Cô về tới nhà......
Thật là không đúng lúc mà,Thiên Luân và Từ Ngọc đang hôn nhau trên ghế sofa,có vẻ như Từ Ngọc đang ở thế bị động,đàn áp kịch liệt từ người kia không thể thoát ra.
Nhìn được cảnh này thật ngại mà,cô bước chậm lên cầu thang,cô đi rất nhẹ tưởng như không có chút âm thanh nào nhưng hình dáng của cô đã lọt vào mắt Từ Ngọc,và cô bạn thân ấy lấy cô ra làm cớ để thoát khỏi chú hổ đói đang ngấu nghiến hôn kia.
Từ Ngọc đập mạnh vào vai Thiên Luân,đánh mắt sang phía cô,Thiên Luân hiểu ý nhưng vẫn tiếp tục,mấy giây sau mới buông.
-A,Băng Linh,cậu được lắm,6 tháng rồi chưa gặp,lần nào cũng gọi điện,nói đi có người yêu nên quên bạn đúng ko?
Từ Ngọc vội đứng lên,đi đến chỗ cô.....
-Vớ vẩn,yêu gì chứ,mà có cậu yêu rồi nên quên mình.
Cô nói mà mặt đỏ vì khi nhắc đến anh 1 cảm giác lạ hiện lên thật khó tả.
-Mình đâu có,làm sao quên được.
Từ Ngọc cười,câu nói có phần nịnh cô bạn kia vì Băng Linh bắt gặp đúng cảnh hôn trong nhà mà.
-Thế sao? Mà Thiên Luân ở đây với cậu ak.Cô hỏi nhỏ.
-Không,tớ ở nhà anh ý,hôm nay về lấy ít đồ.
-Ồ,đã sống chung rồi cơ đấy.
Vì ngại nên Từ Ngọc chuyển chủ đề:
-Thế sao cậu lại về?
-Có nhà không về chẳng lẽ để không?Hay là ko muốn tôi về?
-A không làm gì có chuyện đó,vậy cậu lên thay quần áo đi rồi xuống nói chuyện 1 lúc,tớ cũng sắp phải đi rồi.
-Đi đâu.
Câu nói của cô nghiêm hơn.
-Về nhà Thiên Luân.Câu trả lời của cô bạn thật là quá nhanh đi thôi,hôm nay sinh nhật cô mà.
-Ukm,đi luôn đi,khỏi về.Cô quay người đi lên tầng...
-Ơ này.....Ngọc gọi với.
20 sau cô xuống nhà thấy Từ Ngọc,Thiên Luân đang ngồi trên ghế sofa tiếp 2 người nào đó.
-Cậu chưa đi?
Câu nói có vài phần lạnh....
-Tiểu Băng,con có khó chịu gì sao?
Người đàn ông tầm tuổi trung niên vặc trên người bộ vest đen không quá gò bó lên tiếng.
Người ngồi bên cạnh là 1 người phụ nữ ngoài 30,nhưng sự quý phái vẫn được hiện lên trên người bà,cộng thêm chiếc váy tím quyến rũ làm bà càng nổi bật.