Thật ra Phạm Vô Kiếp cũng có một cảm giác kỳ quái, hắn khắc khẩu với Lạc Ly như thế thì mới là hắn, đây mới bình thường, một mối nguy hiểm đang sợ theo chuyện khắc khẩu mà từ từ tan biến, mình cũng vượt qua một kiếp!
Cho nên Phạm Vô Kiếp đấu võ mồm với Lạc Ly, ngươi một câu ta một câu, châm chọc lẫn nhau, mắng mỏ lẫn nhau, càng khắc khẩu thì Phạm Vô Kiếp càng cảm thấy mình trở lại bình thường.
Lúc này Phạm Vô Kiếp khôi phục lại dáng vẻ trước đây, trạng thái kỳ dị vừa phá kiển ra ngoài biến mất không còn tăm hơi. Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều thay đổi, uy nghiêm đáng sợ biến mất, lúc này mới là Phạm Vô Kiếp chân chính, người vừa rồi là một sinh linh kỳ dị khác, sinh linh đó vô thanh vô tức tiêu tán trong khi hai người cãi cọ.
Thế nhưng bất kể bọn họ khắc khẩu như thế nào, Phạm Vô Kiếp đứng nhất đã là chuyện thật, đã không cách nào thay đổi được.
Trên thủy kính, sau tên Phạm Vô Kiếp là chín mươi chín điểm, rõ ràng bắt mắt, đỏ đậm như máu, đại biểu cho một loại vinh quang.
Chín mươi chín điểm, thí luyện Phá Kén Trọng Sinh ở ngoại môn Hỗn Nguyên tông đã có ít nhất vạn năm không được như thế, những người cá cược với Phạm Vô Kiếp, mặt mày trắng bệch, bọn họ cũng không tự tin như Lạc Ly, ai nấy đều không dám mở miệng.
Bên kia Kim quản sự tiếp tục gọi tên:
“Lý Băng, Lưu Phong Phong, Trương Sơn, Lý Vân Đãng, Triệu Di Nhiên.”
Những người được hắn gọi tên bước tới dự thi. Hình như bị Phạm Vô Kiếp kích thích, trong năm người này, có ba người phá kiển thoát ra ngoài.
Thí luyện tiếp tục, cách mỗi một khắc chung thì Kim quản sự bắt đầu gọi năm người dự thi, chỉ lát sau đã gọi tới Dạ Khinh Phong.
Dạ Khinh Phong hít sâu một hơi, chậm rãi đi qua đó, Lạc Ly hô: “Khinh Phong cố lên!”
Dạ Khinh Phong hướng về Lạc Ly dùng sức gật gật đầu, sau đó cùng bốn người khác, cùng nhau bị vây ở bên trong ám kiển.
Có Phạm Vô Kiếp chín mươi chín điểm làm tiền lệ, Dạ Khinh Phong cảm thấy trong lòng nghẹn lại một hơi, giống như Phá Kén Trọng Sinh nhìn qua rất khó cũng chỉ là như thế, hắn bắt đầu liều mạng phát lực, chưa tới ba trăm tức, hắn đã phá kiển thoát ra, được ba mươi bảy điểm.
Thí luyện chấm dứt, Dạ Khinh Phong vô cùng vui sướng, Lạc Ly giơ ngón cái với hắn, tỏ vẻ chúc mừng.
Sau đó thí luyện tiếp tục, thế nhưng những người đánh cược với Phạm Vô Kiếp hình như bị Phạm Vô Kiếp ảnh hưởng, bọn họ tuyệt đối không thể đánh ra được số điểm cao như chín mươi chín điểm, chưa chiến đã khiếp, tuy ai nấy đều thông qua thí luyện nhưng điểm thì lại không cao.
Dương Lăng được bốn mươi mốt điểm, La Thập Phương được năm mươi bốn điểm, sau khi bọn họ thua thì phân biệt đi tới trước Phạm Vô Kiếp, lấy linh thạch ra, nguyện cược nguyện thua, đưa cho Phạm Vô Kiếp.
Phạm Vô Kiếp bày những linh thạch đó ở trước người, mỗi lần bày xuống hắn đều cười hắc hắc với Lạc Ly, giống như đang biểu hiện thực lực của mình, giống như kích thích Lạc Ly, nói Lạc Ly biết hắn thua chắc rồi.
Thí luyện tiếp tục, chớp mắt hơn hai trăm người hoàn thành thí luyện, cuối cùng cũng tới Phong Tử Hư.
Phong Tử Hư vận khí toàn thân, tiến vào trong ám kiển, bổ một cái, hắn đã đánh cược với Phạm Vô Kiếp măm mươi vạn linh thạch, không phải con số nhỏ.
Nhưng bất kể hắn dốc hết toàn sức lực đánh ra một kích Bàn Cổ Phủ, phá vỡ ám kiển thì vẫn chỉ có sáu mươi ba điểm. Đứng thứ hai dưới Phạm Vô Kiếp, hoàn toàn thất bại.
Sau khi Phong Tử Hư bước ra, nhìn điểm số, thở dài một tiếng, lấy ra năm mươi vạn linh thạch đưa cho Phạm Vô Kiếp, Phạm Vô Kiếp bày những linh thạch đó ở trước người mình, khoe khoang thắng lợi.
“Xem ra Lạc Ly thua chắc rồi.”
“Phải, phải, ta thấy thua chắc rồi.”
“Muốn không thua, trừ phi hắn cũng bổ ra được chín mươi chín điểm, nhưng nói dễ hơn làm.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, thí luyện ngoại môn Hỗn Nguyên tông đã có vạn năm không xuất hiện chín mươi chín điểm rồi, ta không tin còn có thể xuất hiện thêm lần nữa.”
“Thua chắc rồi, tuyệt đối không còn đường nào khác!”
Tất cả khán giá đều nghị luận.
Thế nhưng Lạc Ly không chút bận tâm, hắn quyết định bỏ một thiện đức, tuyệt đối không thể bại bởi Phạm Vô Kiếp, phải đánh cược một lần!
Lúc này Kim quản sự gọi tên.
“Yến Tử Hi, Hoắc Tình Không…”
Không ngờ hai người bọn họ được gọi tên cùng lúc.
Hai người nhìn nhau, mỉm cười, đi tới trung tâm hội trường tiếp nhận thí luyện.
Lạc Ly nhìn bọn họ, hai người này đều đánh cược với mình, một người là Cổ Phật Thanh Đăng Đồ, một người là tứ giai pháp bảo Thủy Thiên Nhất Sắc Hồ, đều có giá trị liên thành, cho nên Lạc Ly đặc biệt chú ý bọn họ.
Hai người này tiến vào ám kiển, trong ám kiển yên tĩnh không có tiếng động, biểu hiện của bọn họ khi tiến vào ám kiển giống với Phạm Vô Kiếp, không liều mạng ra tay muốn phá kiển thoát ra bên ngoài như người khác.
Nhìn trạng thái như thế, Lạc Ly sửng sốt, đột nhiên tỉnh ngộ, hai người này hết tám phần cũng biết huyền bí của Bàn Cổ Phủ, cho nên sau khi tiến vào ám kiển thì cũng không dễ dàng ra tay, chờ đợi phát ra một kích Bàn Cổ Phủ tuyệt mệnh.
Lạc Ly không khỏi hỏi Dạ Khinh Phong: “Khinh Phong sư huynh, ngươi có nghe Yến Tử Hi với Hoắc Tình Không sử dụng Bàn Cổ Phủ ở trước mặt mọi người bao giờ chưa?”
Dạ Khinh Phong trả lời: “Ta nghĩ đã, hình như không có thì phải? Khảo thí mấy năm nay bọn họ đều như thế, sau khi tiến vào ám kiển thì không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi, cho tới khi ám kiển hoàn toàn biến mất nhưng vẫn không thấy bọn họ ra tay, cho nên bọn họ cũng kẹt ở đây lâu như ta!”
Lạc Ly gật đầu, quả thế, hai người đó cũng biết bí mật này, chỉ là trước đó thực lực của bọn họ chưa đủ, cho dù sử dụng Bàn Cổ Phủ thì cũng không phá được ám kiển, cho nên nhiều lần từ bỏ. Lần này tu luyện đại thành, tự tin mười phần, cho nên mới đánh cược với mình, muốn một búa định Càn Khôn, phá vỡ ám kiển này.
Thời gian trôi qua từng chút một, quả nhiên để chứng thực suy nghĩ của Lạc Ly, ngay khi ám kiển sắp sửa tiêu tán thì Yến Tử Hi, Hoắc Tình Không đột nhiên cùng nhau bùng nổ, trên ám kiển của bọn họ xuất hiện một phủ ảnh to lớn!
Đùng đùng đùng, hai tiếng nổ, hai ám kiển bị phá vỡ!
Thế nhưng, khí thế của bọn họ hoàn toàn không bằng Phạm Vô Kiếp, cuối cùng hai người bọn họ, Yến Tử Hi được tám mươi bảy, Hoắc Tình Không được tám mươi tám.
Nhìn số điểm của bọn họ, khán giả nhịn không được nói:
“Xong rồi, ta thấy Lạc Ly bại hoàn toàn rồi!”
“Phải, phải, hắn thật không may, ba người các cược, một đứng nhất, một đứng hai, một đứng ba!”
“Thua chắc rồi, những người đó đều hơn tám mươi điểm, ta thấy không còn hi vọng nữa rồi!”
“Cũng không nhất định, có lẽ có thể xuất hiện kỳ tích, xem thôi, xem thôi, hy vọng hôm nay không tới tay không!” Cứ như thế một đám người dự thi bị gọi tên, Lạc Ly yên lặng chờ đợi, thế nhưng quái là không điểm tên Lạc Ly.
Chớp mắt đã qua một ngày một đêm, vẫn chưa gọi Lạc Ly vào, chỉ có thể chờ tiếp.