Đại Đường Đạo Soái

Chương 361: Y đức vô thượng

Đồ trong lòng mất đi nhưng Phùng Đông Vũ thậm chí không có cảm giác nào, chỉ với chiêu thức ấy đủ để chứng minh bản lĩnh của người trước mắt, ẩn ẩn minh bạch mình bị tính kế:

- Ngươi là ai, vì sao phải phá hỏng chuyện của ta?

Đỗ Hà thấy Phùng Đông Vũ hổn hển thì mỉm cười, ngày ấy sau khi biết tới sự tồn tại của Phùng Đông Vũ thì hắn lập tức dẫn Từ Tuệ đi tới Dương Châu, kín đáo tìm được Tô Triết Thanh. Có Từ Tuệ làm chứng, lại có thân phận

của Đỗ Hà để dựa vào, thêm vào tính mạng toàn tộc. Tô Triết Thanh sau

khi biết được mọi chuyện liền không nói hai lời, đồng ý với kế sách của

Đỗ Hà, nguyện ý dùng bản thân làm mồi nhử hấp dẫn Phùng Đông Vũ xuất

hiện.

Đỗ Hà cải trang thành gã sai vặt ở một bên hầu hạ. Trên

đường đến Tê Linh tự, hắn phát hiện sự tồn tại của Phùng Đông Vũ, chỉ là không biết theo dõi hắn là Phùng Đông Vũ hay có đồng đảng. Cơ hội bắt

Phùng Đông Vũ chỉ có một, không thể đánh rắn động cỏ, trên đường đi cũng ra vẻ không biết.

Ăn chay lễ Phật ở chùa không cho phép hạ nhân

hầu hạ nên Đỗ Hà vừa đến Tê Linh tự liền giả bộ ly khai, ngầm theo dõi

Phùng Đông Vũ. Khinh công hắn cao minh tới bậc nào, áp dụng để theo dõi

người khác càng như hổ thêm cánh, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt, đến khi nghe nói tới tên mình mới hiện thân.

Còn chưa mở miệng,

Phùng Đông Vũ đã thừa cơ đem dược phấn giấu trong tay đổ đi. Đúng như

hắn suy đoán, thứ giấu Phùng Đông Vũ trong tay chính là mê hương, luyện

từ một loại độc trùng hiếm thấy trong [Miêu Cương vạn độc thiên] có ghi

lại, thuộc về phấn độc tinh thần, nếu hít vào thì dù là voi cũng không

thể chịu nổi. Dược hiệu của nó cực kỳ đáng sợ, bất quá sản lượng cũng là cực nhỏ. Hắn ở tại Miêu Cương ba năm, hao hết tâm lực, cũng chỉ luyện

chế ra một bình nhỏ, để đối phó Đỗ Hà đã dùng hết.

Đỗ Hà biết

Phùng Đông Vũ dụng độc lợi hại nên sớm đã đề phòng, trong tích tắc hắn

ra tay thì thân hình nhoáng lên biến mất, xuất hiện sau lưng hắn.

- Lão huynh, động tác quá chậm.

Hắn vỗ vai Phùng Đông Vũ, thi triển thuật tá cốt bẻ rời hai khớp vai.

Phùng Đông Vũ hoảng sợ thất sắc, hai tay đau nhói mới biết chuyện gì xảy ra.

Tô Triết Thanh không tin dụi vào mắt, còn tưởng rằng mình hoa mắt: Hắn

một mực chú ý đến Đỗ Hà cùng Phùng Đông Vũ, thấy tận mắt Phùng Đông Vũ

vung tay rải bột phấn hướng về phía Đỗ Hà, còn đang muốn lên tiếng nhắc

nhở, Đỗ Hà thoáng cái biến mất, lập tức lại chẳng biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng Phùng Đông Vũ, phảng phất vốn vẫn đứng ở đó.

Đỗ Hà

hận Phùng Đông Vũ thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay cũng không lưu tình chút

nào, trực tiếp thủ pháp tách khớp tàn nhẫn nhất khiến Phùng Đông Vũ chỉ

cần khẽ động tay đã đau đến thấu tim.

Phùng Đông Vũ mồ hôi lạnh ứa ra, thân thể run rẩy:

- Ngươi...... Ngươi, thật ác độc

Đỗ Hà hừ lạnh nói:

- Vẫn kém ngươi.

Hắn kéo Phùng Đông Vũ tới, nói với Tô Triết Thanh một tiếng. Tình huống

khẩn cấp, hắn không muốn trì hoãn thêm, cũng không muốn đi Dương Châu

tiếp Từ Tuệ, chỉ bảo Tô Triết Thanh nói lại rồi áp giải Phùng Đông Vũ

chạy tới Tô Châu.

Đang chuẩn bị cất bước, chợt nhớ tới cái bao tùy thân của Phùng Đông Vũ nên thuận tay mang lên.

Đi thẳng một mạch, Đỗ Hà ngày đêm không ngừng về tới Tô Châu, áp giải Phùng Đông Vũ tìm được Tôn Tư Mạc.

Tôn Tư Mạc biểu lộ cũng không lạc quan, hai đầu lông mày đã ẩn ẩn có lo lắng.

Đỗ Hà hỏi tình hình gần đây của Tô Châu.

Tôn Tư Mạc im lặng lắc đầu:

- Nhân số tử vong đã đạt tới hơn sáu mươi người nhưng chúng ta lại vô kế khả thi......

Đỗ Hà thất thanh nói:

- Sao như thế? trước kia liên tục vài ngày mới chết một người, đi chưa tới ba ngày đã hơn sáu mươi người, gấp 60 lần.

Tôn Tư Mạc nói:

- Thời gian kéo càng lâu, tình hình bệnh nhân càng nặng, càng thêm bất

lợi. Nếu tìm không ra biện pháp thì con số không dừng lại ở sáu mươi

người rồi.

Sắc mặt Đỗ Hà tối sầm lại, cũng hiểu để dịch bệnh phát tác cần có thời gian ủ bệnh nhất định.

Lúc trước chỉ một số quá nặng mới chết, nhưng theo thời gian thì tình hình

càng lúc càng xấu, nếu cứ như thế đừng nói ba ngày chết 60, một ngày

chết sáu ngàn cũng có thể.

Lúc này hắn nhớ tới cha của Từ Tuệ và đám Lý Dật Phong, vội hỏi tình huống của bọn hắn thế nào.

Tôn Tư Mạc nói:

- Ngươi yên tâm, Từ lão gia làm khách ở Tô gia, chỉ uống vài chén trà mà

thôi, trà có thể giải độc, trung hoà độc tính nên tình huống của hắn

cũng không nghiêm trọng. Về phần ngươi mấy người bằng hữu kia càng có

thể an tâm, bọn họ chỉ lây bệnh, cũng không có trực tiếp uống nước có

độc, biểu hiện bệnh lý rất nhẹ.

Đỗ Hà khẽ thở phào nhưng lại nhớ

tới mười lăm vạn người gặp nguy, thấy đầu sỏ gây họa bên cạnh liền hung

hăng đá một cái khiến Phùng Đông Vũ ngã vật trên mặt đất:

- Là vương bát đản này hạ độc......

Hắn dí chân lên ngực Phùng Đông Vũ, gằn giọng:

- Nói, giải dược ở đâu?

Phùng Đông Vũ ho ra một bụng máu, thê thảm cười nói:

- Ta không biết, ha ha, chết đi, mọi người cùng chết, dù sao ta đã sớm

không muốn sống. Loại dịch độc là ta tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo vừa mới

thành công, giải dược bản thân còn không có, ngươi bức ta cũng là vô

dụng.

Đỗ Hà hung hăng đạp hai chân hắn.

Tôn Tư Mạc thương hại nói:

- Bỏ đi, Đỗ đại nhân, người này tội không thể tha, tra tấn hắn như thế

cũng không làm nên chuyện gì, tốt hơn hết vẫn là nghĩ cách.

Đỗ Hà giận dữ, cũng không nể mặt Tôn Tư Mạc, một cước đá văng, lấy ra chiếc bình nhỏ nói:

- Đây là một phần độc dược, ngươi nhìn xem, có thể căn cứ độc dược tìm ra cách điều chế giải dược?

Tôn Tư Mạc thận trọng tiếp lấy bình sứ nhỏ, ngửi ngửi hương vị, đổ một ít ở lòng bàn tay, dùng ngón tay bôi trét, cũng không biết làm gì, khi thì

nhíu mày, khi thì trầm tư, sau một lúc lâu, đột nhiên hoảng sợ nói:

- Cái này...... Đây là Thủy phù thảo...... Ta hiểu rồi, lúc trước ta đoán không sai, cái gọi là dịch độc chỉ là biểu hiện giả dối. Kỳ thật là ôn

dịch cùng độc dung hợp khiến cùng một người có hai bệnh trạng. Sẽ không

sai rồi, nếu dùng sai cách chỉ giải được độc mà không trừ được dịch.

Đỗ Hà nghe không hiểu ra sao.

Nguyên lai Tôn Tư Mạc vào lúc Đỗ Hà còn lùng bắt Phùng Đông Vũ đã triển khai

nhiều lần nghiên cứu bệnh dịch. Qua nhiều lần thí nghiệm, Tôn Tư Mạc cho rằng bọn họ đã lâm vào mê cục, đem vấn đề phức tạp hóa mà không để mắt

đến chuyện đơn giản nhất.

Dịch bệnh cùng độc hỗn hợp một chỗ,

chưa hẳn sẽ sinh ra biến dị, trở thành chứng bệnh hoàn toàn mới. Thay vì vậy, có thể phân ra lần lượt cứu chữa.

Vì vậy, hắn bỏ qua độc

trong cơ thể người bệnh, bắt đầu trị liệu ôn dịch nhưng lại khiến cho

bệnh tình càng nặng, chỉ chừng qua thời gian cháy nửa nén hương là qua

đời.

Thí nghiệm thất bại khiến cho Tôn Tư Mạc ý thức được phương pháp của mình không thành.

Nhưng hôm nay cầm được độc dược thật sự, phát hiện Thủy phù thảo trong đó thì hiểu ra hết thảy.

Thực sự không phải là hắn nghĩ lầm mà là hắn dùng sai phương pháp.

Dịch so với độc càng thêm đáng sợ, cho nên Tôn Tư Mạc đầu tiên nghĩ đến chính là trì dịch, sau đó mới giải độc.

Hắn đúng bệnh hốt thuốc, hết thảy có chỗ sơ suất, nhưng không ngờ tới trong cơ thể người bệnh có chứa độc tố Thủy phù thảo. Thủy phù thảo là một

loại độc thảo sinh trưởng trong đầm lầy, độc tính không quá mãnh liệt,

người ăn vào chỉ cảm thấy nôn mửa buồn nôn, không thoải mái vài ngày sau đó sẽ tự khỏi.

Thủy phù thảo dược tính tuy thấp, nhưng là vật

chí hàn, để trị liệu cần một vị tên là Mặc Hạn Liên. Mặc Hạn Liên có

hình trụ, hạt màu lục hoặc phớt hồng, có góc cạnh, có tác dụng thanh

nhiệt giải độc, cầm máu, lợi thủy, cũng là vật chí hàn.

Nếu độc

tính của Thủy phù thảo phối hợp với Mặc Hạn Liên sẽ sinh ra độc tố đáng

sợ hoàn toàn mới, có thể làm cho người lập tức hít thở không thông.

Tôn Tư Mạc nhìn Phùng Đông Vũ hằm hằm, nói:

- Nhất định là ngươi biết rõ dược tính của Thủy phù thảo cùng Mặc Hạn Liên nên cố tình trộn Thủy phù thảo lẫn vào độc dược ?

Phùng Đông Vũ nhếch miệng cười cười, nhịn đau nói:

- Không thể tưởng được trên đời còn có người nhìn ra, rất giỏi. Không

sai, vì ta đề phòng dạng đại phu như ngươi nên cố ý đem Thủy phù thảo

lẫn vào trong dược. Nào ngờ ngươi chỉ cần ngửi đã có thể nhận ra Thủy

phù thảo, bổn sự này ta tuyệt đối không kịp. Bất quá, ngươi muốn tìm ra

giải dược không dễ như vậy. Cũng không sợ nói thiệt cho ngươi biết, dù

ta không biết giải dược chính thức nhưng muốn trị liệu. Ta mặc dù không

biết giải dược chính thức nhưng muốn trị liệu thì đầu tiên phải trừ độc

sau đó mới trừ dịch. Ngươi không biết ta dùng độc gì, căn bản không thể

cứu chữa, trừ phi...... Ha ha.

Trong lời của hắn có điều ám chỉ.

Tôn Tư Mạc thần sắc âm tình bất định, cắn răng một cái, định đổ thuốc trong tay vào miệng.

Đỗ Hà thấy tình thế không ổn, vội vàng hất đi độc phấn trong tay Tôn Tư Mạc, hoảng sợ nói:

- Tôn đại phu, ngươi làm cái gì vậy?

Tôn Tư Mạc bình tĩnh nói:

- Hắn nói không sai, loại độc này có nguồn gốc từ Miêu Cương, ta chưa bao giờ gặp qua, lại càng không biết giải như thế nào. Nhưng ta tin tưởng

trời sinh vạn vật tương sinh tương khắc, trên đời không có độc không thể giải. Muốn giải độc, nhất định phải hiểu rõ thành phần, chỉ có dùng

miệng, thân thể tự mình cảm xúc mới có thể chuẩn xác.

- Không được, quá nguy hiểm.

Đỗ Hà sinh lòng kính trọng, một đại phu có thể làm được như vậy thật sự khó khăn.

Tôn Tư Mạc rất bình tĩnh cười nói:

- Ta biết nguy hiểm, nhưng ta học y chính là vì tế thế cứu nhân, vì mười

lăm vạn tánh mạng, chết nào ngại gì? Ta không dám cam đoan có thể tự

cứu, nhưng ta tin tưởng bằng y thuật của ta, trước khi chết nhất định có thể tìm ra cách giải độc.