"Việc Tả Tướng vào Thiên Lao độc chết Thái hậu và Tuyên vương có liên quan đến thái tử
Thương Nguyệt quốc? Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thượng
Quan Ngưng Nguyệt hé đôi môi kiều mị, khuôn mặt đầy kinh ngạc, hỏi ra
nghi vấn trong lòng mọi người.
"Khi biết Thái hậu và Tuyên vương
trúng kịch độc trẫm lập tức mang theo ngự y đến Thiên Lao. Vậy mà, khi
trẫm và ngự y đến Thiên Lao, Tuyên vương đã mất mạng vì độc, chỉ còn
Thái hậu vẫn giữ được hơi thở. Chỉ tiếc. . ."
Hiên Viên Ly thở
dài buồn bã, tiếp tục mở miệng nói: "Thái hậu bị trúng kịch độc thế gian hiếm thấy, các ngự y hoàn toàn bó tay hết cách. Trước khi độc trong
người bộc phát hết, Thái hậu đã nói cho trẫm biết người hạ độc nàng và
Tuyên vương chính là Tả Tướng. Thái hậu nói lẽ ra ban đầu nàng không nên nghe Tả Tướng giật dây, mưu toan lật đổ đế vị, để Tuyên vương lên ngôi
xưng đế."
"Không nên nghe Tả Tướng giật dây? Chẳng lẽ. . . kẻ đầu sỏ làm Thái hậu phát động nội chiến Long Diệu, thật ra là Tả Tướng?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt liên tục chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói:
"Chuyện này lại làm người ta khó hiểu, địa vị của Thái hậu vô cùng tôn
quý tại sao lại phải nghe theo lời của thần tử chứ?"
Nét mặt và
lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt phối hợp không chê vào đâu được,
làm Hiên Viên Ly không nhịn được thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, khóe
miệng khẽ co giật nói: "Thụy vương phi có điều không biết, thật ra thì
nếu không phải trước khi chết Thái hậu nói ra sự thật thì trẫm cũng có
hay biết gì đâu? Tả Tướng và Lăng Tiêm Tiêm thật ra đã sớm bị giết hại,
Tả Tướng và Lăng Tiêm Tiêm hiện tại chính là nội gián mà Thương Nguyệt
thái tử trăm phương ngàn kế đưa vào Long Diệu."
Cái gì, chuyện
này cũng quá dọa người đi? Hiên Viên Ly vừa dứt lời, nhóm người bán hàng rong lập tức hoảng sợ há hốc miệng, biểu tình kinh ngạc nhìn về phía
Độc Tiên.
Bùm -- lời vừa dứt, hai đứa con trai cùng với tất cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng chỉ thấy hai mắt tối sầm, ngã ra sau.
Nếu Lăng Tiêm Tiêm là người giả mạo còn chịu được, đằng này ngay cả phụ
thân tôn kính của bọn họ, người cùng chung chăn gối thân mật với các
nàng, cũng là nội gián của Thương Nguyệt quốc?
Trời ạ, còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này nữa sao? Hai đứa con trai cùng với tất cả
thiếp thất của Tả Thừa Tướng ngã xuống đất bất tỉnh, nghe được tin tức
lớn như thế, quả thực chỉ muốn nhanh chóng tự tử.
Hiên Viên Ly
lạnh nhạt quét mắt qua hai đứa con trai và thiếp thất của Tả Tướng vì
không chịu nổi kích thích mà ngã xuống đất ngất xỉu, tiếp tục mở miệng
nói: "Bụng dạ Thái tử Thương Nguyệt quốc khó lường, để Tả Tướng giả cũng chính là nội gián của Thương Nguyệt quốc đi giật dây Thái hậu, ý đồ làm Long Diệu máu chảy thành sông. Tả Tướng giả nói với Thái hậu, chỉ cần
Thái hậu có lòng giúp Tuyên vương cướp đế vị thì thái tử Thương Nguyệt
quốc sẽ không tiếc tất cả mà giúp đỡ bà."
Thượng Quan Ngưng
Nguyệt khẽ chau mày, kích động nói: “Sau khi mọi chuyện thành công,
không phải Thương Nguyệt thái tử muốn Thái hậu hồi báo chứ?”
“Đúng vậy, yêu cầu của Thương Nguyệt thái tử là….” Hiên Viên Ly nói đến đây
thì ngừng lại, tiếp tục nói theo kịch bản mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt
giao cho hắn: “Khi Tuyên vương thuận lợi đăng cơ, phải dâng một nửa quân đội cho Thương Nguyệt quốc, để hắn đem quân đánh chiếm Bắc Dực và Tây
Thần. Thái hậu và Tuyên vương tuy biết Tả Tướng là nội gián, nhưng vẫn
không cưỡng lại sức hấp dẫn của đế vị, vì vậy nên mới có tình cảnh ngày
hôm nay.”
“Thái hậu thất bại, Tuyên vương không thể kế vị. Tả
Tướng thấy Hoàng Thượng không hạ chỉ ban cái chết cho hai người đó, liền lo lắng Thánh Thượng vì thương tiếc cho Thái hậu và Tuyên vương mà ân
xá cho họ, vì cảm kích mà tiết lộ cho Hoàng Thượng trong triều có nội
gián. Nếu Tả Tướng bị vạch trần thân phận nội gián, thì danh tiếng của
Thương Nguyệt thái tử sẽ bị ảnh hưởng. Vì muốn giữ danh tiếng cho Thương Nguyệt thái tử, Tả Tướng……” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý kéo dài
giọng, chờ Hiên Viên Ly nói tiếp.
Hiên Viên Ly sao lại không hiểu ý tứ của nàng chứ, lập tức nói tiếp: “Mới vào Thiên Lao giết Thái hậu
và Tuyên vương, tránh bọn họ nói những chuyện không nên nói.”
Nghe Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, những người có mặt ở đó
nhất thời siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi kêu gào.
“Đầu tiên là giết hại Tả Tướng, lại giết Thái hậu và Tuyên vương, Thương Nguyệt thái tử khinh người quá rồi.”
“Tâm tư độc ác như vậy, muốn Long Diệu chúng ta nội chiến, Long Diệu và Thương Nguyệt không đội trời chung.”
“Hoàng Thượng, Thương Nguyệt quốc không ngờ lại nham hiểm như thế, muốn Long
Diệu chúng ta nội chiến, quả thật là không xem Long Diệu chúng ta ra gì. Long Diệu của chúng ta nhất định phải cho Thương Nguyệt quốc biết tay,
cho Thương Nguyệt quốc biết muốn tính kế Long Diệu không dễ đâu.”
Thấy mọi người phẫn nộ, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly im lặng cười trong lòng. Đã thành công rồi, đúng không?
Các lão bách tính không thích chiến tranh, bọn họ khát vọng một cuộc sống
yên bình ấm no. Đối với bách tính mà nói, chiến tranh là điều đáng sợ
nhất.
Cho nên bọn họ không hi vọng lãnh thổ của quốc gia mình bị
các quốc gia khác tùy ý xâm phạm, cũng không hi vọng quốc gia của mình
chủ động khiêu khích các quốc gia khác, từ đó dẫn đến nội tâm của họ vô
cùng căm hận chiến tranh.
Nhưng mà đối mặt với Thương Nguyệt, Bắc Dực và Tây Thần đang chuẩn bị đánh chiếm nước nhà, Hiên Viên Diễm, Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt biết máu chảy thành sông là điều
không thể tránh khỏi.
Hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên
Viên Ly diễn vở kịch này, là muốn cho dân chúng Long Diệu hiểu, mặc dù
Long Diệu không có ý xâm chiếm nước khác, thì những nước khác cũng sẽ
không bỏ qua cho Long Diệu. Đợi đến khi, Diễm dẫn mọi người tấn công tam quốc, các lão bách tính chính là động lực vững mạnh nhất.
“Lăng
Tiêm Tiêm…..”Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng, nở nụ cười tà
mị đi đến trước mặt Độc Tiên, kiều diễm nói: “Không đúng, ta phải gọi
ngươi là nội gián của Thương Nguyệt quốc. Chuyện đã đến nước này, ngươi
còn lời gì để nói?”
Thu lại vẻ mặt kinh hoàng luống cuống, Độc Tiên lạnh lùng phun ra một câu: “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chút để ý vuốt vuốt tóc của Lăng Têm Tiêm, phong tình vạn chủng nói: “Gán tội cho người khác?”
Độc Tiên nhấc tay lên, giận dữ gạt tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra khỏi tóc của mình, lạnh lùng nói: “Thái Hậu và Tuyên Vương bị nhốt trong Thiên
Lao, Hoàng Thượng muốn ban cho họ tội chết, nhưng lại sợ lão bách tính
nghị luận. Nếu không giết bọn họ, không thể nhổ cỏ tận gốc, nhất định sẽ lưu lại hậu hoạn về sau.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoa hai bàn tay vào nhau, cười giễu cợt: “Cho nên?”
“Cho nên, Hoàng Thượng liền liên kết với Thụy Vương Phi bày kế, đầu tiên là
làm phụ thân tức đến hộc máu, khiến gia phụ bất đắc dĩ phải xuất phủ cầu y. Nhân lúc đó, Hoàng Thượng cho người độc chết Thái hậu và Tuyên vương trong Thiên Lao, sau đó chạy tới Tả Tướng phủ hỏi tội.”
Thân thể Độc Tiên thẳng tắp, mắt nhìn những người đang vểnh tai lên nghe sau đó
nói tiếp: “ Kế này quả nhiên cao minh, giết Thái hậu và Tuyên vương đem
tội gán lên đầu gia phụ. Có thể thuận lợi tiêu diệt Thái hậu và Tuyên
vương diệt trừ hậu hoạn, lại có thể thành công loại bỏ những lời dị nghị của lão bách tính.”
Độc Tiên vừa dứt lời, Thượng Quan Ngưng
Nguyệt liền cười nói: “Thuộc hạ của Thương Nguyệt thái tử quả thật không thể khinh thường! Sắp chết đến nơi rồi còn phát huy bản lĩnh lẻo mép
như vậy, thay chủ mình gây sóng gió cho Long Diệu, mưu tính phá hư quan
hệ của dân chúng đối với Long Diệu.”
“Hoàng Thượng, lúc nào ngài
mở miệng cũng nói gia phụ chính là nội gián của Thương Nguyệt quốc, vậy
ngài có chứng cớ không?” Không nhìn nụ cười trào phúng của Thượng Quan
Ngưng Nguyệt, Độc Tiên âm hiểm nhìn Hiên Viên Ly nói: “Từ đầu tới cuối,
Thái hậu và Tuyên vương bị Độc chết trong Thiên Lao, nói ta với gia phụ
là nội gián của Thương Nguyệt quốc, đều do một tay Hoàng Thượng ngài
định đoạt. Lăng Tiêm Tiêm ta có thể khẳng định, tất cả đều do Hoàng
Thượng và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý gán cho chúng ta.”
Hiên
Viên Ly cũng dời bước đến trước mặt Độc Tiên, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ
cười nhẹ nhàng, nhưng đối với Độc Tiên, nụ cười này âm hàn làm nàng lạnh thấu xương.
“Muốn có chứng cớ sao?” Đôi con ngươi đen lạnh lùng
nhìn Độc Tiên, chậm rãi nói: “Rất đơn giản, ngươi có dám cùng trẫm vào
thư phòng của Tả Tướng, sẽ có chứng cớ chứng minh điều trẫm nói là thật
hay là vu oan cho ngươi.”
“Ngươi…” Độc Tiên có dự cảm chẳng lành, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhìn xung quanh.
“Ngươi không nên chạy trốn, nếu trẫm ra lệnh, những cấm vệ quân quanh đây sẽ
phóng tên vào người ngươi, mũi tên sẽ không lưu tình mà ân cần hỏi thăm
thân thể ngươi.” Hiên Viên Ly đứng bên trái Độc Tiên, hạ thấp thanh âm
cười nhạt nói, tiếp ngẩng cao đầu đi về hướng thư phòng của “Tả Tướng”.
“Tất cả đã bị người của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta bao quanh rồi, sẽ không
có một chút may mắn nào xảy ra đâu. Cho nên, ngươi tốt nhất nên ngoan
ngoãn cùng bọn ta vào thư phòng, có giãy giụa cũng không được gì đâu.
Nếu không, ngươi sẽ chết thảm đến không thể nhìn được.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đứng bên phải, cũng hạ thấp thanh âm cười tà mị, ngón tay lười biếng vuốt ve tóc mai đi tới thư phòng.
Nàng ta nhìn bảy tên Ảo Ảnh, tay để bên hông, chỉ cần nàng ta có dấu hiệu
muốn chạy trốn, sẽ lập tức rút kiếm công kích nàng ta. Lại nhìn cấm vệ
quân đang kéo cung xung quanh bốn bức tường, vẻ mặt cực kỳ lạnh lẽo,
nhắm mũi tên ngay thân thể nàng.
Nàng biết muốn thuận lợi thoát
thân, chỉ có thể dùng mưu trí, tuyệt đối không thể động thủ. Cắn răng
hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cử động đôi chân cứng ngắc, tâm tình thấp
thỏm theo sau Hiên Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nhìn
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly đang đi ở phía trước, một tên
bán hàng rong đưa tay ra chọc người bên cạnh, yếu ớt hỏi “Này, chúng ta có thể vào thư phòng à?”
“Dĩ nhiên là có thể, Hoàng Thượng không bắt chúng ta ở ngoài, tức là ngầm cho phép chúng ta vào chứng minh sự
thật rồi.” Tên bán hàng rong bị hỏi trợn mắt nói, sau đó cất bước đi lên phía trước.
“Ngươi hỏi câu này, không thấy mình ngu à?” Những
người bán hàng rong còn lại cười giễu cợt hắn, cũng đi theo sau Hiên
Viên Ly và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Đi theo mọi người cũng bao gồm tên dịch dung, nhưng lúc này khóe miệng hắn kéo ra một nụ cười ý vị sâu xa.
“Thôi đi, các người chắc thông minh hơn ta?” Người bán hàng rong bị mọi người nói rất khó chịu bĩu môi hỏi lại, nhưng vẫn vội vàng đuổi theo….