-Ba,mẹ? Sao ba mẹ đến sớm vậy,rõ ràng là tối mới tới nơi mà.(ba mẹ cô vừa bay sang Mỹ,vì là sinh nhật cô nên họ đã hủy bỏ hết lịch họp,kí hợp đồng....để chúc mừng sinh nhật cùng cô)( Thế là đủ biết yêu con gái rồi)
-Lâu không gặp,ba mẹ nhớ con bay sang sớm chút có sao. Mẹ cô nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương,cô cũng có chút vô tâm mà....
-Đâu từ tết con về đến giờ mới gần 1 năm
-Gần 1 năm,như người ta gọi điện đủ kiểu,con đây nhắn được vài tin,mẹ gọi điện thì nói được vài câu rồi tắt.Bà bực rồi,bà lo cho cô thế mà....
-Phu nhân đừng tức,chẳng phải phu nhân và lão gia đây rất bận sao,con không dám làm phiền.
-Con......mà thôi,bỏ qua,hôm nay sinh nhật con,mẹ ko nói làm gì.
-Ô thế còn có người nhớ sinh nhật con sao? Vậy mà ai đó lại quên còn định đ.......
Cô nói như đang giận ai đó,Từ Ngọc đứng lên bóp vai cho cô:
-Mình xin lỗi mà,mình không để ý đến ngày,Im sorry,bỏ qua đi,Tiểu Linh xinh đẹp,tiểu Linh dễ thương,ngoan hiền.
-Không tác dụng.1 câu 3 từ lạnh nhạt.(ko có anh bản tính trở về....)
-Tớ sẽ tặng cậu những thứ cậu thích,ok ko?
-Chị đây ko thiếu tiền.Vẫn vẻ mặt bất cần đó cô nói.....
-Mình nhầm,chúc mừng sinh nhật cậu,vui vẻ nha,thêm tuổi mới ngày càng thuận lợi.
-Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi làm mọi việc ko thuận lợi mà phải chúc?
Cô dỗi cũng đâu phải lâu,chỉ là bắt nỗi cô bạn cho chừa cái thói bỏ mặc bạn bè,quên luôn ngày sinh nhật......
-Ak không,cậu đừng bắt bẻ mình nữa mà,yêu Tiểu Linh,chúc cậu sớm lấy chồng.
- Ý cậu là mình ế nên mới p chúc?
-Không,cậu nghĩ tích cực lên nào,tớ......
Nói đến đây từ cửa có 4 người bước vào ( lại ai nữa đấy?)
Một đôi vợ chồng nhìn rất quý phái,quý bà mặc chiếc váy đen,quý ông mặc bộ vest màu xanh lịch lãm,cỡ tuổi ông chắc đã ngoài 40,còn người phụ nữ cũng chỉ ngoài 30.
Một cậu thanh niên vẻ mặt hiền lành,mặc vest trắng tiến đến ôm cô.
Cậu còn lại mặc chiếc vest xám,khuôn mặt băng lãnh,sát khí tỏa ra làm dựng tóc gáy,khuôn mặt điển trai,ngũ quan tinh tế,không có bất kì cảm xúc nào.
-Em gái,lâu không gặp,nhớ anh không.
Cô vỗ vài cái vào vai anh trai mình:
-Ôm thế được rồi,nhớ gì,nhìn mặt suốt.
-Em thật vô tâm,ấy vậy mấy cô gái anh quen,xa anh là nhớ,nhìn thấy anh là chạy lại ôm rồi đủ kiểu còn em....
-Em khác.Do you undersand?( Bạn hiểu chứ,vì là bối cảnh bên Mỹ nên tg cho tẹo T.Anh thôi,có thể dịch khác 1 chút do ngữ điệu)
-Biết rồi,vô tâm.
Mải nói chuyện với anh trai,cô quên ko để ý tới 3 người cùng vào,đang được bố mẹ cô tiếp đón nồng hậu.
-À,Tiểu Linh,hôm nay có vài việc,ba mẹ và anh muốn nói với em,chuẩn bị tinh thần 1 chút.
-Em ko bị đả động bởi bất cứ thứ gì đâu.
Câu nói vừa kết thúc,đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh của người con trai ấy,có lẽ chỉ có người này mới có tầm ảnh hưởng hay tác động đc đến cô.
-Ukm,em vẫn như trước.
Từ nhỏ,dù gia đình có giàu nhưng cô ko yếu đuối,ngã tự đứng dậy không chút nước mắt,tự làm việc mình có thể không kêu mệt.......
Mẹ cô lên tiếng:
-Tiểu Linh,ra đây ngồi,chào hỏi 2 bác đi.
Người phụ nữ mặc váy đen lên tiếng:
-Ba mẹ chứ cậu này.
Vừa nãy cô đứng sau anh hai,bị che mất tầm nhìn,cô đi chầm chậm ra chỗ mọi người.
Vẻ mặt vô cảm của thanh niên mặc vest xám liền thay đổi khi nhìn thấy cô,lúc đầu anh còn khó chịu vì tự nhiên 2 ông bà già đến nhà anh,muốn anh đi cùng để xem mắt ai đó.
Có chút ngỡ ngàng vì gặp cô quá nhanh,nở nụ cười quỷ dị..... nhưng rồi rất nhanh anh thu lại nó,khuôn mặt trở về trạng thái ban đâu.
Cô chào 2 người khách kia,ánh mắt dần di chuyển sang phía người con trai kia......
Ánh mắt cô căng tròn,miệng mở thành chữ O:
-Sao...sao....lại là anh.
Nhớ lại nụ hôn chuồn chuồn đó thật ngại mà.........