Một tiểu thương giơ
tay gãi gãi đầu, nhún vai nói: "Này còn không đơn giản sao? Nếu muốn
biết Tả Tướng có ở trong phủ không, vào phủ tìm không phải liền biết
sao?"
Một tên khác gật đầu như gà mổ thóc, mở miệng nói: "Đúng
đúng đúng! Chúng ta suy đoán nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì, việc
cấp bách bây giờ, nên tra rõ Tả Tướng có ở trong phủ hay không mới đúng
a?"
Nam tử Linh Cung quét mắt một vòng rồi nhìn Hiên Viên Ly, nở
nụ cười ý vị sâu xa nói: "Hoàng thượng, không bằng để chúng thảo dân vào phủ tìm đi? Nếu Tả Tướng thực sự không có ở trong phủ, chúng thảo dân
có thể làm chứng việc Tả Tướng độc chết Thái hậu và Tuyên vương."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng chốc nheo mắt, ánh mắt u lãnh và phức tạp xem
xét nam tử Linh Cung. Chuyện gì xảy ra, người này. . . Hình như rõ như
lòng bàn tay vở kịch của nàng?
Nếu muốn giang sơn vững như bàn thạch, thân là Đế Vương không nên lấy bạo trị thiên hạ, mà nên lấy nhân trị thiên hạ.
Nếu được các lão bá tính tôn kính, quân dân đồng tâm, giang sơn sẽ vững
mạnh. Nếu bị các lão bá tính sợ hãi, như vậy quân dân sẽ không đồng
lòng, căn cơ quốc gia sẽ dao động.
Mặc dù Thái hậu, Tuyên vương
và Tả Thừa Tướng phạm vào tội mưu phản, nhưng nội chiến không có chân
chính bộc phát, nếu Hiên Viên Ly tiêu trừ bọn
họ, dân chúng tự nhiên sẽ sinh lòng sợ hãi với hắn.
Nhưng mà, nếu như mượn tay Tả Thừa Tướng đi diệt trừ Khương Thái hậu và Tuyên vương,
sau đó vạch trần thân phận thật sự của Tả Thừa Tướng là gian tế Thương
Nguyệt Quốc trà trộn vào Long Diệu. Như vậy. . . Không chỉ có thể thuận
lợi diệt trừ tai họa ngầm, còn có thể biến sợ hãi trong lòng bách tính
thành bất mãn với Thương Nguyệt quốc.
Nàng gọi nhiều tiểu thương
tới nơi này, mục đích chân chính là vì để cho bọn họ vào trong phủ, sau
đó tận mắt thấy Ly cùng mình làm sao vạch trần thận phận nội gián của Tả Thừa Tướng cùng Lăng Tiêm Tiêm, sau đó bọn họ sẽ đem chuyện xảy ra hôm
nay truyền ra ngoài.
Nhưng không đợi Ly chủ động mở miệng, người này đã thay Ly nói ra, tên này tâm tư vô cùng kín đáo. . . Rốt cuộc là ai?
Thấy sát khí lạnh lẽo trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nam tử Linh Cung lập tức ngửa đầu, một mực nhìn mây trời.
Hiên Viên Ly nhăn mày, nắm tay trái che miệng, ho khan một cái xong, đè thấp thanh âm hỏi Thượng Quan Ngưng Nguyệt: "Có biết lai lịch người này
không, đến tột cùng là địch hay là bạn?"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, giơ tay trêu chọc vài sợi tóc bên má, đồng thời lấy tay che
miệng đáp lời: "Lai lịch chưa thăm dò, không biết là địch hay là bạn."
"Vậy. . . Bây giờ nên làm gì?" Hiên Viên Ly tiếp tục ho khan, khóe miệng khẽ co giật hỏi.
Tiết mục hôm nay là do Nguyệt nhi tỉ mỉ bày ra, tự dưng bây giờ lại xuất
hiện một tên gia hỏa không rõ lai lịch, hắn đương nhiên phải hỏi ý
Nghuyệt nhi trước.
Mặc dù Nguyệt nhi còn là một vị tiểu nha đầu,
nhưng trong lòng hắn và hoàng đệ, Nguyệt nhi không phải tiểu nha đầu
chưa trưởng thành, nàng tuyệt đối là nhân vật truyền kỳ không ai có thể
thay thế ở Long Diệu.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, cười có phần giễu cợt nói: "Tất cả tiến hành như cũ, nhưng nếu người này thật
là tới phá đám, ta rất thích ý để hắn lãnh giáo bản lĩnh gặp chiêu phá
chiêu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt
vừa dứt lời, Hiên Viên Ly khẽ hé môi, giương cao giọng nói: "Các cấm vệ
quân canh giữ bên ngoài Tả Tướng phủ, những người còn lại lập tức theo
Trẫm vào phủ."
Chúng tiểu thương giơ tay móc móc lỗ tai, nét mặt
kích động. Không thể nào, Long Diệu Hoàng thật sự đồng ý để cho bọn họ
cùng vào phủ? Chuyện này. . . Tuyệt đối là một vinh dự to lớn a!
Bọn họ có may mắn theo sau lưng Đế Vương, cùng tiến vào Tả Tướng phủ điều
tra chân tướng? Việc này nếu mọi người biết được, nhất định sẽ hâm mộ
đến nước mắt rơi đầy đất.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Hiên Viên Ly nhìn nhau cười trong gió, sóng vai nhau bước vào Tả Tướng phủ.
Quản gia Phương Hoành cùng bảy tên Ảo Ảnh Cung thâm thúy quét mắt nhìn nam
tử Linh Cung một cái xong, mới yên lặng theo đuôi vào Tả Tướng phủ.
Chúng tiểu thương Long Diệu ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi, lôi kéo nhau, vẻ
mặt vui sướng tiến vào Tả Tướng phủ.
Trong nháy mắt đám người bước vào trong, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn từ hành lang dài truyền tới.
Theo âm nhìn sang, thì ra là Độc Tiên "Lăng Tiêm Tiêm" cùng hai đứa con trai của Tả Thừa Tướng và tất cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng, đang chạy vội tới.
"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!" Độc Tiên hết
sức che giấu sợ hãi trong lòng, dẫn theo toàn gia cung kính quỳ xuống
trước mặt Hiên Viên Ly.
Hiên Viên Ly lạnh lùng nhìn Độc Tiên, phát ra thanh âm không chút độ ấm: "Mọi người bình thân."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Độc Tiên vẫn quỳ trên mặt đất, cũng kính dập đầu với Hiên Viên Ly lần nữa, sau đó run rẩy đứng lên.
Ánh mắt Hiên Viên Ly như lưỡi dao sắc bén lướt qua Độc Tiên, đồng thời mở miệng hỏi "Hôm nay Tả Tướng ở chỗ nào?"
Hai đứa con trai của Tả Thừa Tướng chẳng hay biết gì, thật sự cho rằng Độc
Vương "Tả Thừa Tướng" còn trong phòng ngủ, lập tức đồng thanh nói: "Bẩm
Hoàng thượng, gia phụ bởi vì thân thể mệt nhọc, sau khi uống thuốc liền
ngủ."
"Hoàng Đế đích thân tới, đừng nói Tả Tướng thân thể mệt
nhọc, cho dù chỉ còn lại một hơi thở. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo
dài giọng, lười biếng khoanh tay, nhướng mày cười nói: "Hình như cũng
nên làm tốt bổn phận của một thần tử, chống đỡ lấy hơi thở cuối cùng, bò cũng phải bò qua ra mắt Hoàng thượng chứ?"
"Chuyện này. . ." Hai đứa con của Tả Thừa Tướng run rẩy, rối rít gục đầu xuống.
Thật ra lúc chạy tới nghênh giá, bọn họ cũng đã hỏi Lăng Tiêm Tiêm, có muốn
thông báo với phụ thân một tiếng hay không, nhưng Lăng Tiêm Tiêm lại nói không cần quấy nhiễu phụ thân. Đều do Lăng Tiêm Tiêm tự chủ trương,
hiện tại thì tốt rồi, bị Thụy vương phi gán cho tội bất kính với Hoàng
thượng.
"Lăng Tiêm Tiêm, Tả Tướng thực sự ngủ trong phòng ngủ
sao? Nếu đúng vậy, Tả Tướng từ trước đến nay công vụ vất vả công lao vô
cùng to lớn, Trẫm nên đến thăm Tả Tướng mới phải." Hiên Viên Ly lạnh
lùng nhếch môi, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng
nhợt của Độc Tiên.
Móng tay Độc Tiên khảm thật sâu vào lòng bàn
tay, có chút run rẩy nói: "Bẩm Hoàng thượng, thật ra thì. . . Thật ra
thì gia phụ không ở trong phủ."
Cái gì, hôm nay phụ thân không ở
trong phủ sao? Độc Tiên vừa dứt lời, hai con trai của Tả Thừa Tướng lập
tức khó tin trợn to hai mắt.
Sao có thể như thế, rốt cuộc lão gia rời phủ khi nào a? Tất cả thiếp thất của Tả Thừa Tướng giống như bị sét đánh, nghẹn họng trân trối nhìn Độc Tiên.
"Hí. . ." Nhóm tiểu
thương đứng sau Hiên Viên Ly không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí
lạnh, lần lượt đưa mắt về phía Độc Tiên "Lăng Tiêm Tiêm". Thì ra Tả
Tướng thật sự không có ở trong phủ a, như vậy, nói cách khác. . .
"A, chuyện này thật có chút không thể tưởng tượng nổi." Thượng Quan Ngưng
Nguyệt cười giễu cợt nói: "Thị vệ Thụy vương phủ ta canh giữ bốn phía
bên ngoài Tả Tướng phủ, nhưng bọn họ lại không hề phát hiện, chẳng lẽ Tả Tướng. . . Còn có bản lĩnh thông thiên sao?"
"Bẩm Hoàng thượng,
chuyện là như vậy." Độc Tiên nuốt xuống một ngụm nước miếng, mở miệng
chậm rãi nói: "Thụy vương phi sáng sớm mượn cớ tìm con chồn vào Tả Tướng phủ, sau đó bởi vì không tìm được, liền cứng rắn không cho phép người
của Tả Tướng phủ tự tiện rời phủ, nếu không giết không tha. Gia phụ biết được chuyện này, nhất thời giận dữ phun vài búng máu tươi, làm bệnh
tình trở nặng."
Hiên Viên Ly trong lòng cười lạnh, nhướng mày nhìn Độc Tiên nói: "Cho nên?"
"Gia phụ biết rõ bệnh nặng, phải lập tức cầu y, nếu không bệnh tình sẽ ngày
càng nghiêm trọng. Nhưng Thụy vương phi bao vây Tả Tướng phủ, gia phụ
không cách nào đi ra ngoài cầu y. May mắn thay, gia phụ đã từng đào một
mật đạo, phòng ngừa kẻ thù ám sát. Gia phụ vì tránh xung đột chính diện
với Thụy vương phi, mới bất đắc dĩ lặng lẽ theo mật đạo rời phủ, xuất
ngoại đi cầu y chữa bệnh." Độc Tiên hít một hơi thật sâu, nói ra lý do
đã chuẩn bị tốt.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nghiêng đầu, cười
nói: "Xuất phủ cầu y chữa bệnh? Sợ rằng Tả Tướng nhân cơ hội vào thiên
lao, độc chết Thái hậu và Tuyên vương đi?"
Tâm Độc Tiên đột nhiên run lên, mơ hồ hiểu rõ âm mưu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, mắt sắc tối tăm nhìn Thượng Quan
Ngưng Nguyệt nói: "Thụy vương phi, ngươi cũng không nên ngậm máu phun
người. Gia phụ rõ ràng là xuất ngoại cầu y chữa bệnh, thế nào lại thành
đi thiên lao độc chết Thái hậu và Tuyên vương chứ?"
Hiên Viên Ly
liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt một cái, sau đó lạnh lùng giương cao giọng nói: "Vì sao Tả Tướng vào thiên lao giết người diệt khẩu, chỉ sợ Lăng
Tiêm Tiêm ngươi rõ ràng hơn ai hết, không phải là vì giữ danh tiếng tốt
cho Thương Nguyệt thái tử sao?"
Độc Tiên nghe thấy bốn
chữ Thương Nguyệt thái tử, thân thể lập tức lui về phía sau một bước,
vẻ mặt hoảng sợ nói: "Hoàng thượng, ngài. . . Ngài có ý gì?"
Mà Hiên Viên Ly vừa dứt lời, chúng tiểu thương Long Diệu rối rít gãi đầu.
Đây là cái tình huống gì? Trước không nói Tả Tướng không vào thiên lao độc
chết Thái hậu cùng Tuyên vương, cho dù Tả Tướng làm thế thật, cũng có
liên quan gì với Thương Nguyệt thái tử chứ?