nhiên hỏi:

- Di Ái, các ngươi không chịu ảnh hưởng?

Phòng Di Ái cổ quái, đáp:

- Ta cũng kỳ lạ là mình không sao, đám binh tướng dưới trướng lúc đầu còn ảnh hưởng, hiện giờ không sao rồi.

Đỗ Hà nhớ lại nguyên nhân ảnh hưởng của khí hậu cao nguyên, thầm giật

mình. Mạch Đao vệ bộ binh trọng giáp, bọn họ đều có khí lực kinh người,

có thể cầm vũ khí nặng chiến đấu trong thời gian dài. Khí lực tốt, thân

thể cường tráng, sức miễn dịch tự nhiên muốn hơn xa thường nhân nên chịu ảnh hưởng thấp nhất.

Nhìn Mạch Đao vệ chiến lực không giảm, nghĩ đến địa hình Thổ Phiên, Đỗ Hà biết rõ trong tay mình đang nắm một con vương bài.