Đại Đạo Độc Hành

Chương 257: Vô cấu thần khu bất nhiễm trần!

Lạc Ly cũng thu hồi thiên địa linh vật lại, nhìn nơi đó, không biết thành tích thí luyện của hắn lần này như thế nào.

Năm người đi tới đó, nhận quả đào từ Kim quản sự, sau đó sắp xếp theo thứ tự, lập tức hóa thành năm cái ám kiển.

Phạm Vô Kiếp ở chính giữa. Thế nhưng ám kiển do hắn biến thành không giống người khác, nó vẫn im ỉm không nhúc nhích.

Bốn người khác ở trong ám kiển liều mạng ra tay, đùng đùng đùng, tiếng đập nổ không ngừng truyền tới, qua khoảng một trăm tức, ám kiển của Triệu Quân ở ngoài cùng bên trái phá vỡ, Triệu Quân bay nhảy, hét lớn:

“Ta quá quan, ta quá quan!”

Nhưng không ai nhìn hắn cả mà đều nhìn hắc kiển của Phạm Vô Kiếp. Có thể do hai đợt thí luyện trước, người phá kiển quá ít, lần này sau Triệu Quân thì lục tục có người phá kiện. Người phá kiển thứ hai là Cao Tự Huy, sau đó Vương Duệ cũng phá kiển mà ra.

Ba người bọn họ, Triệu Quân được mười bảy điểm, Cao Tự Huy được mười chín điểm, Vương Duệ cao nhất, ba mươi mốt điểm.

Nhưng không ai chú ý tới bọn họ, tất cả mọi người đều đang nhìn Phạm Vô Kiếp. Phạm Vô Kiếp này cũng kỳ, ám kiển vẫn không nhúc nhích, giống như bên trong không có ai vậy, không nhìn thấy Phạm Vô Kiếp ra tay.

Lạc Ly mơ hồ nghe có người nói:

“Không ra được, không ra được!”

Từ từ không phải chỉ một người nói nữa mà những người khác đều nói như thế. Có rất nhiều người cá cược với Phạm Vô Kiếp, bọn họ đều đang mong Phạm Vô Kiếp không thể phá kiển thoát ra ngoài.

Thời gian trôi qua từng chút một, rất nhanh đã tới một khắc, thời gian ám kiển tan rã sắp tới, hiện đã có dấu hiệu hòa tan. Thôi Nghênh Xuân vẫn chưa phá kiển ra ngoài đang liều mạng phát lực, dốc sức ra tay, nhưng vẫn không có tác dụng, thực lực của nàng không đủ, căn bản không phá vỡ được ám kiển này.

Nhìn thấy Phạm Vô Kiếp vẫn chưa có động tĩnh gì, những người cá cược với hắn rất vui vẻ, thậm chí có người còn nói:

“Chẳng lẽ tiểu tử này là tán tài đồng tử? Ngay cả ám kiển cũng phá không được, còn học người khác cá cược.”

Thế nhưng có người thần sắc khẩn trương nhìn ám kiển, bởi vì có một khí tức cường đại xuất hiện ở trong ám kiển.

Khí tức đó ngày càng nặng, giống như một con mãnh thú thuở Hồng Hoang đang từ từ thức tỉnh, giống như một Viễn Cổ Cự Thần đang gượng mình sống lại.


Trong khoảnh khắc ám kiển sắp sửa tan rã, đột nhiên nổ vang một tiếng!

Đùng! Ám kiển của Phạm Vô Kiếp phát sinh nổ mạnh đáng sợ.

Nổ mạnh này kinh thiên động địa, khí trùm thiên địa, toàn bộ không gian trắng đen đều chấn động theo nó.

Mơ hồ giữa trời đất nảy sinh cộng minh, giống như có vô số tồn tại cường đại đang ca xướng, đang hoan hô.

Từng đạo hào quang dâng lên, hồng, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử. Bảy màu cầu vồng hợp lại thành một màu trắng.

Màu trắng lại chuyển, từ ánh sáng tỏa ra ngoài bắt đầu hóa thành phản quang, phản xạ tất cả hào quang, đây là màu bạc!

Sau đó màu bạc lại biến đổi, từ màu bạc hóa thành màu vàng.

Dưới hào quang này, mọi người trợn mắt, nhìn nơi đó, không hiểu xảy ra chuyện gì.

Từ từ, bụi bậm nơi đó tan mất, một thân ảnh xuất hiện, thân ảnh đó lớn không gì bằng, hào quang vạn đạo, tỏa ra vô thượng thần uy!

Mọi người dùng sức dụi mắt, pháp tướng đó tiêu tán, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa, chỉ thấy Phạm Vô Kiếp đứng ở đó, phiêu nhiên xuất trần, trên người mang theo hương vị không nói thành lời, so với trước đó như hai người khác nhau.

Phạm Vô Kiếp lúc này, đại khí, dũng cảm, uy nghiêm, giống như tập hợp ngàn vạn số mệnh vào một thân, khiến ch người ta nhìn thấy thì không khỏi muốn thân cận, muốn tới gần, mặc hắn sử dụng.

Hắn mở miệng nói:

“Thiên địa ẩn chứa vô tận huyền diệu, tinh thần dẫn độ một điểm quang.

Một quang nuốt trọn ngàn vách núi, vô cấu thần khu bất nhiễm trần!

Sau đó hắn chậm rãi đi vào đám người, lúc này thủy kính phía sau Kim quản sự xuất hiện một con số màu đỏ, chín mươi chín!


Phạm Vô Kiếp, chín mươi chín điểm.

Tất cả mọi người sợ tới ngu người, không ai nghĩ Phạm Vô Kiếp lại kiếm được điểm cao nhất trong thí luyện này, chín mươi chín điểm, đây là số điểm chỉ có trong truyền thuyết, vạn năm nay đã không còn ghi chép, khiến cho người ta không khỏi bội phục.

Phạm Vô Kiếp đi một bước tới mọi người, ánh mắt của hắn nhìn vào người nào thì người đó như có cảm giác ấm áp như mùa xuân, những tu sĩ cá cược với hắn không khỏi lui về sau một bước, không dám nhìn thẳng vào hắn, mình thua rồi, thua tâm phục khẩu phục.

Phạm Vô Kiếp giống như thiên nhân trên chín tầng trời, phong thái lỗi lạc, sau đó hắn nhìn Lạc Ly.

Không biết vì sao khi hắn nhìn Lạc Ly thì phong thái vô tận, tư thế hùng vĩ như thiên nhân như đang bị kiềm hãm, hào quang ảm đạm.

Nước chát điểm đậu hủ, một vật khắc một vật, giống như Lạc Ly được sinh ra để khắc chế Phạm Vô Kiếp!

Hình như cảm giác được điều này, Phạm Vô Kiếp nhìn Lạc Ly nói: “Lạc Ly sư huynh, thật có lỗi, sau khi Phá Kén Trọng Sinh, ta như trải qua tân sinh, ta đột nhiên phát hiện, ta sai rồi, không nên hành hạ Lôi Bằng của ngươi đến chết, ta cũng không nên nhằm vào ngươi, hãm hại ngươi như thế. Thật xin lỗi, ta sai rồi.

Cá cược của chúng ta coi như hết, quên đi, tất cả quá khứ đều để cho nó qua đi thôi.”

Nói xong, Phạm Vô Kiếp cúi người một cái thật sâu về phía Lạc Ly.

Lạc Ly hít sâu một hơi, đột nhiên hắn có một cảm giác kỳ quái. Nếu như sau này Phạm Vô Kiếp thật sự không nhắm vào mình nữa, từ bỏ tất cả, vậy hắn sẽ đại thành, đạt được thu hoạch không thể tưởng tượng được, cũng không phải là chuyện tốt với mình, thậm chí là nguy hiểm, cực độ nguy hiểm.

Đây là một loại tiên thiên cảm ứng, Lạc Ly đặc biệt tin tưởng cảm giác của mình, cho nên hắn nói:

“Nhận lỗi mà có tác dụng thì cần gì tới bộ khoái?”

“Ngươi nói chấm dứt thì chấm dứt. Ngươi cho mình là Phản Hư Chân Nhất hay sao? Nằm mơ đi! Nguyện cược nguyện thua!”

“Đừng nhận lỗi, một hồi ngươi thua, quỳ xuống vả miệng mười cái là được. Nhớ kỹ gọi to Lôi Bằng gia gia, ta sai rồi, ta có lỗi với ngươi, ta nhận lỗi với ngươi, cầu ngài tha thứ!”

Nghe vậy, Phạm Vô Kiếp lập tức trợn mắt, hắn nhìn Lạc Ly, Lạc Ly nói tiếp: “Phải rồi, không phải vả miệng mười cái, là năm mươi cái! Bốp bốp bốp, không biết có đau hay không nữa!”

Phạm Vô Kiếp nghe thế, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tốt, tốt, vậy nhìn xem, rốt cuộc ai mới vả miệng. Ta không tin, ta chín mươi chín điểm mà ngươi còn cao hơn ta.”

Lạc Ly cũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy cũng chưa chắc, thế giới này cũng khó mà nói, ít nhất ta cũng có thể có chín mươi chín điểm, không ít hơn ngươi.”

Phạm Vô Kiếp lắc đầu nói: “Nằm mơ, chỉ bằng ngươi, bất quá là Hậu Thiên Đạo Thể, cũng xứng đánh đồng với ta.”

Lạc Ly cười ha ha nói: “Phạm Vô Kiếp sư đệ, ngươi quên rằng dọc đường đi cùng với ở ngoại môn Hỗn Nguyên tông, tất cả mọi lần đấu đá của ta với ngươi, người thua đều là ngươi, ngươi đúng là không bằng ta!”

Lạc Ly cố ý kích Phạm Vô Kiếp, Phạm Vô Kiếp nhất thời tức giận, cũng không biết vì sao ở trước mặt người khác thì hắn thành thạo, còn ở trước mặt Lạc Ly thì hắn toàn ăn thiệt, hắn nói:

“Đó là trước kia, sau này tuyệt đối sẽ không như thế. Lạc Ly, ta muốn vượt ngươi, nghiền áp ngươi, cho ngươi vĩnh viễn không có ngày trườn đầu lên được!”