Đại Đường Đạo Soái

Chương 360: Chui đầu vô lưới

Dương Châu Tê Linh Tự, vốn còn được gọi là Đại Minh Tự.

Bởi vì

lúc mới xây dựng là thuộc trong năm Nam triều Lưu Tống Hiếu Vũ Đế Đại

Minh nên được đặt tên này, cổ tháp ngàn năm, vào Tùy triều Nhân Thọ

nguyên niên hoàng đế Dương Kiên vì chúc mừng sinh nhật của mình nên hạ

chiếu xây dựng ba mươi tòa tháp trong cả nước dùng để cung dưỡng Phật

cốt. Vì vậy ở trong Đại Minh Tự xây dựng một tòa Tê Linh Tháp, tháp cao

chín tầng, đồ sộ to lớn, được đạt vinh dự là di sản của Trung Hoa, còn

xưng là Tê Linh Tự.

Trong lịch sử Đường triều trước khi Giám Chân pháp sự đi Nhật Bản cũng chính là trụ trì của Đại Minh Tự.

Tô Triết Thanh thành kính đi tới Tê Linh Tự, tăng nhân đón khách đã đi ra phía trước đón chào.

Tô Triết Thanh chắp tay trước ngực, cung kính hành lễ nói:

- Đại sư, Tô Châu sinh dịch bệnh, người nhà của ta bị vây trong thành.

Tại hạ hy vọng có thể ở lại trong quý tự ăn chay lễ Phật, khẩn cầu Phật

Tổ phù hộ người nhà của ta được bình an!

Tăng nhân đón khách đánh giá Tô Triết Thanh từ trên xuống dưới, thấy quần áo hắn bình thường,

trong mắt hiện lên tia khinh miệt, cũng chắp tay trước ngực hành lễ, ra

vẻ vạn phần hổ thẹn nói:

- A di đà phật, Phật Tổ phù hộ, nhưng

thật sự không khéo, ngày gần đây bổn tự đang trùng tu trong chùa, thật

sự không tiện tiếp đãi khách nhân.

Tô Triết Thanh ra vẻ khó xử thở dài một tiếng nói:

- Nếu đã như vậy ta cũng không dám tiếp tục miễn cưỡng. Nơi này có mười

ngân lượng, xem như ta cúng chút tiền nhang đèn cho quý tự vậy!

Mười ngân lượng cũng tương đương hơn bốn vạn nhân dân tệ.

Tăng nhân đón khách nhìn thấy Tô Triết Thanh vừa vung tay đã lấy ra mười

ngân lượng, lập tức thay đổi thái độ cực lớn, dáng vẻ không kiên nhẫn

cùng coi rẻ trước đó hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy gì nữa,

nhiệt tình cười nói:

- Thí chủ đừng vội, lời của bần tăng còn

chưa nói xong. Bổn tự xác thực không tiện tiếp đãi khách, nhưng Phật gia từ bi, cũng có địa phương đặc biệt dùng chiêu đãi tín đồ thành kính.

Dịch bệnh tại Tô Châu bần tăng cũng có nghe thấy, mỗi ngày ba lượt vì Tô Châu tụng kinh, cầu nguyện toàn thành bình an.

Tô Triết Thanh

thấy rõ thần sắc của tăng nhân đón khách, trong nội tâm thật khinh

thường, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ thành kính nói:

- Vậy thì đa tạ sư phụ!

Nói xong lại lấy ra mười ngân lượng đưa cho tăng nhân nói:

- Đây là phí nấu ăn trong nửa tháng, kính xin tiểu sư phụ mỗi ngày đem cơm chạy đúng giờ đến phòng dùm ta!

Tăng nhân nhận lấy ngân lượng, càng thêm nhiệt tình vội nói:

- Nhất định, nhất định!

Ngay trong đám người đứng sau lưng Tô Triết Thanh không xa có một đôi mắt ác độc hung dữ đang theo dõi bóng lưng hắn, chính là Phùng Đông Vũ đã đào

thoát từ trên tay Lý Dật Phong.

Phùng Đông Vũ thiên tư thông

minh, trong y thuật lại có tài hoa hơn người, khi còn bé đã có danh xưng tiểu thần y, tiền đồ không thể hạn lượng, nhưng hết thảy đều đã thay

đổi vào biến cố ngày hôm đó.

Khi Phùng Đông Vũ đang hái thuốc

dưới chân núi, ở dưới vách núi gặp được một người chết mặc trang phục

Miêu Cương trên người. Thi thể đã cứng ngắc, có một quyển sách rơi dưới

đất nằm cách thi thể không xa. Là một quyển Miêu Cương Vạn Độc, bên

trong ghi chép rất nhiều chủng độc trùng độc vật cùng độc dược.

Miêu Cương có vô số khe núi mà thiếu đất bằng, thế núi liên miên phập phồng, địa thế hiểm yếu, độc trùng độc vật độc thủy trong núi nhiều vô số kể.

Có lẽ do người Miêu luôn sống trong hoàn cảnh này, trải qua nghiên cứu

tích lũy tháng ngày nên Miêu Cương cổ độc cũng giống như y thuật của

Trung Nguyên, trở nên cao thâm khó lường.

Miêu Cương Vạn Độc

Thiên là kinh nghiệm tinh hoa dụng độc bao ngàn năm của Miêu Cương, do

vu sư vĩ đại nhất Miêu Cương tự mình biên soạn mà thành, những tri thức

ghi lại bên trong thâm ảo vô cùng, là kinh nghiệm vô cùng quý giá. Cho

tới nay quyển Miêu Cương Vạn Độc Thiên đều được các tộc Miêu Cương xem

là chí bảo, do Nam Chiếu Vương tự mình sưu tầm. Nhưng bởi vì Nam Chiếu

quốc phát sinh biến cố, Miêu Cương Vạn Độc Thiên bị người đánh cắp, cuối cùng không biết đẩy đưa thế nào lại rơi vào trong tay Phùng Đông Vũ.

Là một đại phu, đối với loại độc thư ghi chép nhiều kiến thức như vậy vốn

chẳng thèm ngó tới, nhưng từng quốc gia đều có loại văn hóa riêng biệt

đặc sắc của mình, những văn hóa kia chính là di sản quý giá.

Độc

của Miêu Cương không chỉ dùng hại người, cũng có thể dùng cứu người. Có

lẽ còn so ra kém hơn y thuật bác đại tinh thâm của Trung Hoa, nhưng vẫn

có chỗ đặc sắc riêng của họ.

Miêu Cương Vạn Độc Thiên cũng ghi

lại phương pháp dùng độc vật cứu người, phương pháp này cực kỳ cổ quái,

là những người thừa kế y thuật chính thống vĩnh viễn không cách nào tiếp xúc.

Phùng Đông Vũ đam mê y thuật, trong lúc nhất thời cũng bị

trầm mê đi vào, mất ăn mất ngủ học tập lấy tri thức hoàn toàn mới. Không qua ba năm y thuật của hắn tiến nhanh, mặc dù là nghi nan tạp chứng mà

phụ thân hắn không thể trị liệu hắn đều có năng lực chữa lành.

Trong lúc học tập được y thuật mới, hắn cũng không tránh được việc học tập

luôn độc thuật của Miêu Cương Vạn Độc Thiên, chỉ là hắn dù sao cũng là

đại phu, trị bệnh cứu người, vì thế chưa từng thi triển qua độc thuật.

Thẳng đến có một ngày, hắn biết được thanh mai trúc mã Tô Tử Vân muốn lập gia đình.

Phùng Đông Vũ triệt để choáng váng, ba năm nay hắn mất ăn mất ngủ nghiên cứu y thuật, vì mục đích vượt qua phụ thân của mình, trở thành Giang Nam đệ

nhất danh y, có được đầy đủ thân phận đến cưới Tô Tử Vân, nhưng ngay

thời điểm hắn vừa thành công, Tô Tử Vân lại muốn lập gia đình, làm sao

để cho hắn chịu đựng được, bảo hắn làm sao chịu nổi?

Hắn khó hiểu đến hỏi rõ ràng, nhưng còn bị Tô Triết Thanh ngăn cản ngoài cửa, đuổi

đi ra ngoài, ngay cả Tô Tử Vân cũng không cho hắn được gặp mặt.

Cách làm của Tô Triết Thanh cũng không sai, nữ nhi của mình đã sắp xuất giá, làm sao cho phép gặp mặt nam tử khác?

Nhưng hành động này ở trong mắt Phùng Đông Vũ biến thành ý xấu, hắn cho rằng

Tô Tử Vân ưa thích hắn, chỉ bị bức bách nên phải đồng ý hôn sự, vì vậy

lửa giận liền bốc cháy.

Bên trong kinh Phật có một câu nói, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma.

Phùng Đông Vũ học tập Miêu Cương Vạn Độc Thiên là vì cứu người, điểm ấy không thể nghi ngờ, nhưng ở trong loại tình huống này, hắn bị nhập ma.

Dùng chính độc thuật mà mình học được đem đối tượng mà Tô Tử Vân muốn lấy độc chết cả nhà.

Từ một khắc hắn dụng độc, Phùng Đông Vũ đã hoàn toàn biến thành người khác.

Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần có thể độc chết người của Trịnh gia, Tô Tử Vân

vẫn là Tô Tử Vân của hắn. Nhưng hắn đã sai, Tô Triết Thanh vẫn không cho hắn được gặp Tô Tử Vân.

Bị bất đắc dĩ, Phùng Đông Vũ đã tìm được một lỗ hổng sau hậu viện Tô gia, đã chui vào đi tìm Tô Tử Vân muốn nàng cùng hắn bỏ trốn. Nhưng cuối cùng lại để cho Tô Triết Thanh bắt được,

đã đánh gãy chân của hắn, ném ra ngoài phủ.

Việc này truyền khắp toàn bộ Tô Châu, tất cả mọi người đều chê cười hắn, nói hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.

Phụ thân hắn vô cùng xem trọng mặt mũi, cũng bởi vì không chịu được ánh mắt khác thường của hàng xóm láng giềng, bị tức mà chết!

Phùng Đông Vũ thương tâm đến cực điểm, nhưng hắn còn đang chờ đợi Tô Triết

Thanh có thể đồng ý hôn sự của hắn, thẳng đến một ngày hắn biết được Tô

Tử Vân đã chết.

Tô Tử Vân vì nhiễm bệnh mà qua đời, nhưng trong

mắt Phùng Đông Vũ lại cho rằng nàng bị Tô Triết Thanh bức tử, nguyên

nhân là vì không đồng ý hôn sự của bọn hắn.

Phùng Đông Vũ hận Tô

Triết Thanh gây trở ngại hôn sự giữa hắn cùng Tô Tử Vân, hận Tô Triết

Thanh bức tử Tô Tử Vân, cũng hận dân chúng Tô Châu làm tức chết phụ thân hắn, cừu hận làm cho hắn mất hẳn nhân tính, thề độc báo thù. Kỳ thật

với độc thuật khi đó của hắn, chỉ cần có được đầy đủ độc dược, muốn hạ

độc chết người trong toàn thành cũng không phải là chuyện nói đùa. Nhưng hắn không muốn cho bọn họ được chết thống khoái như vậy.

Bên

trong Miêu Cương Vạn Độc Thiên có một loại độc dược dùng để thẩm vấn

người, loại độc dược này cũng không làm người bị nguy hiểm tính mạng,

nhưng lại làm người ta ngứa ngáy vô cùng, muốn sống không được muốn chết không xong, thẳng đến khi đem từng khối thịt trên người mình bứt xé

xuống.

Loại tư vị này không người nào có thể chịu đựng được, mà loại thủ đoạn trả thù này cũng hợp tâm ý của Phùng Đông Vũ.

Chỉ là loại độc dược này chỉ có Miêu Cương mới có, mà số lượng lại không

nhiều, với độc thuật của hắn vốn không thể tự do sử dụng.

Vì vậy

hắn đi ra khỏi Tô Châu, xâm nhập vào trong Miêu Cương, một mặt nghiên

cứu độc thuật, một mặt thu thập độc dược, thẳng đến năm trước hắn mới

trở lại Tô Châu, ngoài ý muốn kết giao được với Trần Tử Du cùng Vân

Trác, hai người lại ôm hy vọng phản Đường nên muốn dựa vào độc dược của

hắn hạ độc giết chết Lý Thế Dân, mà nghiên cứu của hắn vẫn còn kém một

bước, chính là dùng người sống làm thí nghiệm.

Hai bên ăn nhịp với nhau, lợi dụng lẫn nhau.

Thẳng đến không bao lâu khi trước, thí nghiệm thành công, loại dịch độc được

hắn chế tạo thành bên trong độc có dịch bệnh, trong dịch bệnh có độc,

mặc dù là đại vu sư của Miêu Cương có đến cũng bó tay hết cách, hắn tin

tưởng đương thời không ai giải được.

Hắn tin tưởng mười phần đem

dộc dược bỏ vào trong giếng nước tại thành Tô Châu, vốn định lưu lại

quan sát hình dạng bị trúng độc của Tô Triết Thanh cùng dân chúng nội

thành, nhưng lại phát hiện Tô Triết Thanh vắng mặt ở Tô Châu. Hắn không

cam lòng bị thất bại như vậy, liền bám theo Tô Triết Thanh đi tới Dương

Châu chờ đợi thời cơ hạ độc, chỉ là vẫn một mực chưa tìm thấy được cơ

hội.

Ngày hôm đó Tô Triết Thanh đi tới Tê Linh Tự cầu phúc cho người nhà, Phùng Đông Vũ tự nhiên cũng đi theo.

Vẫn là tăng nhân đón khách ra đón, Phùng Đông Vũ còn lấy ra hai mươi lượng

yêu cầu được ở lại trong chùa để ăn chay niệm Phật cầu phúc.

Tăng nhân cười thầm lại có tài thần vào cửa, thái độ nhiệt tình hơn cả Tô Triết Thanh, mời Phùng Đông Vũ vào trong sương phòng.

Đúng ngay lúc này có một thiếu niên đi ngang đụng vào người hắn.

Bước chân Phùng Đông Vũ bất ổn, bật lui ra sau hai bước, nhưng ngay lập tức

cảm thấy nơi ngực mát lạnh, thần sắc lập tức đại biến, đang định thò tay ra bắt, liền phát hiện chụp hụt, định thần xem xét liền thấy một thiếu

niên vẻ mặt tinh quái đang cầm lấy túi vải xanh trong ngực hắn, vừa lúc

quay đầu làm mặt quỷ với hắn.

- Uy, sách của ta!

Thần sắc hắn khẩn trương, bên trong bao vải hắn mang theo người chính là Miêu Cương Vạn Độc Thiên mà hắn vô tình lấy được.

Hắn vội vàng tiến lên đuổi theo, nhưng động tác của thiếu niên kia nhanh

đến thần kỳ, thân ảnh chỉ mấy lần chớp động đã biến mất trong đám đông

bên ngoài chùa.

Phùng Đông Vũ tìm kiếm không có kết quả, trầm mặc hồi lâu thầm nghĩ:

- Được rồi, nên học ta đều đã học được, Tử Vân không còn có tiếp tục

nghiên cứu dù sao cũng không có ý nghĩa, sớm muộn gì cũng chết, quyển

sách kia ta cũng không cần, Tử Vân, chờ ta, chờ ta báo thù ta sẽ tới với nàng!

Hắn cũng không tiếp tục tìm kiếm người trộm sách, đi theo tăng nhân đến sương phòng.

Sương phòng rất sạch sẽ, Phùng Đông Vũ thỏa mãn gật đầu, chậm rãi hỏi:

- Người ở bên cạnh là Tô Triết Thanh Tô đông gia?

Tăng nhân chắp tay trước ngực hành lễ:

- Đúng là Tô thí chủ!

Phùng Đông Vũ lạnh lùng cười nói:

- Ngươi đi xuống đi, không có việc gì.

Tăng nhân cáo từ rời đi.

Phùng Đông Vũ ở trong sương phòng chờ đợi thêm chốc lát, từ trong bao vải

trên lưng lấy ra hai bình sứ nhỏ, một bình đặt trong ngực, một bình cầm

trong lòng bàn tay. Hắn trực tiếp đi vào phòng bên cạnh, đẩy cửa phòng,

thấy Tô Triết Thanh đang đứng giữa phòng thu xếp đồ đạc, điềm nhiên nói:

- Tô Triết Thanh, ngươi còn nhớ ra Phùng Đông Vũ này không?

Tô Triết Thanh khẽ mỉm cười nói:

- Đương nhiên là nhớ rõ, hơn nữa chúng ta ở đây là vì chờ ngươi!

Phùng Đông Vũ ngạc nhiên.

Một thanh âm từ sau lưng hắn truyền đến, cười nói:

- Nếu như ta không đoán sai, chút ít bột phấn trong tay ngươi là độc dịch trong truyền thuyết đi, trong ngực ngươi…Ách, không đúng, bình sứ trên

tay của ta chính là tạp giao độc mà ngươi dùng hạ độc mười lăm vạn dân

chúng trong thành Tô Châu thì phải?

Phùng Đông Vũ hoảng sợ thất

sắc, quay đầu lại liền nhìn thấy một thiếu niên anh tuấn phong độ nhẹ

nhàng đang đứng trước mặt hắn vài bước. Hắn hoảng sợ bật lui ra sau một

bước, đối phương cũng tiến lên một bước, trong tay cầm một bình sứ nhỏ,

mặt như cười mà không cười nhìn hắn, hắn vừa sờ lên ngực, bình sứ mang

đến đã biến mất không biết khi nào!